Thời điểm Tống Văn về đến nhà Lục Tư Ngữ thì đã gần chín giờ, đèn đã sáng lên, thức ăn trên bàn đã dọn xong, còn để lại chén đũa cho cậu.
Căn biệt thự nhỏ này như là một gia đình ấm áp bình thường.
Lục Tư Ngữ đang nằm ngủ trên ghế sô pha, cơ thể vẫn không có cảm giác an toàn mà cuộn tròn lại như cũ. Tống Văn nhìn gương mặt khi ngủ của anh, từ góc độ này thì nhìn đến một đoạn cánh tay cùng cổ tay tinh tế của Lục Tư Ngữ, góc nghiêng gương mặt anh trắng nõn đẹp đẽ, mày nhíu lại như đang nằm mơ.
Tống Văn đi lên lầu lấy một cái chăn mùa hè, nhẹ tay nhẹ chân đắp cho Lục Tư Ngữ, tay cậu còn chưa đặt lên thì bỗng hàng mi dài của Lục Tư Ngữ run lên, mở mắt ra, trong khoảng thời gian ngắn hai người bỗng bốn mắt đối diện nhau.
"À thì...... Làm ồn anh ngủ sao?" Tống Văn áy náy mở miệng.
Lục Tư Ngữ dụi dụi mắt: "Không có, vừa lúc tỉnh thôi." Sau đó anh chỉ chỉ thức ăn trên bàn, "Tôi ăn rồi, cậu xem có phải bị lạnh rồi hay không?"
Tống Văn đứng dậy sờ cái chén trên bàn: "Còn ấm, không cần phiền vậy đâu." Mở màn như vậy, cậu ngược lại cũng không thể hỏi Lục Tư Ngữ quyết định đi hay ở lại.
Lục Tư Ngữ lại nằm một hồi, chờ khi Tống Văn ăn gần xong thì trở người ngồi dậy khỏi sô pha: "Hôm nay sao về trễ thế? Vẫn thuận lợi chứ?"
Tống Văn dọn dẹp bàn nói: "Bên Triệu Lục Nhân đã xác nhận hẹn chiều mai gặp mặt ở Cảnh cục, thời gian về nước của Hoắc Thiểu Khanh trước mắt là hạ cánh lúc hai giờ chiều ngày mốt, chờ anh ta vừa hạ cánh chúng ta sẽ lập tức tiến hành bắt giữ, tôi và Cố cục đã làm xong xin phép, tiến hành bố trí. Đúng rồi...... Cố cục nói sự việc tốt nhất vẫn là qua bên Cục giao thông." Trước mắt mà nói, mọi chuyện tuy nhiều nhưng tiến triển cũng coi như thuận lợi.
"Cố cục làm lãnh đạo, đương nhiên sẽ nghĩ ra cách giải quyết vấn đề." Lục Tư Ngữ cắn móng tay hỏi, "Bên Cố Tri Bạch có tin tức gì không?"
Tay Tống Văn dừng lại: "Dù sao thì lúc tôi đi vẫn chưa thả người."
Lục Tư Ngữ thở dài nói: "Sau khi Hứa Trường Anh bắt được anh ta, anh ta sẽ càng cẩn thận huỷ hết tất cả các dấu vết để lại."
Trong đầu Lục Tư Ngữ không ngừng suy nghĩ, từ đầu đến cuối anh đều cảm thấy những chuyện kia có dính dáng đến Cố Tri Bạch, chuyện viện dưỡng lão năm đó, chuyện Bạch Lạc Nhuế sau này, những chuyện này không hẹn mà cùng có liên quan tới Cố Tri Bạch, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp.
Thậm chí anh còn có dự cảm, chuyện gánh tội thay trong vụ tai nạn xe này, liệu có dính dáng gì tới Cố Tri Bạch hay không?
Những người đó là có tổ chức, làm việc có mục đích, phía trên của Cố Tri Bạch là ai?
Đã xảy ra nhiều chuyện như vậy rồi, bọn họ có thể sẽ hành động bước tiếp theo hay không, sẽ làm thế nào để ứng phó với điều tra của cảnh sát?
Lục Tư Ngữ suy nghĩ mấy vấn đề này, muốn hiểu rõ quan hệ trong đó, nhưng càng nghĩ lại càng đau đầu.
Trong lúc này, Tống Văn đã thu dọn sơ phòng bếp, chờ ngày mai dì đến dọn dẹp nữa là được. Cậu đi lấy thức ăn bỏ vào chén cho Sói Nhỏ, sau khi quay trở lại thì thấy Lục Tư Ngữ ngồi trên sô pha không nói tiếng nào, nhịn không được mà vươn tay xoa đầu anh: "Nghỉ ngơi sớm một chút."
Lục Tư Ngữ kéo tay cậu nói: "Hôm nay cậu ở lại với tôi được không? Ngủ bên phòng tôi đi."
Tống Văn ừ một tiếng: "Để tôi dọn dẹp xong lập tức đi lên."
Lục Tư Ngữ đi lên lầu, sau khi đơn giản rửa mặt thì nằm trên giường. Ngủ đã trở thành một nghi thức thành kính, ranh giới ngày và đêm chẳng còn rõ ràng nữa, dường như anh nhắm mắt lại cũng có thể nhìn lướt qua, như đang trong mộng, cũng như đang tỉnh. Anh không biết Tống Văn lên giường khi nào, cũng không biết mình thiếp đi lúc nào, cuối cùng anh bởi vì dạ dày đau mà tỉnh lại. Đợi đến thời điểm anh mở hai mắt ra thì phát hiện trời đã sáng, ánh mặt trời theo cửa sổ tiến vào, anh nhìn điện thoại, đã gần tám giờ rồi.
Tống Văn từ bên ngoài đi vào lấy đồ, thấy anh đã mở mắt thì nói: "Tôi giúp anh làm bữa sáng, chó cũng đã dắt đi dạo. Hôm nay thật sự khó có khi anh mà tỉnh trễ hơn tôi đấy."
Lục Tư Ngữ muốn đứng lên, chợt cảm nhận được dạ dày lại bắt đầu co rút, tay không tự chủ được đè lại chỗ đau, Tống Văn phát giác anh có chỗ không đúng: "Không thoải mái sao anh?"
Lục Tư Ngữ nói: "Chỉ là có hơi đau dạ dày, thật ra đêm qua ngủ rất ngon." Không biết vì sao mà anh vừa tỉnh thì mí mắt phải liền giật không ngừng.
"Tôi đi lấy cho anh ít thuốc dạ dày." Tống Văn nhìn anh không có tinh thần, "Hôm nay anh nghỉ phép đi, đừng cố quá, dù sao nên tra cũng đã tra không sai biệt lắm rồi, hẳn là không có chuyện gì đâu."
Lần này Lục Tư Ngữ không kiên trì nữa mà nằm xuống, nghĩ nghĩ vẫn không bỏ xuống được vụ án, mở miệng nói với Tống Văn: "Tôi ở nhà lược lại tình tiết vụ án, nếu có tình huống gì thì cậu gọi cho tôi nhé."
Trong lòng anh có một cảm giác kỳ quái, dường như hiện tại vụ án càng lúc càng đi về hướng vững vàng càng khiến cho anh bất an, giống như đang có thứ gì đó đang ẩn náu phía dưới chuẩn bị phá kén mà chui ra.
Tống Văn nhìn anh uống thuốc, gật đầu đáp ứng: "Được, trở về có chuyện gì sẽ nói cho anh." Cậu cầm đồ đạc này nọ, lại dặn dò thêm, "Bữa sáng còn nóng đấy, nếu anh thức rồi thì nhớ phải ăn sáng, lần trước anh nói kỹ thuật nấu cháo của tôi không tồi mà."
Thu xếp xong Sói Nhỏ thì Tống Văn đi ra cửa, đã vào cuối hè, thời tiết nắng nóng dần tan đi, ánh nắng bên ngoài có hơi chói mắt. Hiện giờ đang là giờ cao điểm đi làm buổi sáng nên trên đường có chút kẹt xe.
Lúc Tống Văn gần chạy đến đường cao tốc trên cao thì bỗng Phó Lâm Giang gọi điện đến, giọng anh có phần lo lắng: "Tống đội, Chu Hiểu vừa kiểm tra, hôm qua bỗng nhiên Hoắc Thiểu Khanh thay đổi vé máy bay, đổi thành hôm nay, còn bốn mươi phút nữa sẽ lập tức hạ cánh.
Tống Văn kinh ngạc: "Sao lại như thế?!" Lần thay đổi này đánh cho bọn họ trở tay không kịp.
Phó Lâm Giang nói: "Chu Hiểu nói thời điểm tan tầm hôm qua tin tức vẫn không có thay đổi, ai biết anh ta lâm thời lại sửa đổi lịch trình. Mẹ nó, nhất định là bên Cục giao thông có người để lộ tin tức rồi."
Người luôn nói chuyện nhã nhặn như Phó Lâm Giang cũng nhịn không được mà chửi tục. Chuyện bọn họ bắt giữ Hoắc Thiểu Khanh trước mắt chỉ có hai bên Cảnh cục và Cục giao thông biết được, khả năng rất lớn là bên Cục giao thông đã có người tiết lộ tin tức.
Tống Văn chợt phản ứng lại, lần trước vụ án gánh tội thay của Trần Nhan Thu, mấy đoạn videos theo dõi bị thay đổi kia, thoạt nhìn thì như là do hacker gây ra, nhưng hacker làm sao có thể quen thuộc phương thức lưu trữ của Cục giao thông vậy chứ? Còn có biên bản lái xe khi say rượu của Hoắc Thiểu Khanh, làm sao có thể biến mất một cách khó hiểu vậy chứ? Nói không chừng...... Là tự người giám sát trộm cắp!
Suy nghĩ cẩn thận điểm này, Tống Văn lập tức bình tĩnh lại: "Đừng vội, anh đừng quản bên Cục giao thông nữa, trực tiếp mang vài người đến sân bay. Cảnh cục cách sân bay khoảng nửa tiếng lộ trình, mặc dù có hơi gấp gáp nhưng chưa chắc là không kịp."
Tống Văn nghĩ nghĩ lại phân tích nói: "Các anh cẩn thận một chút, nếu Hoắc gia chiếm được tin tức nhưng lại không lựa chọn trốn đi thành phố khác hay ở nước ngoài mà vẫn lựa chọn đáp máy bay xuống Nam Thành, thì nhất định sẽ có cách ứng phó với cảnh sát, Hoắc gia đón được Hoắc thiếu nhất định sẽ để cho anh ta gặp mặt Hoắc Thần."
Nói đến đây Tống Văn liền quay đầu xe: "Tôi còn ở trên cao tốc trên cao, chạy tới sân bay khẳng định là không kịp rồi, anh bảo Chu Hiểu đưa địa chỉ Hoắc gia gửi cho tôi, tôi trực tiếp đi tìm Hoắc Thần tâm sự." Cậu vốn giữ lại chỗ Hoắc Thần không động tới, nhưng đã đến lúc này cũng chỉ có thể ngả bài với nhau.
Phó Lâm Giang nói: "Đã rõ, tôi lập tức dẫn người xuất phát."
Sau khi Tống Văn đi một hồi Lục Tư Ngữ mới rời giường, thay quần áo, ăn sáng. Hôm qua anh ngủ cả đêm, tinh thần đã tốt lên rất nhiều, chỉ là dạ dày vẫn đau không ngừng làm anh có hơi khó chịu.
Ánh nắng ngoài cửa sổ vừa vặn phù hợp, Lục Tư Ngữ ngồi trước bàn làm việc, tay trái để ở chỗ dạ dày, tay phải mở laptop chuẩn bị bắt đầu sao chép điều tra báo cáo vụ án lần này.
Kể từ khi điều tra vụ án, đây là lần đầu tiên anh lược lại vụ án, từ khi bắt đầu vào vụ án thì bọn họ tương đối bị động.
Cuộc điều tra của cảnh sát bắt đầu khi phát hiện thi thể Trần Nhan Thu, biết rõ ràng sự thật Tá Thi Hoàn Hồn, tra được cái nhóm lợi dụng người bệnh nan y của những người mắc bệnh, tiếp đó phát hiện Trần Nhan Thu từng tham gia một vụ án gánh tội thay cho một vụ tai nạn giao thông, hiện giờ bọn họ đang truy xét hung thủ thật sự của vụ tai nạn xe. Đây là trình tự điều tra của bọn họ, hoàn toàn bất đồng với trình tự phát sinh sự việc.
Lục Tư Ngữ nhìn báo cáo phân tích, cảm thấy bọn họ dường như đã bị manh mối vụ án kéo đi, ngược lại đã xem nhẹ tình tiết của vụ án.
Anh thử tiến hành phục bàn, dựa theo tuyến thời gian mà tiến hành suy đoán: tai nạn xe phát sinh, Triệu Hựu Lan tử vong, Hoắc gia tìm người sắp đặt cách thoát tội, Trần Nhan Thu tham gia vào vụ án gánh tội thay, cái chết của Triệu Hựu Lan đạt được bồi thường giải hoà, Trần Nhan Thu dùng thi thể Trương Thuỵ Tá Thi Hoàn Hồn, Trần Nhan Thu quen biết với Trương Tòng Vân, Trần Nhan Thu tử vong.
Đây mới là trình tự phát sinh sự việc, hiện tại điều bọn họ vẫn chưa biết chính là đoạn thời gian Trần Nhan Thu giả chết kia đã làm gì, là ai đã giết anh ấy? Động cơ giết người là gì?
Hai bên đã đạt được hoà giải, Lục Tư Ngữ viết tên của Trương Lệ Lệ, Trương Tòng Vân, lại viết tên của Hoắc Thiểu Khanh, Hoắc Thần. Một trăm hai mươi vạn kia không thể nghi ngờ là Hoắc gia chi ra, lấy Trần Nhan Thu ở giữa thì sẽ chia thành hai bên, một bên là người bị hại trong vụ tai nạn giao thông, một bên là nghi phạm gây tai nạn.
Manh mối bên Hoắc Thiểu Khanh càng nhiều điều tra sẽ càng thuận lợi hơn. Đối lập với Hoắc gia, Trương gia gần như không có phản ứng cùng hành động gì, bọn họ thật sự nhận tiền rồi có dự định nhân nhượng cho khỏi phiền sao?
Anh chợt nghĩ tới lần trước đi đến nhà Trương Tòng Vân, còn có khi thẩm vấn Trương Tòng Vân, những điểm đáng ngờ mà anh và Tống Văn đã thảo luận, nếu tất cả những gì họ nhìn thấy bây giờ chỉ là vẻ bề ngoài thì sao?
Lục Tư Ngữ lại ngẩng đầu lên nhìn về tấm bảng phía trước, anh mím môi di chuyển ngón tay thon dài, thay đổi vị trí của người bị hại và người gây tai nạn với nhau.
Thân phận người bị hại hay người gây hại chẳng qua chỉ khác nhau một từ. Phương thức điều tra lại hoàn toàn khác biệt, ở thời điểm đối mặt với người bị hại bọn họ có thêm sự đồng cảm nên điều tra cũng sẽ càng nới lỏng.
Lục Tư Ngữ cắn móng tay của ngón tay cái, một lần nữa xem lại hồ sơ của Trương Tòng Vân.
Lần trước anh đem phần hồ sơ này thành tư liệu của người bị hại mà xem, hiện tại lại suy xét về khía cạnh của một nghi phạm. Trương Tòng Vân rất thông minh, ngày xưa đã đậu vào một trường đại học thuộc ngành công nghiệp hoá chất, nhưng còn chưa học xong đã bị đuổi học. Lúc này nghĩ lại, có thể là ở trường đã làm chuyện gì đó vi phạm nội quy nhà trường.
Ban đầu ông vào làm trong một nhà máy hoá chất, bởi vì không có bằng đại học nên tiền lương cũng không cao, rất nhanh đã từ chức.
Trương Tòng Vân từng thất nghiệp một lần, lý lịch tóm tắt có mấy đoạn trống lớn, sau khi có hộ khẩu ở thành phố ông bỗng nhiên kết hôn với Triệu Hựu Lan có xuất thân nông thôn.
Rất nhiều chi tiết bị xem nhẹ từng cái từng cái đều bị bày ra, lúc trước hồ sơ của người này anh cũng không viết đầy đủ.
Trương Tòng Vân có động cơ phạm tội, cũng có điều kiện gây án...... Quan trọng hơn là, ông tuyệt đối rất yêu Triệu Hựu Lan.
Triệu Hựu Lan qua đời có khả năng là một kích thích vô cùng lớn với Trương Tòng Vân.
Trương Tòng Vân từng quen biết với Trần Nhan Thu, hơn nữa từ chỗ anh ấy biết được một phần của vụ án gánh tội thay......
Một góa phụ với người vợ đã qua đời, một người chạy trốn sắp chết vì bệnh tật......
Nghĩ đến đây Lục Tư Ngữ vội vàng gọi cho Trương Lệ Lệ một cuộc điện thoại, "Xin chào, tôi muốn hỏi ba cô có ở đó không? Tôi có mấy vấn đề muốn hỏi ông ấy."
Người phụ nữ bên kia điện thoại có phần bối rối: "Cảnh sát Lục, ba tôi, chiều hôm qua ông ấy đi ra ngoài, còn nói tôi không cần chờ ông ấy về ăn cơm chiều, sau đó thì ông ấy cả đêm không về...... Sáng nay tôi vừa gọi cho ông ấy một cuộc điện thoại nhưng di động tắt máy. Tôi còn hơi do dự có nên báo cảnh sát hay không."
"Cô trước không nên gấp gáp." Mắt phải Lục Tư Ngữ lại giật giật, "Cô biết ba cô có thể đi đâu không?"
Trương Lệ Lệ chần chừ một lát nói: "Ông ấy không nói, với lại gần đây ông ấy vẫn luôn thần thần bí bí, tôi cảm thấy ông ấy hình như có chuyện gì đó gạt tôi......"
Lục Tư Ngữ tiếp tục nói: "Lần trước tôi xem hồ sơ của ba cô, thấy có nói ông ấy bị nhà máy đầu tiên đuổi việc. Có phải lúc đó đã xảy ra chuyện gì không?"
"Cái đó...... Đó là trước khi ba tôi kết hôn, tôi là sau này nghe được mẹ tôi kể lại. Có một lần nhà máy điều chỉnh tiền lương, ông ấy không hài lòng với kết quả đó nên đã đâm bị thương lãnh đạo của nhà máy, đương nhiên là không quá nghiêm trọng...... Cho nên sau khi thương lượng đã sa thải ông ấy. Trước đây ông ấy tương đối nóng nảy, đều là mẹ tôi trấn an ông ấy...... Gần đây mẹ tôi qua đời, ông ấy ngược lại rất yên tĩnh......" Những chuyện đã qua này không quá vẻ vang gì nên trong hồ sơ cũng viết khá mơ hồ, lần trước cô cũng không chủ động nhắc tới.
"Vậy thì thời gian một năm bị bỏ trống trong hồ sơ kia, cô biết ông ấy đã làm gì không?" Lúc Lục Tư Ngữ xem hồ sơ của Trương Tòng Vân phát hiện được một khoảng này, trên đó viết vì nguyên nhân thân thể nên nghỉ ngơi, hiện giờ anh lại có chút nghi ngờ điều này.
"Là phụ việc trong một nhà xưởng chui ở nông thôn, chỗ đó là nơi sản xuất pháo hoa, ngoài pháo còn có một số thứ cấm gì đó......" Trương Lệ Lệ nói đến đây thì dừng một chút, cô cũng ý thức được vấn đề ở chỗ nào, "Tôi...... Tôi có hơi lo lắng cho ba tôi."
Lục Tư Ngữ nhíu mày, anh chợt nhớ tới gì đó hỏi Trương Lệ Lệ: "Cô nhìn giúp tôi xem mấy cái chai lọ ba cô để ở ban công còn đó không?"
Bên kia điện thoại truyền đến tiếng lục lọi, hiển nhiên là Trương Lệ Lệ đang tìm đồ vật này nọ, "...... Rất nhiều chai bên trong đã trống không, kỳ lạ, mấy ngày trước lúc tôi quét dọn rõ ràng đều còn đầy mà......"
Trong nháy mắt Lục Tư Ngữ đã xác định được, cố gắng bình tĩnh nói: "Tôi đã biết, tôi sẽ báo cáo với lãnh đạo, hỗ trợ tìm kiếm ba của cô. Nếu cô liên lạc được với ba mình thì làm phiền cô báo với tôi một tiếng nhé."
Nhất thời cả người Lục Tư Ngữ đều lạnh toá, anh lập tức nhấn vào dãy số của Tống Văn: "Tống đội, bên tôi có được tin tức mới."
Tống Văn ở bên kia nói: "Sao, anh nói."
"Vừa nãy tôi gọi cho Trương Lệ Lệ một cuộc điện thoại, Trương Tòng Vân từ hôm qua sau khi ra ngoài thì không thấy về nhà, hiện tại điện thoại lại tắt máy, không biết tung tích. Hơn nữa có thể ông ta có tàng trữ vật nguy hiểm......"
Sau đó Lục Tư Ngữ run giọng tiếp tục nói: "Thời điểm chúng ta suy xét lúc trước đã đi vào một sai lầm, nghĩ rằng Trương gia là gia đình người bị hại nên không chú ý đến khả năng bọn họ có thể hại người khác. Lúc đầu tôi nghĩ ông ta sau đã lớn tuổi rồi nên bình thản mà cố chấp, hiện tại nghĩ kĩ lại...... Có thể Triệu Hựu Lan mới là mấu chốt, liên hệ tới Trương Lệ Lệ nói hành vi kỳ lạ của ba mình sau khi mẹ cô ấy qua đời thì tôi cho rằng...... Trương Tòng Vân...... Có thể vẫn luôn âm mưu một việc......"
Bọn họ lúc trước vẫn luôn điều tra tội ác đã phát sinh, nhưng lại không để ý đến huyết quang sắp có thể xảy ra.
Trong cuộc sống, có thể Triệu Hựu Lan chính là bình chữa cháy của Trương Tòng Vân, loại thù hận mất đi người thân này như là một chiếc cưa đang xé nát từng mảng thịt, càng là thời điểm đêm dài yên tĩnh thì sẽ càng tra tấn từng tế bào thần kinh.
Đôi khi cáu kỉnh phát ra thì sẽ không có chuyện gì, nhưng ngược lại đặt ở trong lòng tích tụ từng chút một thì sẽ hoá thành lệ khí. Trương Tòng Vân càng bình tĩnh thì lại càng đáng sợ.
"Lúc tuổi trẻ Trương Tòng Vân đã từng đánh nhau làm người khác bị thương, chỉ là trong hồ sơ không có viết, ông ta có khuynh hướng phạm tội, lại từng làm việc trong nhà xưởng chui, có thể nắm giữ kỹ thuật phối trộn hoá chất nguy hiểm. Hơn nữa tình cảm của ông ta với Triệu Hựu Lan rất sâu đậm, ông ta lại quen biết với Trần Nhan Thu nên đã sớm biết được sự thật bị che dấu bên trong vụ án gánh tội thay. Bọn họ có thể đã điều tra được chân tướng từ rất lâu rồi." Hiện tại Lục Tư Ngữ nhớ lại, Trương Tòng Vân vẫn một mực che dấu mục đích của mình, làm phai nhạt đi đau buồn, thế nhưng chính cái cảm xúc này đã lộ ra ở hành vi khác thường của ông.
Trong lòng Tống Văn cũng trồi lên một dự cảm xấu: "Anh cho rằng có thể ông ta sẽ đi tìm Hoắc Thiểu Khanh báo thù?"
Lục Tư Ngữ gật đầu: "Ông ta muốn báo thù."
"Giết người thì đền mạng." Lục Tư Ngữ trầm mặc một lát, vỗ trán nói ra từ này, một người đàn ông như vậy có thể làm ra tất cả mọi chuyện mà không có giới hạn, "Tôi chú ý đến một chi tiết, cậu còn nhớ không. Lần trước chúng ta đến nhà Trương Tòng Vân thấy được trên đất bày ra rất nhiều chai lọ, ban đầu tôi còn nghĩ đó là đồ bỏ đi của Triệu Hựu Lan, nhưng mà sau đó nghĩ lại, trong nhà lộn xộn như thế nhưng những cái chai đó được sắp xếp vô cùng ngay ngắn...... Vừa nãy tôi hỏi Trương Lệ Lệ, mấy cái chai này đột nhiên trống không rồi."
Một hơi nói nhiều như vậy làm cho dạ dày Lục Tư Ngữ lại bắt đầu đau, anh nói ra kết quả xấu nhất: "Đó có thể là một loại hoá chất nguy hiểm. Không phải thuốc súng thì chính là hoá chất kịch độc, nhiều chai như thế có thể tổng số lớn không phải là ít. Tôi nghĩ rằng có thể ông ta vẫn luôn chờ Hoắc Thiểu Khanh về nước."
Trương Tòng Vân trầm lặng nửa năm, cũng tìm cách suốt nửa năm, ông ta dường như đang mài con dao trong tay mình, vẫn luôn chờ đợi một cơ hội. Điều tra và đến thăm hỏi của cảnh sát có lẽ đã kích thích Trương Tòng Vân, khiến cho ông ta gấp rút hành động.
Vậy thì tất cả đã thông suốt.
"Tôi sẽ để lão Giả dẫn người đến nhà Trương Tòng Vân xác nhận mấy cái chai đó xem có phải là chất hoá học nguy hiểm gì hay không, nếu phải thì đó là gì." Tống Văn tổ chức bố trí, cậu nghĩ nghĩ lại hỏi Lục Tư Ngữ, "Tôi còn có chỗ không hiểu, Trương Tòng Vân làm sao biết được hành tung cụ thể của Hoắc Thiểu Khanh?" Tống Văn có cảm giác trong đó đã thiếu mất một mắt xích, cậu hỏi đến đây thì xe chạy đến giao lộ, xe chạy chậm lại thì nghe được kèn xe của xe phía sau vang lên.
"Điểm đáng ngờ này tôi vẫn chưa nghĩ rõ được, có lẽ có ẩn tình trong đó. Hiện tại xem ra chúng ta phải nhanh chóng tìm được Trương Tòng Vân." Lục Tư Ngữ nghe được tiếng kèn xe bên kia hỏi, "Cậu còn chưa đến Cảnh cục sao?"
Tống Văn xuất phát đã hơn nửa tiếng, theo lý thuyết thì phải đến Cảnh cục rồi chứ.
Tống Văn nói: "Bên này cũng có chút biến cố, Hoắc thiếu đã trở lại, Phó Lâm Giang đã chạy tới sân bay giữ người, tôi giờ đang đi gặp Hoắc Thần." Cậu dừng một chút nói, "Nếu Trương Tòng Vân thật sự muốn báo thù thì có lẽ ông ta đã sớm biết được tin tức, từ ngày hôm qua đã bắt đầu hành động, cho nên hôm qua ông ta mới cả đêm không về. Hiện tại thì để xem người của Hoắc gia, cảnh sát, hay Trương Tòng Vân, ai có thể tìm được Hoắc Thiểu Khanh trước."
Lục Tư Ngữ đáp lời: "Ừm, cậu cẩn thận đấy."
Tắt điện thoại, Lục Tư Ngữ nghĩ đến nghi vấn cuối cùng kia của Tống Văn, Trương Tòng Vân làm sao xác nhận được tin tức Hoắc Thiểu Khanh về nước? Nghĩ đến đây mí mắt phải của anh lại giật lên, Lục Tư Ngữ liếm môi, bỗng nghĩ đến một khả năng...... Trừ khi......
Từ khi vụ án này bắt đầu, anh bởi vì nguyên nhân cơ thể mà luôn không thể tập trung tinh thần, lúc này tất cả manh mối rốt cục đã kết nối lại với nhau.
Hoá ra có thể nhìn thấu tội ác thôi là hoàn toàn không đủ, bọn họ thậm chí còn không đủ thời gian để đi ngăn cản nó......
Lục Tư Ngữ rốt cục không thể ngồi yên, anh đứng lên nghĩ muốn đi ra ngoài, nhưng lúc này do đứng dậy vội vàng mà lập tức sụp gối quỳ xuống đất.
Sau đó Lục Tư Ngữ nghĩ, thuốc giảm đau của anh đều đã bị Tống Văn cầm đi...... Vừa nghĩ một chút thì dạ dày bỗng nhiên đau quặn lên. Lục Tư Ngữ nghỉ vài giây rồi mới lảo đảo đứng dậy, trong cơn đau sự ỷ lại vào thuốc trong nháy mắt đã bành trướng đến cực điểm.
Hô hấp cũng anh bỗng có phần khó khăn, nhịp tim gần như không còn, thân thể tựa hồ đã đến cực hạn, anh chưa bao giờ khao khát lọ thuốc đến như vậy.
Trước mắt dần trở nên mơ hồ nghiêng ngả. Lục Tư Ngữ đè bụng đi vào phòng Tống Văn, anh không quan tâm gì nữa mà lục tung lên tìm kiếm lọ thuốc, không có...... Vẫn cứ không có.
Mồ hôi lạnh vẫn tuôn ra, Lục Tư Ngữ cảm nhận được một trận đau quặn đến bứt rứt, anh nhịn không được nằm ngoài bên giường ho khụ lên, trong miệng nổi lên mùi máu tươi, trong cơ thể như có móng vuốt cào vào từng cái, máu tươi đầm đìa.
Lúc này anh cần thuốc vô cùng cấp bách, cho dù là thuốc độc anh cũng phải nuốt vào......