Chương 537:
Tim Đường Mộc Tuyết đập thình thịch khi nghĩ sẽ sớm được vui vẻ như cá gặp nước với Dương Tiêu.
Đồng thời, gia đình Triệu Liên đã trở về thị trần nhỏ tuyến 18.
Sau khi xuống khỏi tàu cao tốc, Tôn Phú Quý xúc động nói: “Không hổ danh là đường cao tốc. Không chỉ thoải mái mà còn nhanh, người giàu quá biết hưởng thụ cuộc sống.”
“Đừng nói nhảm nhiều như vậy nữa, đến phòng kinh doanh đi!” Triệu Liên vội vàng nói.
“Đúng, đúng, đúng, đến phòng kinh doanh!” Tôn Phú Quý vỗ trán nói.
Trước khi đến họ đã lạc quan về căn nhà và đã đặt chỗ, chỉ hai ngày nữa là bàn giao nhà, căn nhà 60 vạn sắp hoàn thiện.
Khi Triệu Liên đến phòng kinh doanh, bà ta hào phóng ngút trời trực tiếp yêu cầu quẹt thẻ, cô tài vụ liền lấy máy pos ra bắt đầu quẹt thẻ.
Quẹt một lần nhưng không thành công. Ở trên đó cho thấy số dư không đủ.
Cô tài vụ nở một nụ cười lịch sự: “Thưa bà, bà có cầm nhằm thẻ không? Số dư trong thẻ này không đủ!”
“Làm sao có khả năng đó? Trong thẻ này có hơn một trăm vạn. Nhất định là nhìn nhầm rồi, thử lại xem!” Triệu Liên cười lạnh.
Dương Tiêu chuyển một trăm vạn cho bà ta, bà ta đã liên tục xác nhận nhiều lần, làm sao có khả năng số dư không đủ?
Lại quẹt thử thêm một lần nữa, nhưng số dư vẫn không đủ.
Nhà Triệu Liên hoàn toàn hoảng loạn, vội vàng đến cây ATM của bố mình kiểm tra.
Nhập mật khẩu và kiểm tra số dư, nhưng số dư trước đó thực sự được hiển thị bằng 0.
Bùm!
Nhìn vào số dư trên máy ATM, Triệu Liên, Tôn Phú Quý và Tôn Bằng đều chẳng hiểu gì cả.
Ngay sau đó, một tiếng hét như giết heo vang vọng cả bầu trời: “AI Tiền của tôi đâu?”
Lúc này Đường Mộc Tuyết đã tắm rửa sạch sẽ, để “thưởng” cho Dương Tiêu, lần này cô đã mặc một bộ đồ ngủ màu trắng sau khi tắm xong.
“Trời ạ!” Nhìn thấy Đường Mộc Tuyết mặc bộ đồ ngủ màu trắng, có thể mơ hồ nhìn thấy cảnh đẹp bên trong bộ đồ ngủ.
Đặc biệt là Dương Tiêu, cảm thấy thật chói mát khi nhìn làn da trắng nõn của Đường Mộc Tuyết.
Đây đã là buỏi tối, sắc trời còn chưa hoàn toàn đi xuống, nhìn Đường Mộc Tuyết phong tình vạn chủng, Dương Tiêu cảm thấy máu toàn thân kích động.
Đường Mộc Tuyết đỏ mặt giống như sắp nhỏ giọt nước, cô là một người phụ nữ bảo thủ, chưa trải qua niềm vui như cá gặp nước bao giờ, cho nên đối mặt với Dương Tiêu, cô thật sự rất xáu hỏ.
Nhìn hai mắt Dương Tiêu gần như đờ đẫn, Đường Mộc Tuyết có chút vô lực: “Dương Tiêu!”
“Mộc… Mộc Tuyết, anh… anh ở!” Giọng nói vui mừng của Dương Tiêu run lên.
Đường Mộc Tuyết xáu hổ đến mức đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào Dương Tiêu: “Bây… bây giờ, anh có thể nhận phần thưởng của mình rồi!”
“Thật… thật sao?” Dương Tiêu nuốt nước bọt, miệng khô khốc nói.
Đường Mộc Tuyết kêu ríu rít: “Ừm!”
Hít! Dương Tiêu hít sâu một hơi, anh không còn kiềm chế được cảm xúc của mình.
Anh đã nhẫn nhịn suốt năm năm, cuối cùng cũng đợi đến ngày này.
Khoảnh khắc tiếp theo, Dương Tiêu giống như dã thú không hiểu dịu dàng, lập tức nhắc Đường Mộc Tuyết đặt xuống giường.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!