Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hồ Sơ Hình Sự Trinh Sát

Phòng thẩm vấn Cục cảnh sát Nam Thành, cuộc trò chuyện với Tằng Mẫn Nghi vẫn còn tiếp tục.

Trong phòng thẩm nhất thời im lặng, Tống Văn cúi đầu vẽ phác hoạ, Phó Lâm Giang đánh vỡ trầm mặc an ủi cô gái: "Cô yên tâm đi, vụ án đã chuyển đến chỗ chúng tôi rồi, chúng tôi nhất định sẽ tìm ra hắn ta."

Mô tả chân dung cần qua một quá trình, Tống Văn đưa bức tranh đã vẽ ra được đường nét của người đàn ông cho Tằng Mẫn Nghi nhìn. Tằng Mẫn Nghi nhỏ giọng nói ra thêm một số đặc thù, Tống Văn lại cúi đầu tiếp tục vẽ tranh.

Lục Tư Ngữ thừa lúc này tổng kết lại bản ghi chép, đóng nắp bút lại. Anh đang ngồi bên cạnh Tống Văn, xoay người lại tiến đến gần Tống Văn, cúi đầu, đầy hứng thú nhìn Tống Văn đang vô cùng chăm chú vẽ hình người.

Mấy nét vẽ đã phác hoạ ra được hình dáng gương mặt, vẽ tóc phía trên, rồi bắt đầu thể hiện ngũ quan.

Lục Tư Ngữ thích nhìn Tống Văn vẽ tranh, bút trong tay cậu tựa như có linh hồn vậy, là một loại năng lực thầm lặng, có đôi khi chỉ vài nét bút vẽ bên ngoài thôi nhưng lại khiến cho người trên giấy như đang sống, một bức tranh đầy kỹ thuật như thế thật khiến người khác thật lòng kính nể.

Hơn nữa đôi bàn tay này không chỉ cầm được bút mà còn có thể cầm được súng. Sự ấm áp trên đôi tay này khiến anh lưu luyến không thôi, tựa như nắm được chúng thì sẽ có được cảm giác an toàn.

Ngòi bút chạm vào giấy phát ra từng tiếng xoẹt xoẹt nhỏ đầy dịu dàng.

Tống Văn vẽ được một nửa thì ngẩng đầu lên liếc nhìn Lục Tư Ngữ một cái, người trước mắt đang chống má, trên gương mặt tuấn tú không có biểu tình gì, ánh đèn của phòng thẩm vấn chiếu vào làn da trắng như tuyết của anh, vẻ mặt anh vô cùng chuyên tâm, lông mi thật dài rũ xuống, yên tĩnh như một con thỏ nhỏ.

Khoé miệng Tống Văn nhịn không được mà dần cong lên, hình ảnh này khiến cậu không khỏi nhớ đến lần đầu tiên gặp nhau của bọn họ. Cậu dùng khăn giấy lau lau vụn bút chì trên các đốt của ngón tay út, tiếp tục ngồi phác hoạ.

Không bao lâu sau, bức tranh bắt đầu hình thành, trong tranh là một người đàn ông nhìn qua trông cũng bình thường nhưng giữa chân mày và hai mắt ẩn chứa vẻ u ám, chỉ cần vẽ thêm vào màu đen cho đôi mắt trong tranh là như bước cuối để hoàn thiện bức phác hoạ, một gương mặt như được in lên trên giấy trắng......

Đúng lúc này, cửa phòng thẩm vấn chợt bị người mở ra, một người đàn ông hơn hai mươi tuổi cao gầy đi tới, vừa vào cửa đã lập tức đi qua chỗ Tằng Mẫn Nghi: "Mẫn Nghi, sao em không nói tiếng nào đã đến đây rồi? Anh phải tìm trong lịch sử gọi xe của em mới biết được em đã đến chỗ này đấy."

Tằng Mẫn Nghi nhìn anh ta, có hơi sợ hãi co người lại, sau đó cúi đầu không nói gì. Người tới hiển nhiên chính là vị bạn trai kia trong miệng cô.

Chu Hiểu đứng ở cửa với gương mặt đầy khó xử: "Thực xin lỗi Tống đội, người này là tới tìm người bị hại, vừa hỏi được ở đâu đã lập tức chạy thẳng đến đây, em thật sự không ngăn được......"

Phó Lâm Giang vẫn còn kiên nhẫn, đứng lên giải thích: "Chúng tôi đây là đang phá án, là chúng tôi gọi cô ấy đến, bạn gái anh là một nhân chứng vô cùng quan trọng, cô ấy có nghĩa vụ phối hợp với điều tra của chúng tôi......"

Người đàn ông kia không đi nhưng cũng không dám cãi lại bọn họ, anh ta đứng bên cạnh Tằng Mẫn Nghi nói: "Mấy đồng chí cảnh sát muốn hỏi gì? Tối hôm qua tôi cũng là người có mặt trong chuyện này, tôi có thể làm chứng. Chuyện tối qua đều là bởi vì cô ấy dắt chó đi quá muộn...... Không có chuyện gì lớn cả."

Tằng Mẫn Nghi mím chặt môi, nước mắt trong hốc mắt chực trào ra: "Em mỗi ngày đi làm về còn phải làm việc nhà, anh cả ngày chỉ toàn là chơi game, nếu không phải anh quên không dắt chó thì em làm sao phải ra ngoài lúc tối vậy chứ......"

"Sớm nghe lời anh đưa chó cho người khác nuôi đi thì có thể có nhiều chuyện như vậy sao......" Người đàn ông tiếp tục lý luận cùng cô, "Ai bảo em dắt chó đi dạo mà mặc gợi cảm vậy làm chi? Nếu không thì sao lại muốn em chứ không muốn người khác. Hôm qua ở đồn cảnh sát em doạ người còn chưa đủ sao, hôm nay thế mà còn chạy đến Cảnh cục! Sau này nếu công ty em biết thì công việc của em cũng khó mà bảo đảm được!"

Mắt thấy hai người chuẩn bị cãi nhau, Phó Lâm Giang nhíu mày nói: "Cảm phiền anh không cản trở công việc của cảnh sát."

Đối mặt với người bạn trai có chủ nghĩa đàn ông cùng hồ đồ này, Tống Văn lập tức phát cáu, cầm bút vẽ trong tay chỉ vào người đàn ông nói: "Anh biết không? Sáng sớm hôm nay có một cô gái hai mươi hai tuổi đã chết, nếu hôm qua chiếc taxi kia không đi ngang qua, vậy thì người gặp chuyện không may chính là bạn gái anh! Bây giờ, xin đừng quấy rầy chúng tôi làm việc, lập tức cút ra ngoài cho tôi!"

Ba câu vừa nói xong, vẻ mặt người đàn ông lập tức thay đổi, hoảng sợ: "Được được, tôi chỉ là quan tâm cô ấy, sợ chuyện này càng có nhiều người biết thì sẽ càng ảnh hưởng đến tiền đồ của cô ấy, quan tâm sẽ loạn, quan tâm sẽ loạn. Vậy...... Đồng chí cảnh sát, tôi ra ngoài chờ cô ấy."

Tằng Mẫn Nghi nghe xong lời của Tống Văn cũng ngây dại cả người, cô rốt cục đã hiểu được vì sao mấy người cảnh sát này lại coi trọng việc cô đã trải qua tối hôm qua đến vậy, giọng cô run rẩy hỏi: "Cái đó...... Chuyện vừa nãy anh nói, là để doạ bạn trai tôi hay là sự thật vậy?"

Phó Lâm Giang nhìn cô gái, nói với cô: "Là thật."

"Tôi...... Tôi khi đó nếu bị hắn lôi vào rừng cây nhỏ kia, vậy thì người chết là tôi có phải hay không?" Tằng Mẫn Nghi nghẹn ngào nói chuyện, cô bị doạ đến hoảng, nước mắt gần như trào ra, đồng thời lại thấy may mắn vì mình mạng lớn.

Ngay tối qua, cô đã gặp thoáng qua tử thần.

Lục Tư Ngữ nhìn vài điểm tổng hợp được trong sổ, cảm thấy manh mối vẫn không đủ, lại mở miệng hỏi: "Tôi biết, những gì trải qua tối qua sẽ rất đau đớn nếu nhớ lại, nhưng mà cô có thể hồi tưởng lại xem hung thủ còn có chi tiết cùng đặc thù nào hay không?"

Phó Lâm Giang ở bên cạnh nói: "Biết đâu cô nhớ thêm nhiều một chút nữa là có thể giúp chúng tôi cứu được cô gái tiếp theo." Chi tiết sẽ trôi theo thời gian, cho dù hiện tại Tằng Mẫn Nghi nhớ đến một chút ít thì vẫn có thể trợ giúp bọn họ nhanh chóng phá án.

Tằng Mẫn Nghi nghĩ nghĩ, vùi đầu chôn vào hai tay: "Người kia...... Thời điểm bắt đầu đánh tôi...... Trên mặt một chút biểu tình cũng không có, giống như chỉ là một con rối không có tình cảm......" Sau đó cô lại bổ sung, "Hắn ta không ngừng thở hổn hễn, phát ra tiếng thở hộc hộc...... Loại âm thanh này giống như anh đang bị một con chó cỡ lớn đuổi theo vậy, nó thè lưỡi ra, ngay bên cạnh chân anh......"

Lúc này cô nói chuyện, nhưng tiếng hộc hộc kia cứ như vẫn còn vang vọng bên tai cô. Cô dường như có thể cảm nhận được đau đớn chỗ vết thương khi người đàn ông đánh cô, khi hắn kéo lê cô thì sự sợ hãi cùng tuyệt vọng phát ra từ tận đáy lòng cô. Cái tay có vết chai của người đàn ông từ từ sờ qua tất chân cô, loại cảm giác này khiến cô ghê tởm vô cùng!

Tống Văn nhạy bén từ phản ứng của cô gái phát hiện gì đó, cậu mở miệng hỏi: "Cô còn nhớ rõ chi tiết gì không? Chính là chỗ nào đó không quá hợp lẽ thường làm cho cô sợ hãi?"

Phó Lâm Giang đứng lên đi rót cho cô gái một ly nước ấm, đưa tới trước mặt cô. Cô gái cảm kích ngẩng đầu lên nhìn anh một cái.

Tằng Mẫn Nghi uống hai ngụm nước, tìm về được một chút khí lực, cô thống khổ ôm đầu nhớ lại những thứ kia, miệng vết thương trên đầu lại bắt đầu đau đớn: "Sau khi hắn tập kích đầu tôi, tôi có khoảng nửa phút thần chí không rõ ràng, chờ khi tôi khôi phục lại ý thức thì lập tức cảm nhận được hắn đang kéo chân tôi, kéo tôi hướng về rừng cây nhỏ bên trong công viên, khi đó...... Tôi nghe được, hắn đang cùng người khác nói chuyện...... Tôi rất sợ, trong rừng cây có đồng loã của hắn."

Cùng người khác nói chuyện?!

Mấy cảnh sát hình sự đang hỏi chuyện nghe câu này xong thì đều hết sức kinh ngạc, chẳng lẽ sự thật giống như lời Trang Dịch, thực ra hung thủ có hai người sao?

"Cô xác định anh ta không phải đang gọi điện thoại?"

Tằng Mẫn Nghi gật gật đầu.

"Anh ta nói chuyện cùng ai, cô biết không?" Tống Văn tiếp tục truy vấn.

Tằng Mẫn Nghi lắc đầu: "Tôi không biết, cũng không nhìn thấy nữa. Tôi không nghe được hắn ta đang nói gì, âm thanh nói chuyện của hắn có tiếng thở dốc rất nặng, loại âm thanh này xen lẫn với giọng nói nghe có phần vù vù."

Cô thử bắt chước lại, có thể tưởng tượng được nếu giữa đêm tối yên tĩnh mà nghe được âm thanh này thì là chuyện đáng sợ đến cỡ nào.

Sau đó cô cúi đầu nói: "Những cái khác tôi thật sự không nhớ rõ."

Tống Văn đưa bản vẽ đã sửa lỗi cho Tằng Mẫn Nghi xem, cô gái gật đầu: "Đã rất giống rồi."

Cuối cùng cũng có được bức vẽ của nghi phạm, lại có thêm được một manh mối, Phó Lâm Giang tiễn cô gái ra ngoài, vừa đi bên cạnh cô vừa nói: "Cảm ơn cô đã phối hợp với công việc của chúng tôi. Cô rất tuyệt, làm rất đúng, cũng rất dũng cảm. Chuyện tối hôm qua chỉ là vận may của cô không tốt mà thôi, hoàn toàn không có quan hệ gì với những thứ khác cả. Nếu cô còn nhớ đến điều gì, hoặc là gặp bất cứ chuyện khó xử nào đều có thể gọi điện cho chúng tôi."

Tằng Mẫn Nghi nghe xong, lại nhìn thấy bạn trai đang đứng ở xa xa chờ mình, đột nhiên oa một tiếng khóc nức nở.

Phó Lâm Giang lập tức luống cuống tay chân, lấy khăn giấy đưa cho cô: "Ấy, chuyện tối qua đều đã là quá khứ, cô đừng khóc mà."

Tằng Mẫn Nghi nhận khăn giấy trong tay anh: "Tôi không phải khóc vì cái đó đâu, sau khi tôi nói chuyện tối qua với người nhà và bạn bè tôi, bọn họ đều nói tôi không nên ra ngoài muộn như vậy, mọi người đều trách tôi, không ai an ủi tôi cả......"

"Ba tôi...... Bình thường ba tôi đối xử rất tốt với tôi, nhưng khi nghe chuyện này phản ứng đầu tiên của ông chính là may mà không xảy ra chuyện gì lớn, nếu không sau này tôi làm sao ngẩng đầu được trước họ hàng thân thích." Cô lau nước mắt tiếp tục nói, "Bạn trai tôi hôm qua đã bắt đầu chất vấn tôi vì sao không đợi anh ta đến mà lại lựa chọn báo cảnh sát. Anh ta nói báo cảnh sát một chút tác dụng cũng không có, ngược lại sẽ khiến người khác khi nhìn tôi sẽ mang theo thành kiến, biến tôi trở thành đề tài bát quái cùng chê cười trong miệng người khác, anh ta nói...... Mọi người đều cho rằng chỉ có cô gái không đứng đắn mới có thể trêu chọc người xấu, nếu chuyện này để cho người khác biết, ngay cả người bạn trai như anh ta cũng không nâng đầu lên nổi trước mặt người ta. Anh nghe thử xem anh ta nói thế là sao, nuôi đàn ông còn không bằng nuôi chó, quay về tôi lập tức chia tay!"

Phó Lâm Giang nói: "Là anh ta không xứng với cô."

Bên này vừa tiễn nhân chứng duy nhất đi, Điền Minh nhìn nhìn vài đặc thù ghi trong sổ ghi chép, trong đó đặc điểm tiếng thở là được Tằng Mẫn Nghi đề cập đến mấy lần, anh ta thương lượng với Tống Văn: "À, Tống đội, tiếng hộc hộc này có phải là bởi vì hung thủ mắc bệnh gì hay không, ví dụ như bị lao phổi hay dãn phế quản gì đó?"

Tống Văn lắc đầu: "Cơ thể người mắc bệnh phổi rất yếu, nếu phổi hung thủ có vấn đề thì không có khả năng đủ thể lực để thực hiện vũ lực như vậy."

Điền Minh hỏi: "Vậy cậu cảm thấy, loại tiếng thở kiểu này là vì nguyên nhân gì?"

"Có thể là yết hầu trời sinh dị dạng, cũng có thể là một số nguyên nhân giai đoạn sau này tạo thành, có lẽ giọng nói khàn là vì để che giấu gì đó. Tóm lại chỗ thiếu hụt như vậy đã khiến anh ta bị cười nhạo từ nhỏ, anh ta rất tự ti." Tiếp đó Tống Văn bổ sung thêm, "Nếu người này đúng là hung thủ."

Điền Minh nói: "Chờ có kết quả xét nghiệm là chúng ta có thể xác nhận." Anh ta lại nhìn sổ ghi chép nói, "Lúc trước tôi còn cảm thấy Trang Dịch kia có chút cố làm ra vẻ huyền bí, bây giờ ngẫm lại thì thật sự là thần, anh ta vậy mà có thể phân tích ra được hung thủ có thể có đồng loã. Để tôi lập tức báo cáo tình huống này với Cố cục và giáo sư Trang."

Nói đến đây, Điền Minh tự cảm thấy đã thu hoạch được không ít manh mối, vui vẻ ra mặt nói: "Cảm ơn Tống đội! Lần này chúng ta cường cường liên thủ, nhất định sẽ sớm bắt được hung thủ."

Lục Tư Ngữ ngồi bên cạnh nghe xong câu này thì quay sang nhìn Tống Văn, trên gương mặt thanh tú không có biểu tình gì, đóng lại cuốn sổ trong tay.

Tống Văn thật ra cũng không để ý Điền Minh tranh công, mở miệng ra định nói gì đó thì đã bị Phó Lâm Giang cắt ngang.

"Đúng vậy đúng vậy, mọi người cùng chung sức hợp tác."

Phó Lâm Giang vừa mới tiễn người bị hại đi một bên cười cười, một bên lôi Tống Văn đi, anh đặc biệt sợ vừa nãy Tống Văn sẽ trả lời rằng: "So ra chỉ có đội chúng tôi cường mà thôi, không có liên quan gì đến đội các anh cả." Tuy rằng đây là lời nói thật, thế nhưng nếu thực sự nói ra thì chỉ sợ căn phòng này không có cách nào ở lại được nữa rồi.
Nhấn Mở Bình Luận