“Cô Iris, đây là lần đầu tiên cô đến Hong Kong đúng không nhỉ?”
Câu hỏi của người trợ lý khiến cho Iris đang trầm tư chợt tỉnh.
Cô ngước mắt nhìn lên, nhẹ nhàng mỉm cười mà gật đầu: “Đúng thế.
Đây là lần đầu tiên tôi tới nơi này.”
Iris đã ở Hong Kong được gần hai tháng.
Cô và Phong Khải vẫn luôn sống chung cùng nhau trong biệt thự riêng của anh.
Lúc đầu tới đây, bản thân khó tránh khỏi cảm giác xa lạ, nhưng rồi cô cũng dần quen.
Thực ra cho dù ở Paris, Iris cũng không có quá nhiều mối quan hệ thân thiết.
Cô sinh ra đã là cô nhi, bạn bè giao lưu đều ở mức vừa phải.
Người thân thiết nhất với cô, chắc chỉ có anh bạn trai Phong Khải.
Thế nên dù anh đi đến đâu, cô sẽ theo đến đó.
Có anh là được…
Lúc mới đặt chân xuống mảnh đất Hong Kong hoa lệ, Iris đã từng rất bất ngờ khi biết về thân phận của bạn trai.
Phong Khải nói nhà anh giàu, nhưng cô không hề nghĩ anh lại là công tử hào môn, là người thừa kế của một tập đoàn lớn.
“Anh Lâm, anh làm trợ lý cho A Khải lâu rồi, hẳn cũng biết chút ít về gia đình anh ấy chứ nhỉ? Kể cho em nghe được không?” Cảm thấy nhàm chán, Iris liền quay ra bắt chuyện với người trợ lý A Lâm đang lái xe ở ghế trước.
Dù đã về nước từ hai tháng trước, lại bởi vì công việc quá bận bịu nên Phong Khải vẫn chưa có thời gian dẫn Iris đi tham quan nơi này.
Hôm nay công việc vơi đi đôi chút, anh mới nhờ trợ lý tranh thủ đưa cô đi xem một vòng thành phố.
Sắp tới còn phải sắp xếp công việc cho cô nữa.
“Cô Iris nói quá rồi.
Tôi mới làm cho cậu Khải được khoảng ba năm thôi.” A Lâm cười ngượng đáp: “Nhưng mà tôi cũng biết chút ít về gia đình cậu ấy.”
“Nhà họ Phong từng có xuất phát điểm là xã hội đen.
Ông cố của cậu Khải còn từng là một vị đại ca có máu mặt trong giới.
Sau này về già ông cụ mới rút dần khỏi giới, chuyển sang buôn vũ khí.
Đến đời ông nội của cậu Khải thì lập ra tập đoàn Phong thị bây giờ.
À, nhà họ Phong còn có thế lực rất lớn trong làng giải trí ở đây.”
A Lâm bình thường ít nói.
Nhưng chỉ cần có chuyện để nói là sẽ nói không ngừng: “Mẹ của cậu Khải thì xuất thân thiên kim danh viện.
Cậu Khải là con thứ trong nhà.
Trên cậu ấy còn có một người anh tên Phong Dực, hiện đang giữ ghế tổng giám của tập đoàn.
Đầu năm ngoái cậu Dực vừa mới lấy vợ.”
Iris nghe anh ấy huyên thuyên một tràng thì cũng muốn vào góp vui.
Cô liền nửa đùa nửa thật hỏi: “Chà, để em đoán thử nhé.
Có phải chị dâu của A Khải cũng là một vị thiên kim không?”
“Cô Iris làm sao biết hay vậy!” A Lâm tỏ ra sửng sốt: “Chị dâu của cậu Khải đúng là một vị thiên kim.
Là ái nữ của một trong những người giàu nhất thành phố, tỷ phú Vu.
Gia thế của cô ấy so với phu nhân ngày xưa còn khủng hơn nhiều.”
Lần này tới lượt Iris kinh ngạc.
Gia đình của Phong Khải rốt cuộc là cái gì thế? Như vậy cũng quá giàu rồi đấy!
“Tự nhiên em thấy lo lắng quá!” Iris chống tay lên trán, lắc đầu bất lực.
Phong Khải trước giờ chưa từng kể quá nhiều về gia đình của anh.
Hôm nay A Lâm nói, cô mới biết được những chuyện này.
“Haha, cô Iris đừng quá lo.
Thực ra mọi người trong gia đình cậu Khải đều rất thân thiện.
” A Lâm bật cười chấn an: “Mà bây giờ cô đã định cư ở đây rồi, cũng nên đặt cho mình một cái tên tiếng Trung chứ nhỉ?”
Cô Iris vốn là Hoa kiều Pháp.
Nếu đã quyết định sinh sống Hong Kong thì việc có một cái tên tiếng Trung cũng là lẽ đương nhiên.
“À vâng, em không giỏi mấy khoản tên tuổi này lắm.
A Khải đã nghĩ giúp em một cái tên rồi.” Iris mỉm cười, nhẹ nhàng đáp.
Nghe vậy, A Lâm liền tỏ ra thích thú: “Thật sao? Cô Iris có thể bật mí cho tôi được không?”
Cô gái ngồi ở ghế sau thoáng nhíu mày suy tư, dường như là vẫn chưa hoàn toàn khắc ghi được cái tên mới của mình.
Phải một lúc sau, cô mới chợt ‘a’ lên: “Em nhớ ra rồi!”
“Là An Tình.
A Khải đặt cho em cái tên An Tình.”
Cái gì?
Lời vừa thốt ra, nụ cười trên môi A Lâm bỗng tắt ngấm.
“Có vấn đề gì thế ạ?” Iris đã nhìn thấy vẻ mặt biến đổi của anh ấy trên gương chiếu hậu.
Cô liền tra hỏi.
Thế nhưng A Lâm cũng là kẻ thức thời.
Anh ấy lập tức lắc đầu: “Không, không có gì.
Tôi chỉ cảm thấy quả là một cái tên hay.”
Sau đó A Lâm cũng không tiếp tục nói chuyện cùng Iris nữa, chuyên tâm lái xe.
Theo như những gì anh ấy được nghe kể, An Tình là tên bạn gái cũ của cậu Khải, cũng là em gái của Phong đại thiếu phu nhân.
Chỉ là người này đã chết trong một vụ tai nạn xảy ra bốn năm trước.
Bây giờ cậu Khải lại lấy tên của bạn gái cũ quá cố đặt cho bạn gái mới.
Chẳng lẽ cậu Khải…
A Lâm cũng không dám tiếp tục suy diễn.
[…]
“Đào Nhi, chiều nay em rảnh không? Đến trung tâm thương mại với chị một lát.”
Đang lúc bận rộn dạy catwalk, Lý Đào Nhi lại bị boss lớn siêu mẫu của mình tóm lên văn phòng.
Mục đích chính là rủ rê trốn việc.
“Lại đi mua sắm à?” Cô ấy uể oải nằm vật ra sofa, vẻ mặt chán nản: “Em không đi đâu.
Chị tự đi một mình đi.
Với cả chị đi công tác tới bốn ngày liền.
Chiều không lo tới trường đón con gái mà chạy đi mua sắm làm gì?”
Từ hồi vào công ty, lịch trình của Lý Đào Nhi dần dày lên nhanh chóng.
Có Davis Models chống lưng, hợp đồng quảng cáo đưa tới cho cô ấy nhiều vô kể.
Thế nhưng vị boss lớn mà Lý Đào Nhi luôn hâm mộ cứ dăm hôm ba bữa lại cắt ngang lịch trình, lôi kéo cô ấy đi mua sắm.
Đến mức khiến cho quản lý kiêm người đại diện của bọn họ là Tư Bách Niên nhiều lúc phải điên đầu.
Hắc Ly ngồi sau bàn làm việc nghe cô nàng nói vậy.
Đôi môi kiêu kì hơi rướn lên: “Chị định sẽ rủ Bách Niên đi cùng đấy.
Em có chắc là không muốn đi không?”
Sau khi Lý Đào Nhi kí hợp đồng với công ty, dưới sự phân công của cô, Tư Bách Niên đồng thời trở thành quản lý của cô ấy.
Thế nhưng mấy tháng làm việc chung với nhau, Hắc Ly nhanh chóng phát hiện ra ánh mắt cô nhóc này nhìn Tư Bách Niên dường như không đúng lắm.
Mà, dù gì Lý Đào Nhi cũng mới có hai mươi tuổi.
Ở cái tuổi xuân tâm phơi phới này, làm sao tránh khỏi rung động chứ! Huống chi từ ngoại hình tới tính cách, Tư Bách Niên chính là kiểu đàn ông rất dễ thu hút các cô gái.
Một câu nói của boss lớn thốt ra liền đánh trúng điểm yếu.
Quả nhiên Lý Đào Nhi đang nằm trên sofa lập tức ngóc đầu dậy.
“Em đi!”.