Sáng sớm hôm sau, thời điểm Tống Văn đúng giờ đến Cục cảnh sát thì Lục Tư Ngữ đã ngồi ở chỗ của mình.
Tống Văn nắm cạnh của tấm ngăn thuỷ tinh hỏi: "Xe anh kiểm tra sao rồi?"
Lục Tư Ngữ nói: "Công ty bảo hiểm nói nước sơn của xe tôi là sơn nhập khẩu nên sửa chữa có chút phiền toái, những cái khác không có chuyện gì lớn." Nói xong anh liền vươn tay dụi mắt.
Tống Văn thấy anh không có tinh thần hỏi: "Anh sao thế? Ngủ không ngon sao?"
Lục Tư Ngữ chỉ một chồng văn kiện trên bàn: "Tối qua sau khi hoàn thành xong bản ghi chép, tôi liền suy nghĩ về vụ án cả đêm."
"Chỉnh sửa nhiều như vậy sao, tối qua anh không ngủ đúng không......" Tống Văn cầm lên lật xem, tư liệu vụ án được viết tay và đã đóng dấu qua, mỗi trang đều chỉnh tề ngay ngắn, chữ viết rõ ràng, không hề có dấu xoá sửa qua. Hồ sơ kèm theo báo cáo pháp y của Lâm Tu Nhiên, báo cáo vật chứng, khẩu cung của các nhân chứng viết ra thành một xấp dày. Vụ án đến giờ đã hơn một ngày, lượng công việc là không hề nhỏ. Nhớ đến các vụ án mà mình viết báo cáo trước đây, thường thì vụ án đã phá xong nhưng tư liệu cũng chưa được tổng hợp xong, Tống Văn thật sự cảm thấy không dám nhớ lại chuyện cũ, sự hạnh phúc này thật khiến người khác cảm động.
"Tàm tạm......" Lục Tư Ngữ nhíu mày nói chuyện, có chút muốn nói lại thôi.
Tống Văn thấy Lục Tư Ngữ có chuyện muốn nói hỏi: "Sao thế, có chỗ nào đáng ngờ à?"
Lục Tư Ngữ chần chờ chớp mắt mở miệng: "Nếu hung thủ là Quách Hoạ thì ở giữa chút vấn đề tôi không hiểu được. Nếu Quách Hoạ hạ độc, cô ấy chán ghét Đổng Phương cùng Mã Ngãi Tịnh nên trực tiếp trả thù là được rồi, vì sao phải hạ độc chính mình cùng bạn tốt nhất là Lâm Quán Quán? Cô ấy nếu hạ độc chính mình thì sao lại cho Lâm Quán Quán lượng thuốc ít nhất? Cho dù không phải Lâm Quán Quán làm, hôm qua chỉ là do cô ấy hoảng sợ thì tại sao cô ấy phải nói dối? Còn có, vì cái gì mà Quách Hoạ là hung thủ lại còn chạy ra ngoài kêu cứu?"
Tống Văn cúi đầu lật xem văn kiện sau đó ngẩng đầu nhìn anh, mấy vấn đề Lục Tư Ngữ đưa ra cũng chính là những thứ cậu nghĩ mãi không ra.
Trong vụ án trước Lục Tư Ngữ quá bị động đã bị cậu cảnh cáo một hồi, nên tới vụ án này đã tích cực tham gia hơn nhiều. Cậu là lãnh đạo cũng không nhìn ra được anh có tật xấu nào.
Hai người nói đến đây thì thấy Phó Lâm Giang từ bên ngoài đi vào, quần áo đã nhanh bị mồ hôi làm ướt sũng, càng đến gần mùa hạ thời tiết ngày càng nóng.
Tống Văn hỏi: "Lâm Giang, người sao rồi?"
Phó Lâm Giang lấy chai nước khoáng uống vài ngụm rồi mới trả lời cậu: "Vừa đưa đến, sáng nay thiếu chút nữa là gặp chuyện không hay. Chúng tôi đi gặp nhân chứng quan trọng, kết quả người không có trong phòng bệnh."
Tống Văn nhíu mày: "Trường học không phải nói là có người trông chừng sao?"
Đọc tiếp tại metruyenhot.com nhé !
"Thừa dịp người của trường học ngủ thì chạy mất! Nữ giáo viên kia cũng không biết là trông chừng thế nào? Chúng tôi bắt đầu chạy đi tìm, nhưng tìm thế nào cũng không thấy. Sau đó phát hiện cô ta đã đi tới sân thượng rồi đứng ở đó phát ngốc nhìn xuống dưới, thật sự chậm chút nữa không chừng đã nhảy xuống rồi. Tôi bị doạ ra một thân mồ hôi, may là không xảy ra việc gì."
Vài người vội vàng chạy tới phòng thẩm vấn, Lâm Quán Quán đang cúi đầu ngồi bên trong.
Bình thường dưới tình huống bệnh của cô thì cần phải nằm viện quan sát hai ngày, nhưng bởi vì sự việc đặc thù, bác sĩ sau khi kiểm tra thấy không có gì trở ngại liền đặc biệt phê chuẩn cho xuất viện. Lần này phía bệnh viện phi thường phối hợp, chắc là sự tình buổi sáng kia đã doạ sợ bác sĩ, vội vã muốn đem củ khoai phỏng này vứt ra ngoài.
Lúc này Lâm Quán Quán đang ngồi trong phòng thẩm vấn, tóc rối bù xù dài đến xương quai xanh, tóc mài dài che khuất chân mày, cực kỳ bình tĩnh.
Tống Văn nói: "Nhìn cảm xúc này thì không giống với người muốn nhảy lầu." Cậu nhìn vào thời gian triệu đến mà Phó Lâm Giang điền trên đơn, gõ viết nói: "Đi xin Cố cục, bốn mươi tám tiếng." Thời gian triệu tập bình thường sẽ không vượt qua mười hai tiếng, nghi phạm thì có thể thư thả đến hai mươi bốn tiếng, kéo dài đến bốn mươi tám tiếng thì phải báo cáo lên cấp trên xin phê chuẩn.
Tống Văn có dự cảm, thẩm vấn hôm nay nhất định sẽ là một trận đánh ác liệt.
Chu Hiểu một bên nói: "Đợi một lát...... Tôi phải đổi sang thẻ nhớ dung lượng lớn hơn." Dựa theo quy định thì quy trình thẩm vấn này phải được ghi hình lại, hơn nữa còn không được gián đoạn ở giữa.
Tống Văn vừa đi vào phòng thẩm vấn, Lâm Quán Quán liền ngẩng đầu lên, mắt mang theo nước mà nói: "Cảnh sát, thực xin lỗi, em ngày hôm qua...... đã nói dối......"
Tống Văn vẫn là dựa theo quy trình hỏi tên, giới tính, tuổi, dân tộc, tình huống gia đình qua một lần. Sau đó cậu nhấc đầu, ánh mắt sắc bén, "Lâm Quán Quán, cô có phủ nhận hành vi phạm tội không?"
"Em...... Em có tội." Lâm Quán Quán nói ra những lời này, vài cảnh sát bên trong phòng quan sát đều ngạc nhiên. Lục Tư Ngữ thấp đầu theo thói quen mà dùng răng nanh cắn móng tay ngón tay phải, tiếp tục nghe Lâm Quán Quán nói.
Tống Văn nghiêng người về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc: "Lâm Quán Quán, cô có biết nếu nói dối thì hậu quả sẽ như thế nào không?"
"Em biết." Lâm Quán Quán gật đầu.
"Kể lại quá trình gây án đi." Tống Văn trầm giọng nói.
"Em...... Em biết chỗ Quách Hoạ có giấu thuốc độc, em từng nhìn thấy cô ấy độc chết vài con mèo." Lâm Quán Quán nói chuyện, ngón tay co lại, "Nhưng mà em cũng không có biện pháp, mèo tụ tập ở bên ngoài cửa sau cách phòng chúng em không xa, đuổi không đi, mùa xuân vừa đến liền ở đó kêu cả đêm. Giấc ngủ Quách Hoạ không tốt, nên đã nghĩ ra chủ ý này, dùng một cây kiêm tiêm tiêm thuốc vào đám mèo."
Tống Văn không ngờ Lâm Quán Quán vừa nói đã thẳng thắn nói ra hết, hỏi cô: "Thuốc kia lấy từ đâu?"
"Thuốc kia là Quách Hoạ lấy ở cửa hàng thú cưng chúng em làm lúc trước...... Trước đó dùng một ít, còn dư lại một nửa......"
"Sau đó cô dùng thuốc độc để giết mèo kia độc chết bạn học cô?" Tống Văn tiến một bước hỏi.
"Không...... Không có...... Em đã nói dối, nhưng mà em không nói dối chuyện này." Lâm Quán Quán cúi đầu, "Em không ngờ, Quách Hoạ đem phần thuốc độc còn dư kia cho vào chocolate."
Mặt Tống Văn vẫn không chút thay đổi như cũ hỏi: "Cô lặp lại chi tiết toàn bộ quá trình đi."
Lâm Quán Quán lo lắng, chậm rãi mở miệng: "Nửa tháng trước, Quách Hoạ cùng Đổng Phương và Mã Ngãi Tịnh có phát sinh xung đột......"
"Là bởi vì không nhận được điện thoại phỏng vấn đúng không?"
"Không, không riêng gì cái đó mà còn có một ít ẩn tình phía trong. Quách Hoạ có được danh ngạch sinh viên trao đổi, có thể xuất ngoại khảo sát mấy tháng, sắp xếp dựa theo thành tích thì chính là Quách Hoạ, nhưng mà đến cuối danh ngạch lại đổi thành Mã Ngãi Tịnh."
Chuyện này thì trước đó mọi người không biết đến, nhưng suy nghĩ kỹ càng thì cũng phù hợp với những gì bọn họ điều tra được.
Lâm Quán Quán tiếp tục nói: "Ngày đó lúc các cậu ấy nổi lên xung đột, Quách Hoạ bị thương thì em cũng có ở phòng, nhưng em sợ các cậu ấy nên không giúp Quách Hoạ. Sau đó em bồi cô ấy đi đến phòng y tế của trường kê thuốc, tối đó cô ấy không dám quay về ký túc xá nên ở phòng của Bạch Tiểu Tiêu kế bên một lúc."
Trong phòng thẩm vấn đều là âm thanh ôn nhu của Lâm Quán Quán, Tống Văn không cắt ngang cô.
"Ngày hôm sau, em đến tìm Quách Hoạ, lúc ấy...... Lúc ấy Quách Hoạ nói với em, cô ấy không muốn sống nữa, cô ấy muốn tự sát. Lúc đó em vẫn luôn an ủi cô ấy, không nghĩ đến cô ấy đã nổi lên sát niệm."
Nói tới đây, Lâm Quán Quán dừng một chút, ánh mắt như động vật nhỏ kia hơi nâng lên nhìn Tống Văn, thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu: "Em sau khi trúng độc mới nghĩ đến, có thể Quách Hoạ dùng thuốc cô ấy lấy được trong cửa hàng thú cưng. Chuyện tình sau đó thì chắc các anh đã tra được, Quách Hoạ mua một hộp chocolate, hiện tại nghĩ lại, hẳn là cô ấy trộm đem thuốc độc tiêm vào chocolate."
Tống Văn híp mắt, hiện tại có bằng chứng là Quách Hoạ hạ độc, "Cái này khác với lời khai trước đây của cô, ngày hôm qua vì sao cô lại nói dối."
Nước mắt Lâm Quán Quán bắt đầu chảy dọc theo hai má: "Hôm qua em nằm trên giường bệnh vẫn luôn một mực nghĩ đến chuyện này, lúc các anh đến hỏi, em đã muốn nói ra, chỉ là em lo lắng nói chuyện thuốc độc ra thì sẽ đem chính mình kéo vào. Trong lòng em lúc ấy cũng rất khó chịu, em không nghĩ đến, em xem Quách Hoạ là bạn tốt nhất nhưng cô ấy lại muốn đem em chết cùng......"
"Vậy tại sao hôm nay cô lại muốn nói cho chúng tôi?"
"Sau khi nói dối thì em đặc biệt bất an, sáng hôm nay lúc đứng trên sân thượng, em cảm thấy rất có lỗi với bạn học của mình. Nếu em sớm đem chuyện Quách Hoạ nổi lên sát tâm nói cho Đổng Phương cùng Mã Ngãi Tịnh, để các cậu ấy cảnh giác mà không ăn chocolate kia, thì chuyện tình đêm qua cũng không xảy ra...... Hơn nữa, em cảm thấy chuyện thuốc độc mèo này sớm muộn gì các anh cũng điều tra ra được......"
"Cô kể lại toàn bộ quá trình buổi tối hôm trước một lần đi."
"Buổi tối hôm qua, Quách Hoạ ăn nói khép nép giải thích cùng Đổng Phương và Mã Ngãi Tịnh, sau đó đưa ra chocolate cho các cậu ấy cùng ăn. Em lúc ấy không hề nghi ngờ gì, chỉ cảm thấy hương vị chocolate có chút kỳ quái nên ăn ít đi mấy phần."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó...... Đổng Phương độc phát, rồi Mã Ngãi Tịnh cũng bị. Em xuống giường xem thì phát hiện Quách Hoạ nằm trên người Mã Ngãi Tịnh đang la to, dùng chăn che kín cậu ấy...... Em đi kéo cô ấy ra nhưng căn bản là kéo không được, mãi đến khi Mã Ngãi Tịnh...... không động nữa." Lâm Quán Quán nói đến đây thì môi run rẩy, tựa hồ đang nhớ lại cái đêm đáng sợ kia, "Sau đó em cùng Quách Hoạ cũng bị độc phát tác, em hỏi cô ấy có phải đã hạ độc hay không, cô ấy bỗng nhiên liền kích động chạy ra ngoài. Trên tay em không cầm điện thoại liền tìm điện thoại của Quách Hoạ gọi cấp cứu."
"Em có lỗi với Đổng Phương và Mã Ngãi Tịnh không còn nữa, cũng xin lỗi Quách Hoạ, em có tội......" Khi nói chuyện, bả vai Lâm Quán Quán không ngừng run rẩy, thoạt nhìn là thật tình sám hối. Lâm Quán Quán lấy tay lau nước mắt, nói xong tất cả thì thân thể hơi trầm tĩnh lại ngồi trên ghế, dùng đôi mắt đỏ nhìn Tống Văn.
Tống Văn đang nhìn cô gái trước mắt này, phán đoán xem lời của cô là thật hay giả.
"Cảnh sát, em có thể uống nước không?" Lâm Quán Quán hỏi.
Tống Văn đứng lên nói: "Sẽ có người đem nước vào cho cô."
Vụ án tiến triển đến đây, Lâm Quán Quán đã lấp kín các lỗ hổng trong lời khai ngày hôm qua như vật chứng, khẩu cung, nhân chứng,... mỗi một manh mối đều chỉ về phía Quách Hoạ. Nhìn xuống khuôn mặt đang dần bình tĩnh trở lại của Lâm Quán Quán, Tống Văn bỗng nhớ đến lời đánh giá về cô nàng của Lục Tư Ngữ, hoặc cô là một người qua đường vô tội, hoặc cô là một tội phạm cực đoan đang nguỵ trang......
Một phòng ký túc xá, bốn nữ sinh, hai nạn nhân đã chết, một người đã hôn mê bất tỉnh, chỉ còn sót lại một người này là có thể thẩm vấn.
Vụ án thoạt nhìn đơn giản, đáp án được miêu tả sinh động, nhưng chân tướng sự thật có như lời nói của Lâm Quán Quán không? Bọn họ còn có thể biết được đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì vào buổi tối hôm qua hay không?
~ Hết chương 26 ~