Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Nhóm dịch: Sea

***

Hoa Minh Nguyệt ngoài miệng thì nói “không cần”, nhưng cơ thể lại rất thành thật. Cô tức giận ngồi vào ghế phụ. Mọi chuyện cứ để sau rồi sẽ từ từ tính sổ với anh, điều quan trọng bây giờ là phải no cái bụng trước đã.

Xe dừng lại trước một con ngõ sâu. Vì ngõ quá nhỏ, xe ô tô không vào được nên hai người chỉ có thể xuống xe đi bộ.

Hoa Minh Nguyệt chưa bao giờ đến một nơi kiểu này, đường đi không chỉ nhỏ hẹp mà còn rất xấu. Tần Đông Hải sẽ không bắt cóc cô mang đi bán chứ?

Tuy cô không sợ, song vẫn thấy hơi nghi ngờ: “Này, chẳng phải anh nói là đi ăn cơm sao? Đến chỗ như này làm gì?”

“Cô cứ đi theo tôi là được. Món lẩu của nhà này ngon lắm, phải cái địa điểm khá khuất.” Tần Đông Hải đi phía trước, bộ âu phục đắt tiền anh đang mặc rõ ràng là không phù hợp với nơi này.

Khi đi đến cuối ngõ, Hoa Minh Nguyệt mới biết đây là một quán ăn mở trong ngõ, rất nhiều thực khách ngồi tràn cả ra ngoài, tiếng nói cười ồn ã.

Thấy thế, cô lập tức muốn quay đầu bỏ chạy, nhưng đã bị Tần Đông Hải túm lại.

“Tôi không muốn ăn ở đây, tôi muốn ăn pizza, mì Ý cơ. Chỗ này vừa ầm ĩ vừa bẩn, tôi không muốn ngồi ở đây.” Cô vội vàng giãy ra.

Cô muốn đến nhà hàng lớn, nhưng lại quên mất rằng trong túi chỉ còn vài đồng.

“Cô có tiền đi ăn pizza, mì Ý không?” Một câu này của Tần Đông Hải đã khiến cô tỉnh mộng.

Hoa Minh Nguyệt thôi giãy giụa. Cô đường đường là cô Cả của nhà họ Hoa, là viên ngọc quý trên tay Chủ tịch Tập đoàn HCMC, vậy mà bây giờ ăn bữa cơm cũng phải nhìn sắc mặt người khác.

Tần Đông Hải nắm tay cô, dẫn cô bước vào quán và chọn bừa một bàn ngồi xuống.

Hoa Minh Nguyệt suýt nữa thì nôn mửa trước cảnh tượng tồi tàn của quán, với những chiếc ghế nhựa đã “tã”, cộng thêm những thứ mùi kỳ lạ khó tả.

Cô ho khan vài lần, sau đó ra vẻ bình tĩnh uống nước, lúc uống xong mới phát hiện trong nước có sinh vật lạ.

“Cái… cái gì đây?”

Tần Đông Hải liếc cô một cái, tỉnh bơ đáp: “Chắc là trà hoa cúc.”

“Sao trong trà hoa cúc lại có sâu?” Hoa Minh Nguyệt nhìn anh với vẻ không tin.



Anh thản nhiên nói: “Có lẽ ở trong bông hoa, người ta không biết đã mang đi phơi khô luôn. Đây là hương vị của thiên nhiên đấy.”

Cô nhổ vào!

Còn hương vị thiên nhiên nữa chứ! Dưới đất đầy gián, trong trà còn có sâu, cái quái gì thế này?

Sau khi gọi vài món, Hoa Minh Nguyệt thực sự không thể cầm đũa gắp lên miệng.

Nước lẩu rất ngon, nhưng cô cảm thấy nồi lẩu ở những quán hàng kiểu này về căn bản không sạch sẽ như những cửa hàng trong trung tâm thương mại. Hơn nữa, còn có vị là lạ.

Chủ quán bưng hai bát cơm tới. Tần Đông Hải xắn tay áo lên, bắt đầu ăn ngon lành, thoải mái, không ra vẻ tao nhã. Hoa Minh Nguyệt nhìn anh ăn mà thèm

“Thứ này cũng ăn được sao?” Cô tò mò, không biết mùi vị món lẩu của quán như thế nào.

Tần Đông Hải vừa ăn vừa gắp một miếng thịt bò béo ngậy vào bát cô: “Cô nếm thử thì biết.”

Hoa Minh Nguyệt nửa tin nửa ngờ gắp miếng thịt bỏ vào mồm, kết quả lại phát hiện mùi vị của nó không tồi, còn hơi lạ và khá đặc biệt, khác với những món cô đã ăn trước đây.

Sao Tần Đông Hải lại biết một nơi như thế này? Ngóc ngách như vậy, nếu không quen đường thì sẽ không thể tìm được.

“Anh hay đến đây à?” Cô gẩy cơm trong bát.

Anh đáp: “Khi còn là lính cứu hỏa, tôi hay cùng đồng đội đến đây ăn cơm, đến nhiều thành quen. Ngõ này ít quán, nhưng có rất nhiều món ngon, chẳng hạn như xiên que, cá nướng, đồ nướng.”

Lính cứu hỏa?

Anh đã từng là lính cứu hỏa? Thảo nào anh nghiêm túc cứng nhắc như vậy. Hóa ra, khuôn mặt lúc nào cũng lạnh tanh như thể người ta nợ anh tiền tỉ là do bước ra từ quân ngũ.

“Té ra anh giỏi vậy. À phải, anh nói anh tên gì nhỉ?”

“Phụt…”

Tần Đông Hải thiếu chút nữa đã phun ra hết đồ ăn trong miệng. Tiếp xúc với nhau đã một thời gian mà cô chiêu này vẫn chưa nhớ tên anh.

“Cô Hoa là người cao quý nhiều việc hay quên, để tôi nói lại với cô một lần cuối, kẻ hèn là Tần Đông Hải, Tần trong Tần Thủy Hoàng, Đông trong phía đông, Hải trong hải dương. Nhớ chưa?”

Tròng mắt đảo tròn, Hoa Minh Nguyệt nghệt mặt nói: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lần này chắc tôi sẽ nhớ.”



Trí nhớ của cô vốn rất tệ. Hồi bé, trong giờ chính tả, các bạn khác chỉ cần đọc hai lần là nhớ, còn cô đọc tám, chín lần vẫn quên.

Chuyện này không thể trách cô, dù sao trí thông minh của cô cũng chỉ đến mức đó.

Thế mà ông nội cô còn muốn cô đến tập đoàn giúp một tay. Nếu cô đến thật thì chưa đầy ba tuần, không, có lẽ chỉ hai tuần là HCMC sẽ phá sản là cái chắc.

Hoa Minh Nguyệt nói tiếp: “Dù sao tôi cũng không nhớ được. Thật ra, có nhớ hay không cũng chẳng sao. Anh sẽ không trở thành gia sư của tôi đâu, yên tâm đi!”

Tần Đông Hải cảm thấy hơi buồn cười. Cô tự tin như vậy, đến lúc đó cũng đừng khóc lóc chạy về cầu xin ông nội cô vì không có tiền, không chịu được khổ nhé!

“Cô nhớ kỹ lời cô vừa nói đấy. Nếu tôi trở thành gia sư của cô, cô phải đồng ý với tôi ba điều.” Anh dám cá là cô nhất định sẽ không chống đỡ nổi một tuần.

Hoa Minh Nguyệt bất mãn trả lời: “Ba điều thì ba điều, ai sợ ai chứ? Nhưng là điều gì?”

“Để tôi nghĩ đã rồi nói với cô sau. Chúng ta có rất nhiều thời gian, không vội.” Tần Đông Hải nhếch miệng cười như thể nắm chắc sẽ “giải quyết” được cô vậy.

Hoa Minh Nguyệt chỉ ăn lửng dạ. Cô chưa từng ăn ở hàng quán vỉa hè vì sợ bị đau bụng khi ăn những món không sạch sẽ.

Huống hồ, Tần Đông Hải luôn lởn vởn xung quanh, còn bắt tay ông nội cô để “gài” cô. Cho nên, cô không thể dễ dàng bỏ qua cho anh được.

Thừa dịp anh đi thanh toán, cô lén cầm điện thoại di động, ví tiền và chìa khóa xe của anh, chuẩn bị “chỉnh” anh một trận, coi như trả mối thù tại trường đua xe hôm đó.

Nhân lúc quán đông khách lộn xộn, Hoa Minh Nguyệt chạy lên xe, lái đi. Khi Tần Đông Hải đi ra, cả người lẫn xe đều đã biến mất.

Hoa Minh Nguyệt lái xe về biệt thự, rồi cầm điện thoại và ví tiền của anh đi về phòng.

Từ quán ăn đến biệt thự nhà cô mất hơn 20 phút lái xe, Tần Đông Hải không có ví tiền, không có điện thoại, đi bộ cũng phải mất một, hai tiếng. Nghĩ đến đây, cô cảm thấy rất khoái chí.

Sau khi tắm rửa thoải mái và đắp mặt nạ, Hoa Minh Nguyệt nằm trên giường, nhìn trần nhà đen sì mà không tài nào ngủ được. Cô càng nghĩ càng cảm thấy có điều không đúng.

Cô làm thế có hơi quá đáng thì phải? Hôm nay Tần Đông Hải đã giúp cô giải vây, còn dẫn cô đi ăn. Mặc dù quán ăn hơi mất vệ sinh, nhưng mùi vị rất ngon. Hiện giờ cô cũng không bị đi ngoài.

Không được, mềm lòng từ bi không giống tác phong làm việc hàng ngày của Đại Ma Vương cô đây. Đó là Tần Đông Hải tự chuốc lấy, ai bảo anh “sướng quá hóa rồ”, cứ đòi làm gia sư của cô.

Cô đã cố ý hỏi thăm, nghe nói anh là thiên tài được ông nội cô mời về với giá cao. Anh từng tốt nghiệp trường đại học danh tiếng, làm lính cứu hỏa năm năm, còn lập vô số công trạng trong thời gian công tác. Sau khi xuất ngũ, anh quay lại trường đại học, làm một sinh viên chăm chỉ thật sự. Hiện tại anh sống ở nhà họ Hoa. Xem ra, ông nội cô đã quyết chọn vị gia sư này cho cô.

Càng nghĩ càng buồn bực, Hoa Minh Nguyệt bèn trùm chăn kín đầu, cố gắng không nghĩ đến bản mặt “đơ” đó nữa.
Nhấn Mở Bình Luận