Chương 129 “
Vâng! Em sai rồi chị!” Trên mặt Hoa Triển Bác không có một tia xin lỗi.
Hoa Mộ Cam cười nói: “Người này chính là em trai Hoa Triển Bác. Triển Bác không hiểu chuyện, Mộ Cam thay mặt nó xin lỗi ngài Dương.”
“Không sao, không có ván đề gì!” Dương Tiêu phát phát tay.
Từ khi mình làm ở rễ nhà họ Đường, bản thân đã trở thành vô số trò cười trong mắt người khác.
Những năm gần đây, Dương Tiêu đã nghe quen mấy từ như “phế vật”, “kẻ bất lực”. Anh căn bản không để bụng mắt thứ xưng hô này.
Anh đến đây vì muốn đòi số tiền nợ của nhà họ Đường. Chỉ cần tiền nợ trả đúng chỗ, ngày mai khiến cho đám người bà nội Đường và Đường Hạo mở rộng tầm mắt là đủ rồi.
Hoa Mộ Cam âm thầm kinh ngạc. Quả nhiên Dương Tiêu không hề đơn giản, thật sự là một tên phế vật sao?
Nhan sắc cô ấy như tiên trên trời, người đàn ông bình thường sẽ bị rung động trước nhan sắc khuynh thành của cô ấy, mà trên mặt người trước mặt này không có chút gợn sóng nào.
Thằng nhóc này bị mù hay là không dao động trước cô ấy?
Hơn nữa, cô ấy đến từ nhà họ Hoa, một trong mười nhà giàu thượng lưu ở Trung Nguyên, địa vị xã hội cao cao tại thượng.
Mà thằng nhóc trước mặt này không kiêu ngạo, không siểm nịnh, căn bản không giống người bình thường.
Ề Quan trọng nhất chính là thằng nhóc trước mắt này bị người khác nhục mạ là phế vật nhưng không tức giận chút nào, là thói quen hay không để bụng chứ?
Ba điểm này, tất cả đều tập trung trên cùng một người, đủ chứng minh người này bất phàm.
Giác quan thứ sáu của người phụ nữ nói cho Hoa Mộ Cam biết, Dương Tiêu trước mặt cô ấy không phải là một tên phé vật mà là một con rồng ẩn, là một con rồng ẩn sắt sá phong vân.
“Không biết mục đích ngài Dương để ngài Lý bố trí cuộc gặp mặt lần này là gì?” Hoa Mộ Cam nói thẳng vào chủ đề.
Dương Tiêu cười một tiếng, nhàn nhạt nói: “Chuyện rất đơn giản, từ nửa năm trước Đường Nhân cung cấp y dược cho nhà họ Hoa đột nhiên không trả tiền. Nửa năm qua nhà họ Hoa hai người nợ chín triệu tám nhân dân tệ. Nhà họ Đường phái người đi đòi nợ nhưng không có kết quả, ngay cả vợ của tôi cũng bị mấy người chặn ở ngoài cửa. Tôi không có ý nghĩ gì khác, chỉ hy vọng nhà họ Hoa hai người thanh toán tiền còn nợ.
“Thanh toán tiền còn nợ? Anh đang đùa cái gì thế? Nhà họ Đường các anh làm việc ghê tởm như vậy, không tuân theo hợp đồng, không yêu cầu các anh bồi thường thiệt hại tiền vi phạm hợp đồng đã không tồi rồi.” Nghe được lời này của Dương Tiêu, Hoa Triển Bác đứng ở bên cạnh Hoa Mộ Cam phẫn nộ rồng lên.
Nhìn thấy Hoa Triển Bác phẫn nộ như thế, sắc mặt Dương Tiêu sầm xuống. Anh lập tức biết chuyện này không đơn giản như thế.
Nhà họ Hoa là một trong mười nhà giàu lớn ở Trung Nguyên, tài sản hơn chục tỷ, căn bản sẽ không để ý chục triệu này. Đột nhiên không trả tiền cho nhà họ Đường, khẳng định là có lý do.
“Triển Bác, không được vô lễ với ngài Dương.” Hoa Mộ Cam nói nhỏ.
“Hừ!” Hoa Triển Bác không phục, căm tức nhìn Dương Tiêu.
Dương Tiêu nhíu nhíu mày hỏi: “Cô Hoa, rốt cuộc chuyện này ra sao vậy?”
Hoa Mộ Cam cẩn thận liếc mắt đánh giá Dương Tiêu, thấy Dương Tiêu không giống như nói dối, lúc này mới chậm rãi nói: “Nhìn dáng vẻ của ngài Dương hình như chưa biết chuyện đã xảy ra, vậy để tôi nói hoàn chỉnh cho anh biết.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!