Đội một của Tống Văn đuổi theo manh mối vừa phát hiện, buổi chiều lúc đi ngang qua phòng thẩm vấn thì vừa lúc gặp được Phó Lâm Giang đi đưa hồ sơ trở về, Tống Văn liếc mắt về hướng phòng thẩm vấn hỏi anh: "Cố Tri Bạch vẫn còn bị giam giữ sao?"
Cục cảnh sát Nam Thành lớn như vậy, tin tức Hứa Trường Anh tra ra được Cố Tri Bạch đã sớm truyền khắp nơi, Tống Văn đoán có lẽ Lục Tư Ngữ cũng đã biết. Lần trước cậu và Lục Tư Ngữ đã gặp qua người này một lần, đến giờ vẫn còn nhớ rõ đây là một người vừa nguy hiểm lại vừa thú vị.
Phó Lâm Giang gật đầu nhỏ giọng nói: "Ừm, tan tầm chiều hôm qua đến giờ đã một ngày một đêm rồi, người của đội bên kia cũng không nghĩ ngơi. Tôi nghe nói có xin kéo dài thời gian giam giữ."
Nghe vậy thì bên này cũng không có tốc chiến tốc thắng mà đang phải chịu đựng khổ chiến với một con chim ưng rồi.
"Thời gian càng kéo dài tình hình hình sẽ càng không ổn." Tống Văn nói, một khi chuyển vào đánh lâu dài mà không có chứng cứ mới xuất hiện, Cố Tri Bạch lại cáo già như vậy thì sẽ càng có thể thăm dò được con bài chưa lật của Hứa Trường Anh, sau đó cậu lắc lắc đầu, cảm thấy mình đã lo lắng dư thừa, "Quên đi, mặc kệ bọn họ, chúng ta trước tiên tra vụ án của chúng ta đã."
Tiếp đó Tống Văn dặn dò một câu: "Trước khi tan tầm đội mở họp, tập hợp tin tức."
Người cả tổ bắt đầu chức trách của mình, tra tìm đủ loại phương hướng.
Lục Tư Ngữ vẫn không có tinh thần như cũ, dạ dày không thoải mái, nhịp tim lúc thì rất nhanh, trong một lúc lại rất chậm. Tống Văn thấy sắc mặt anh không tốt nên chưa phân chia nhiệm vụ cho anh.
Lục Tư Ngữ nằm úp sấp trên bàn làm việc một hồi, rất nhanh đã đến giờ tan tầm, mọi người bắt đầu họp. Anh cầm sổ cùng bút chuẩn bị ghi chép, Tống Văn đến gần anh nhỏ giọng nói: "Anh nếu không thoải mái thì đừng ghi chép, nghe là được rồi, sau này để tôi chỉnh lý lại."
Lục Tư Ngữ mím môi cố chấp nói: "Chưa đến nổi ngay cả chữ cũng không viết được."
Mấy ngày nay anh thông qua phương thức cứng rắn tự mình hại mình mà cố gắng giảm lượng thuốc xuống, chỉ có điều di chứng cũng thuận theo đó mà đến, thỉnh thoảng còn giống như bước đi trên bông.
Lục Tư Ngữ cảm thấy đây như một trận chiến vậy, không thể cứ như thế mà nhận thua.
Tống Văn thấy anh kiên trì cũng không nói gì nữa.
Bên Hứa Trường Anh vẫn đang chiếm phòng họp nhỏ, trái lại trung tâm giám định thì không có ai.
Tống Văn mang người đi vào, vội vàng đến trước giờ tan tầm, kết quả xét nghiệm bước đầu chỗ Trình Tiểu Băng đã có, một phần vết máu trên xe đã được chứng thực đúng là của Triệu Hựu Lan lưu lại, mà mấy vết máu ở những chỗ bí mật trên xe, qua kiểm chứng xác định là nam giới nhưng lại khác với nhóm máu của Trần Nhan Thu.
Tống Văn xoay bút lật xem kết quả xét nghiệm mẫu máu: "Nói cách khác, nếu chúng ta có thể lấy được mẫu máu của Hoắc Thiểu Khanh là có thể tiến hành đối chiếu, xác nhận xem anh ta có liên quan trực tiếp với vụ tai nạn giao thông lần đó đúng không?"
Phó Lâm Giang nói: "Nhưng mà hiện tại muốn tìm được Hoắc Thiểu Khanh e rằng có hơi khó khăn, tháng hai năm nay bỗng nhiên Hoắc Thiểu Khanh đã xuất ngoại đến A quốc."
"Vượt quốc gia này có phần khó khăn đấy. Hiện giờ lại không có chứng cứ xác thực nên cũng không thể liên hệ cảnh sát quốc tế." Lão Giả nói chuyện, như nhớ tới gì đó, "Trách không được tôi cảm thấy trong khoảng thời gian này, cậu ta trên mạng điệu thấp ghê."
Chu Hiểu bĩu môi: "Điệu thấp gì chứ, anh không nhìn Instagram của anh ta sao, ngày nào cũng phơi nắng cùng phụ nữ ngoại quốc. Người này đang ở nước ngoài mà ngày nào cũng chủ trì mấy cuộc mua vui bằng rượu, thật sự khiến cho người ta chán ghét."
Tống Văn kéo về câu chuyện đã lạc đề: "Chu Hiểu, nói tin tức cậu tra được."
Chu Hiểu tiếp tục nói: "Hoắc Thiểu Khanh đang ở nước ngoài là không sai, nhưng anh ta sẽ lập tức về nước. Bởi vì anh ta chưa xin visa dài hạn, thị thực trong tay chỉ có nửa năm, em vừa tính ngày, không mấy ngày nữa là đến. Vì thế phải đi tra thông tin chuyến bay, vậy mà cố tình thu được thông tin ngoài ý muốn......" Vừa nói cậu ta vừa chiếu kết tra điều tra lên máy chiếu, thông tin vé máy bay của Hoắc Thiểu Khanh đều xuất hiện trên đó, "Chính là ngày mốt, vị nhị thế tổ này sẽ trở về."
Đối với vụ án trước mắt mà nói thì không thể nghi ngờ đây chính là một tin tức tốt, có thể trực tiếp thẩm vấn Hoắc Thiểu Khanh sẽ làm cho hướng đi của vụ án càng thêm rõ ràng. Như là thời điểm tham gia cuộc đua đường dài bất ngờ nhìn thấy vạch đích ở phía xa, trong lúc nhất thời tất cả mọi người đều hưng phấn cả lên.
Chu Hiểu lại nói: "Ngoại trừ vết máu bên Trình Tiểu Băng có thể là của Hoắc Thiểu Khanh, em còn phát hiện được một ít chứng cứ khác. Chiếc Porsche kia được đăng kí dưới danh nghĩa cha của Hoắc Thiểu Khanh, Hoắc Thần, thời gian mua là hai năm trước, nhưng do Hoắc Thiểu Khanh lái. Căn cứ vào hệ thống cho thấy, anh ta từng hai lần có biên bản lái xe khi say rượu, nhưng mà sau đó biên bàn này lại mạc danh kỳ diệu mà biến mất khỏi hệ thống, em xem đến dấu vết sửa đổi mới phát hiện được."
Nói đến đây, Phó Lâm Giang cùng Tống Văn liếc mắt nhìn nhau, lộ ra vẻ mặt ý vị thâm trường, Hoắc Thiểu Khanh là kẻ tái phạm trong chuyện say rượu lái xe, nhưng bởi vì trong nhà có quan hệ nên vẫn không bị xử lý.
Kế tiếp là lão Giả báo cáo, ông phụ trách thu thập tư liệu của Triệu Lục Nhân.
Lão Giả bắt đầu: "Tôi vừa nãy có nhìn qua vài video phát trực tiếp của Triệu Lục Nhân, đừng nói đến giọng nói dễ nghe, mà giọng hát cũng hay, gần đây Triệu Lục Nhân vẫn luôn đứng đầu trong danh sách phát trực tiếp......"
Chu Hiểu nói: "Đúng đúng, hình như có mấy thổ hào mới tâng bốc cô ấy, thường xuyên tặng thưởng."
Lão Giả gật đầu: "Ừm, có tiền nhất trong đó chính là tài khoản Thanh Nguyệt này, đứng thứ nhất trong danh sách đập phần thưởng, người này sau khi Hoắc Thiểu Khanh xuất ngoại đã nhanh chóng thay thế vị trí đập phần thưởng thứ nhất của Hoắc Thiểu Khanh. Tháng này đã là hơn mười vạn, hơn nữa người này thường xuyên xem phát sóng trực tiếp của Triệu Lục Nhân......" Nói đến bát quái, trên mặt lão Giả đều là hưng phấn. Ông và Chu Hiểu kẻ xướng người hoạ, phối hợp với hình ảnh trên màn hình chiếu mà nói chuyện hào hứng.
Tống Văn nhịn không được khụ một tiếng ngắt lời: "Nói thông tin có liên quan vụ án."
Lão Giả lúc này mới thu lại tươi cười trên mặt, nghiêm túc nói: "Chỗ tôi cùng tìm được một ít manh mối, Hoắc Thiểu Khanh không sai biệt lắm thì một năm trước ở cùng một chỗ với Triệu Lục Nhân. Cậu ta đồng thời có nhiều bạn gái, nhưng Triệu Lục Nhân này có lẽ là qua lại nhiều hơn, dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng nên bị người khác trêu đùa rằng đây là chính cung nương nương của Hoắc gia. Tôi vừa lục lọi ra được ảnh chụp, đều là Triệu Lục Nhân chụp lúc ở nhà bọn họ, thú cưng, sàn nhà, tủ kính đều cùng một loại với trong ảnh chụp do chính Hoắc Thiểu Khanh đăng tải."
Lão Giả chiếu ảnh chụp của Triệu Lục Nhân lên màn hình, sau đó mở một đoạn video ghi hình bằng điện thoại, nơi trực tiếp ánh sáng không tốt lắm, âm thanh ồn ào, trong video là không gian của một quán bar, âm nhạc dội lại, một số người lắc lư theo điệu nhạc. Giữa video là Triệu Lục Nhân đang cầm ly rượu, cười với người cầm camera, cô không giống một ngôi sao khiến cho người khác nhìn một cái liền kinh diễm, nhưng so với người thường lại có vẻ dễ thân cận, bình dị gần gũi hơn. Phía sau cô là một người đàn ông trẻ tuổi đội mũ kéo cô lại, hôn lên mặt cô một cái.
Lão Giả ấn tạm dừng, hình ảnh dừng lại trên gương mặt của người đàn ông trẻ tuổi kia, gương mặt người đó đã bị bị mũ che mất một phần, nhưng vẫn có thể nhìn ra một chiếc khuyên tai khác biệt trên vành tai, dưới ánh đèn của quán bar khúc xạ ra một luồng ánh sáng.
Lão Giả tổng kết nói: "Thời điểm lễ Giáng sinh năm ngoái, Triệu Lục Nhân có một hoạt động ngoại tuyến ở quán bar này, hoạt động liên tục đến rạng sáng, có người đã đăng tải video này lên internet. Mặc dù có hơi mơ hồ nhưng căn cứ vào khuyên tai này có thể suy đoán người đàn ông này hẳn là Hoắc Thiểu Khanh, nói cách khác lúc đó cậu ta ở ngay gần đường Trường Thọ, còn uống rượu."
Tống Văn xoa xoa cằm, suy đoán thêm: "Có lẽ, trong vụ tai nạn xe cộ lần đó Triệu Lục Nhân có ở trên xe......"
Chu Hiểu thở dài: "May mà chúng ta vừa nãy không trực tiếp gọi điện cho Triệu Lục Nhân hỏi tình hình, lỡ như gọi điện thoại thì Triệu Lục Nhân sẽ để lộ tin tức báo tin cho Hoắc thiếu, Hoắc thiếu này có thể sẽ trốn đi......"
"Mọi người tra được không tồi, tôi bổ sung một chút." Tống Văn nói chuyện, đem một phần tư liệu chiếu lên màn hình, trong hình là một người đàn ông trung niên, "Người này chính là cha của Hoắc Thiểu Khanh, Hoắc Thần. Người này trước kia đã đầu tư rất nhiều, những năm gần đây vẫn luôn làm về bất động sản, có phần lớn tài sản ở Nam Thành, cũng có rất nhiều nhân mạch. Chuyện lần này của Hoắc Thiểu Khanh khẳng định ông ta là người biết rõ tình hình, hơn nữa hẳn là do một tay ông ta xử lý."
Vài cấp dưới liên tục gật đầu, nghĩ thử xem, Hoắc Thiểu Khanh cho dù có tiền nhưng căn cơ ở Nam Thành vẫn còn rất nông, chuyện gánh tội thay này cần làm ra hiệu quả trong khoảng thời gian ngắn, hẳn là bút tích của người cha yêu con đang sốt ruột này. Chắc là Hoắc Thiểu Khanh đã gọi điện cho ba mình xin giúp đỡ, ba anh ta giúp anh ta liên hệ với người khác.
"Nhưng mà tôi đề nghị, trước khi có khẩu cung của Hoắc Thiểu Khanh thì hãy đè chuyện của ba anh ta xuống. Chu Hiểu, cậu chú ý hướng đi sắp tới của Hoắc Thần. Mặc kệ thế nào thì Hoắc Thiểu Khanh cũng là nhân vật mấu chốt của vụ án, chúng ta cần phải đảm bảo anh ta có thể bị bắt thẩm vấn, để ý sự minh bạch của sự thực trong vụ gánh tội thay lúc trước, chúng ta sẽ tiến thêm một bước đến gần chân tướng trong cái chết của Trần Nhan Thu."
Tống Văn quyết định chọn Hoắc Thiểu Khanh tương đối yếu kém làm điểm đột phá của vụ án, cậu cân nhắc một lát nói: "Tìm một lý do ngày mai gọi Triệu Lục Nhân vào Cảnh cục, sau đó giữ cô ta đến khi máy bay của Hoắc Thiểu Khanh hạ cánh. Tiếp đó Phó Lâm Giang mang đội, chuẩn bị ở sân bay trực tiếp đem Hoắc thiếu về đây." Xử lý như vậy không thể nghi ngờ là cách tốt nhất để tránh Triệu Lục Nhân truyền tin báo cho Hoắc Thiểu Khanh.
Lục Tư Ngữ ở bên cạnh giữ trán, một bên nghe Tống Văn phân tích vụ án, một bên ghi chép vào sổ.
Bắt giữ ở sân bay có thể sẽ khiến cho Hoắc thiếu trở tay không kịp, đợi khi đã điều tra Hoắc thiếu xong, Hoắc Thần muốn làm gì đó để ứng phó thì cũng đã muộn.
Tống Văn tập hợp hết tin tức, làm xong an bài công việc hôm sau thì tuyên bố tan họp, vụ án rốt cục cũng có tiến triển, mấy người trong đội lại nói đến chủ đề phát sóng trực tiếp.
"Kia gì nhỉ, Tống đội, tôi thấy lúc thẩm vấn Triệu Lục Nhân, có thể xin một tấm ảnh chụp chung......" Lão Giả xoa xoa tay, "Ấy, cậu nói xem, người này làm phát sóng trực tiếp, có phải để cho họ đối mặt với một cái điện thoại thì mới có thể tự nhiên hơn không?"
Chu Hiểu nói: "Thôi đi, em sợ anh mà ngồi đối diện thì mấy vấn đề cần hỏi đều quên hết." Chu Hiểu cùng lão Giả vừa nói vừa đi về phía trước.
Lục Tư Ngữ ở bên cạnh thu dọn đồ đạc, Phó Lâm Giang đi tới hỏi Tống Văn: "Cậu nói xem Hoắc thiếu có phải là người giết Trần Nhan Thu hay không?"
Tống Văn trả lời: "Không nhất định. Hiện tại chúng ta mới chỉ có thể kiểm chứng được Hoắc thiếu có thể chính là tình nghi của vụ gánh tội thay." Cho đến nay, vẫn chưa rõ được nguyên nhân tử vong thật sự của Trần Nhan Thu, tất cả còn cần phải xem kết quả điều tra mới có thể phán đoán được.
Phó Lâm Giang cúi đầu nói: "Lỡ như chuyện gánh tội này không có liên quan gì đến chuyện của Trần Nhan Thu, vậy chúng ta có cần phải lật ngược vấn đề từ trước đến giờ hay không?"
Tống Văn gật đầu: "Nếu chứng minh hai sự kiện này hoàn toàn không có liên quan gì, thì có thể phải điều chỉnh lại phương hướng điều tra."
Phó Lâm Giang nửa đùa giỡn nói: "Ầy, chúng ta đây không phải là thay Cục giao thông lập công rồi sao? Vụ án gánh tội thay này, nếu chúng ta phá được thì có được tính vào tỷ suất phá án của chúng ta không?"
Tống Văn hờ hững nói: "Cảnh sát và luật pháp tồn tại là để đưa mọi thứ trở lại đúng hướng vốn có. Nếu chúng ta phát hiện ra oan khuất của Triệu Hựu Lan thì sao mà có thể không tra tiếp chứ? Theo ý tôi mà nói, người xấu bị trừng phạt là rất quan trọng, cho dù Trần Nhan Thu không phải bị Hoắc Thiểu Khanh giết nhưng chỉ cần Hoắc Thiểu Khanh vi phạm pháp luật thì vẫn nên bắt giữ."
Lục Tư Ngữ bên cạnh đang đóng sổ lại, nghe xong lời này thì dừng tay. Thường nói người ở cùng nhau lâu thì sẽ giống nhau, anh dường như càng ngày càng quên đi dự định ban đầu của mình, thế mà lại cảm thấy lời nói hiện tại của Tống Văn rất đúng.
Lông mi Lục Tư Ngữ run rẩy, vô cùng kinh ngạc với biến hoá này của bản thân, nhưng đồng thời của sợ hãi, thế giới quan của anh đã xảy ra biến đổi, nếu có một ngày kẻ thù đứng trước mặt anh, anh cũng không biết mình có thể nắm chặt con dao trong tay, không chút do dự nào mà đâm ra hay không. Thế nhưng khi từng bước đi đến sự thật kia, nếu tà ác của anh rút đi, tâm anh trở nên mềm mại, vậy thì người chết đi có thể là anh hay không?
Tống Văn quay đầu, chống lại hai mắt của Lục Tư Ngữ, cậu cũng không rõ trong đôi mắt kia đang thể hiện điều gì, chỉ là nhìn qua khiến cho cậu có cảm giác đau lòng. Ánh mắt hai người giao nhau trong chốc lát, Lục Tư Ngữ cúi đầu trước, Tống Văn đưa cho anh cuốn sổ trên tay: "Giúp tôi cầm sổ về đi, tôi đi báo cáo với Cố cục."
Lục Tư Ngữ ừm một tiếng.
Tống Văn đến gần ghé vào tai anh nhẹ giọng nói: "Đừng chờ tôi, anh về nghỉ ngơi trước đi, tôi còn phải tăng ca, xong việc sẽ nhanh trở về." Nghĩ nghĩ lại dặn dò thêm, "Lái xe cẩn thận một chút."
Lục Tư Ngữ gật gật đầu.
Tống Văn trở về văn phòng, mở máy tính lên làm kế hoạch hành động, dựa theo quy trình đưa cho Cố cục phê duyệt.
Cố cục dường như cảm thấy Tống Văn bị thua thiệt trong vụ án trước, lần này nghe Tống Văn báo cáo xong liền nói: "Mặc kệ Hoắc Thiểu Khanh có liên quan đến vụ án của Trần Nhan Thu hay không thì vụ án tai nạn xe của Triệu Hựu Lan này tôi đều hỗ trợ cậu điều tra, chờ Hoắc Thiểu Khanh vừa hạ cánh, cậu lập tức dẫn người mang về đây, chẳng qua......"
Nói tới đây, Cố cục dừng một chút, mày nhăn lại như đang cân nhắc gì đó: "Hoắc Thiểu Khanh dù sao cũng là nhân vật nổi danh ở Nam Thành, sau này sẽ không thiếu khắp nơi hỏi đến, hiện tại nếu tra ra được chiếc xe gây tai nạn là của Hoắc gia thì dùng tội danh gây tai nạn rồi bỏ trốn mà bắt người so ra sẽ ổn thoả hơn."
Tống Văn cũng hiểu được, hiện giờ vụ án Trần Nhan Thu khuyết thiếu chứng cứ, cậu nói: "Cố cục, chú xem thế nào thích hợp thì chú cứ quyết định......"
Cố cục trầm tư suy nghĩ, lấy tay vẽ vòng tròn trên tay vịn của ghế xoay nói: "Nhưng mà nếu chỉ dùng tội danh gây tai nạn bỏ trốn thì lại quấn vào bên Cục giao thông, dù sao cũng đều là một hệ thống......" Sau đó ông thương lượng với Tống Văn, "Như vậy đi, bên này tôi chủ trì liên hệ với bên Cục giao thông, xem như hành động liên hợp, ngoảnh lại tôi bảo bọn họ phái tới đây hai người cùng các cậu hợp tác."
Lời Cố cục đều đã nói đến phần này, Tống Văn nếu không đáp ứng thì có điểm quá phận, gật đầu nói: "Vậy an bài như vậy đi ạ."
Từ văn phòng Cố cục đi ra, Tống Văn nhìn đồng hồ, đã gần bảy giờ tối rồi, cậu quay về bàn công cầm đồ đạc này nọ, chào hỏi với Chu Hiểu. Trong văn phòng liền chỉ còn dư lại Chu Hiểu đang gọi điện thoại hẹn Triệu Lục Nhân đến đây.
Tên thật của cô gái kia trái lại rất giản dị, tên là Lưu Phương. Chu Hiểu đối diện với điện thoại, âm thanh cũng không tự giác mà đắn đo: "...... Lưu Phương tiểu thư, tôi là cảnh sát của Cục cảnh sát Nam Thành, gần đây chúng tôi nghi ngờ trong một phần tiền thưởng fan tặng cho cô bị tình nghi là khoản tiền tham ô, hy vọng cô hai giờ chiều ngày mai có thể đến Cục cảnh sát Nam Thành một chuyến, phối hợp với điều tra của chúng tôi."
Đầu bên kia điện thoại trầm mặc, một lát sau âm thanh của cô gái truyền đến: "Anh sẽ không phải là kẻ lừa đảo đi......" Không hổ là làm streamer, âm thanh kia vô cùng êm tai.
Bên này điện thoại, Chu Hiểu nhịn không được ho nhẹ một tiếng: "Lưu tiểu thư, tôi nghĩ kẻ lừa đảo sẽ không mời cô đến cục cảnh sát nói chuyện đâu."
"Tiền tham ô? Việc này tôi không biết rõ lắm, anh hẳn phải đi tìm người của nền tảng chứ." Âm thanh cô gái phía bên kia nhút nhát xen lẫn sợ hãi nói.
Chu Hiểu trả lời: "Chúng tôi chẳng qua chỉ muốn hỏi cô một số chi tiết cô giao lưu cùng đối phương, xem thử có thể có thêm nhiều manh mối không. Chúng tôi cũng hy vọng chuyện này tốt nhất đừng để ảnh hưởng đến việc phát sóng của cô."
Trầm mặc một lát, cô gái bên kia cuối cùng cũng lên tiếng: "Được rồi, chiều mai tôi sẽ qua một chuyến."
Triệu Lục Nhân tắt điện thoại, đây thật sự là một cuộc điện thoại kỳ lạ, cảnh sát gọi điện cho cô, còn gọi cô đến Cảnh cục phối hợp điều tra. Cô cố gắng bình tĩnh lại, Triệu Lục Nhân nghĩ cũng không ra người nào đã tặng tiền thưởng cho mình, có người nào khả nghi hay không.
Có lẽ...... Sẽ không phải vì sự kiện kai đúng không?
Chuyện kia tuy rằng đã qua hơn nửa năm nhưng mỗi lần nhớ đến Triệu Lục Nhân vẫn luôn lạnh toát cả người.
Lúc ban đầu mỗi ngày cô đều gặp phải ác mộng, chỉ là thời gian dần trôi qua khiến cô cũng dần bình tĩnh lại, vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Dưới sự thôi miên này, bọn họ đã dần quên đi sự kiện kia, thế nhưng từ sâu trong lòng cô thì sự sợ hãi vẫn còn tồn tại như cũ.
Có lẽ sẽ không đâu...... Đã qua lâu như vậy rồi, nếu muốn tìm cô thì đã tìm từ sớm, thời gian càng lâu thì bọn họ sẽ càng an toàn. Triệu Lục Nhân nghĩ như vậy mà khoá điện thoại, mím môi thu hồi tâm tình, dù sao hẹn cũng là ngày mai, trước mắt cô còn phải ứng phó tốt cuộc hẹn quan trọng này, trăm triệu lần không thể bị những chuyện lặt vặt khác ảnh hưởng trạng thái.
Đây là một nhà hàng Tây Ban Nha cao cấp, ánh đèn màu cam, âm lượng tiếng nhạc trong đại sảnh hơi thấp không rõ ràng, Triệu Lục Nhân an vị trong phòng riêng chờ đợi đối tượng của cuộc hẹn. Cô nhờ vào lăng kính thuỷ tinh của hàng ghế ở giữa mà chỉnh sửa tóc, suy nghĩ xem có nên đi dặm lại lớp trang điểm hay không.
Số lần Triệu Lục Nhân hẹn gặp là rất nhiều, nhưng lúc này lại vô cùng hồi hộp. Đêm nay Thanh Nguyệt hẹn gặp mặt cô, người này đã liên tục đập phần thưởng cho cô suốt sáu tháng, còn hào phòng hơn so với Hoắc Thiểu Khanh lúc trước. Y không thường nói chuyện, thái độ đối với cô cũng lạnh như băng, chỉ có con số đập tiền thưởng là không ngừng nhảy lên. Triệu Lục Nhân cũng từng ngầm ám chỉ bản thân có thể đáp ứng một số yêu cầu của y, thế nhưng người nọ chỉ ừ một tiếng, cũng không đề cập với cô yêu cầu gì. Nhưng càng như vậy càng khiến cho Triệu Lục Nhân có cảm giác kỳ lạ, y hoàn toàn bất đồng với những người đàn khác luôn không ngừng vây quanh cô.
Trong lòng Triệu Lục Nhân hiểu rõ, bản thân làm streamer không phải là kế lâu dài, mấy phú nhị đại này chỉ toàn là chơi đùa, hiện tại có thể thừa dịp lúc bản thân tuổi trẻ xinh đẹp mà tìm một người đàn ông thành thật đáng để dựa vào mà gả cho người ta. Thanh Nguyệt thần bí này, thời điểm xuất hiện vô cùng thích hợp đã đi vào lòng cô.
Mãi đến ngày hôm qua, cuối cùng Triệu Lục Nhân cũng nhận được phản hồi của Thanh Nguyệt, y hẹn cô ra gặp mặt, Triệu Lục Nhân không chút do dự mà đồng ý.
Chỉ là hiện giờ đã hơn bảy giờ, người đàn ông đến muộn kia đến giờ cũng chưa xuất hiện......
Triệu Lục Nhân nhịn không được suy nghĩ xem Thanh Nguyệt có thể là người như thế nào, tuy rằng cách internet nhưng cô vẫn cảm nhận được y không thích nói chuyện, vô cùng ít nói, có phần thần bí lại có chút lạnh lùng, y thường xuyên xem trực tiếp nên có lẽ có nhiều thời gian. Y chưa từng quan tâm đến những streamer khác, chỉ xem kênh trực tiếp của cô, ngẩn ngơ cả một ngày, có thể cả ngày này cũng không nói câu gì.
Một hai ngày còn bình thường, cũng thường xuyên có người đến người đi, nhưng thời gian dần trôi qua, người kia vẫn cứ cố chấp như thế.
Đang miên man suy nghĩ thì một cái bóng che khuất mặt bàn trước mặt cô.
Triệu Lục Nhân ngẩng đầu nhìn người trước mắt, trong lòng chợt lạnh lẽo, đôi mắt cô trợn to lên. Trước khi Thanh Nguyệt đến, cô đã thử tưởng tượng ra vô số hình tượng của y, nhưng người trước mắt này không thuộc loại nào trong số đó cả.
Đây không phải là một trò đùa đúng không? Không...... Có lẽ, đây chính là một âm mưu, thậm chí có thể...... Còn đáng sợ hơn cả một âm mưu......