Nhóm dịch: Sea
***
Diệp Tuyết Nhi, nhân viên cao cấp của Tập đoàn HCMC, thư ký của ông nội Hoa Minh Nguyệt, “gái già” vẫn luôn chướng mắt với cô.
Tuy cô ấy lớn hơn cô hai tuổi, nhưng lại chín chắn chững chạc, tác phong làm việc già dặn. Cô ấy gai mắt với cô, cô cũng chẳng ưa gì cô ấy cho cam, vì thế cô đã đặt cho cô ấy biệt danh là “gái già”.
Hoa Minh Nguyệt nhìn kỹ thì thấy còn có một người đàn ông đứng bên cạnh Diệp Tuyết Nhi, trông không nhiều tuổi cho lắm. Anh ta cao hơn Diệp Tuyết Nhi một chút, chắc là bạn trai của cô ấy.
Cô thực sự không hiểu được, gái già mạnh mẽ quái thai như Diệp Tuyết Nhi mà cũng có bạn trai.
“Chị Hoa đang nhìn gì đấy?” Mấy cô bạn nhìn theo ánh mắt cô.
Hoa Minh Nguyệt cười đáp: “Đi nào, các chị em cùng tôi qua bên kia gặp người quen đi!”
Nếu người đó là người quen của cô thì cũng là người quen của bọn họ. Ai bảo cô là bố mẹ, là cơm ăn áo mặc của bọn họ.
Diệp Tuyết Nhi và người đàn ông quanh quẩn trước quầy son môi, hoàn toàn không để ý thấy nhóm người Hoa Minh Nguyệt đang phăm phăm đi tới.
“Đây chẳng phải là thư ký của chúng ta sao? Sao hôm nay không đi làm mà lại đi mua sắm với bạn trai thế này?”
Khuôn mặt đang tươi cười của Diệp Tuyết Nhi bỗng trở nên bí xị khi nhìn thấy bọn họ: “Hóa ra là cô Cả, tôi còn tưởng là người nào có giọng nói to vậy? Lâu không gặp, cô Cả đúng là càng ngày càng ngốc. Hôm nay là ngày nghỉ, tôi rảnh rang cũng là chuyện bình thường, chứ đâu có cả năm 365 ngày, ngày nào cũng nghỉ như cô.”
Diệp Tuyết Nhi thật sự rất giỏi ăn nói, ngay cả lúc mắng chửi lời lẽ cũng không thô tục. Hoa Minh Nguyệt chẳng qua thuận miệng hỏi một câu mà cô ấy đã chửi xéo cô ngu, quen sống sung sướng và chỉ biết ăn bám.
Đã thế, cô cũng không khách sáo nữa: “Đó là lẽ tất nhiên. Dù sao tôi có ông nội nhiều tiền mà cô không có, nên chắc chắn là không thể so bì với nhau được rồi.”
Đám chị em của cô đứng sau che miệng cười trộm. Thấy vậy, người đàn ông bên cạnh Diệp Tuyết Nhi định đứng ra nói đỡ cho cô ấy, song đã bị cô ấy ngăn lại.
“Cô Hoa, đừng cậy có vài đồng bạc mà tự cho mình là giỏi, lại còn bắt nạt chị tôi.”
Anh ta gọi Diệp Tuyết Nhi bằng chị, như vậy hai người họ không phải là quan hệ bạn trai bạn gái.
Cũng phải, phụ nữ độc lập, mạnh mẽ như Diệp Tuyết Nhi, tuy không có tiền nhưng lại có bản lĩnh, kiêu ngạo từ trong xương cốt, chẳng để ai vào mắt.
“Diệp Thần, em im miệng cho chị, đừng có vô học, không biết lớn nhỏ như thế. Ai bảo em lắm mồm.” Diệp Tuyết Nhi trừng mắt nhìn em trai mình.
Diệp Thần rất ấm ức khi bị chị gái mình quở trách, vì cũng chỉ muốn trút giận cho cô ấy mà thôi. Anh ta nghe danh Hoa Minh Nguyệt đã lâu, nhưng hôm nay gặp mặt mới thấy cô còn đáng ghét hơn so với tưởng tượng.
Hoa Minh Nguyệt như vô tình mà cố ý nhắc nhở: “Không biết những lời vừa rồi là thư ký Diệp nói cho em trai cô nghe hay nói cho tôi nghe đấy? Thôi, hôm nay tôi không nên đến chào hỏi cô, sau này gặp nhau trên đường thì cứ giả vờ không quen biết vậy.”
Diệp Tuyết Nhi cười giả lả: “Không dám, không dám. Cô Cả nói quá lời.”
“Các chị em, thích loại son nào trong tiệm cứ thoải mái chọn hai thỏi, tôi trả tiền…”
Các cô gái vui sướng phát rồ khi nghe thấy điều bất ngờ này. Chị Hoa của bọn họ thật hào phóng, vung tay một cái liền chi hàng chục nghìn tệ.
Diệp Tuyết Nhi đẩy gọng kính trên sống mũi, rồi kéo Diệp Thần rời đi. Cô ấy không muốn nán lại quầy son môi thêm một giây nào nữa.
Mua son xong, các cô gái mới hài lòng rời bước. Hoa Minh Nguyệt gọi điện bảo Tần Đông Hải ra ngoài theo như đã hẹn với Trần Hương Ngâm trước đó.
Thoạt đầu, anh còn từ chối đủ kiểu, nói rằng bộ phận nhân sự của công ty quá nhiều việc, không thể đi được. Tuy nhiên khi nghe cô bảo có chuyện quan trọng muốn nói với anh, anh lập tức gác lại công việc và lái xe tới.
Có điều, sau khi đến nhà hàng tây, người anh gặp không phải là Hoa Minh Nguyệt mà là một cô gái lạ.
Cô gái trẻ chỉ tầm tuổi Hoa Minh Nguyệt, hình như anh đã từng gặp cô ấy ở đâu đó.
“Anh Tần, em đợi anh đã lâu lắm rồi đấy, sao bây giờ anh mới đến…” Trần Hương Ngâm cười thẹn thùng.
Mặc dù có chút ít ấn tượng, song Tần Đông Hải thực sự không nhớ ra được cô gái này là ai.
“Cô là?”
Cô ấy vội đáp: “Em là Trần Hương Ngâm đây mà. Hôm đó, chúng ta đã gặp nhau ở cửa hàng mĩ phẩm.”
Tần Đông Hải ngơ ra, người ngồi đây nên là Hoa Minh Nguyệt mới đúng, nhưng sao lại là Trần Hương Ngâm?
Anh lịch sự đáp: “À… Thì ra là cô Trần. Trí nhớ của tôi rất kém, chẳng hay cô Trần và cô Cả nhà tôi có quan hệ như thế nào?”
“Xem ra anh Tần còn chưa biết nhỉ? Vậy anh cảm thấy bọn em có quan hệ gì?” Trần Hương Ngâm chớp chớp mắt nhìn anh chứa chan tình cảm.
Tần Đông Hải tê cả da đầu, còn cảm thấy rất mất tự nhiên: “Qua chuyện xảy ra trong cửa hàng ngày hôm đó, tôi nghĩ các cô chắc hẳn không phải là bạn bè, nhưng nếu nói là kẻ thù thì cũng không hẳn.”
Trần Hương Ngâm thấy buồn cười trước vẻ nghiêm túc của anh: “Anh Tần thật thú vị, em rất thích.”
Chỉ cần không phải kẻ ngốc cũng hiểu được những lời bóng gió của cô ấy, Tần Đông Hải liền nhận thấy có gì đó sai sai.
“Cho nên hôm nay, là cô Cả nhà tôi giúp cô hẹn tôi ra đây?”
Trần Hương Ngâm gật đầu: “Vâng, đúng vậy. Cô ấy đã bán anh Tần cho em để đổi lấy thẻ Vip của sân gôn nhà em rồi.”
Tần Đông Hải vẫn bình thản đứng đó, không hiểu đang suy nghĩ điều gì. Sau đó, anh chẳng những không tức giận mà còn nở nụ cười và kéo ghế ngồi xuống.
Trần Hương Ngâm mừng như điên, anh định ăn tối với cô ấy sao?
“Cô Cả nghịch ngợm, ngỗ ngược nhà tôi không hiểu chuyện, tôi thay cô ấy xin lỗi cô Trần.” Nói đoạn, Tần Đông Hải cầm ly rượu vang lên rồi uống cạn.
Quá đẹp trai! Quá quyến rũ! Trần Hương Ngâm thích mê mọi cử chỉ của anh.
Cô ấy cúi đầu cười nhẹ: “Anh Tần quá lời. Không biết người tài hoa như anh sẽ thích cô gái như thế nào? Em nghĩ chắc anh sẽ không thích kiểu ngu ngốc như cô Cả Hoa đâu nhỉ?”
“Mỗi người đều có hình mẫu lý tưởng, những tiêu chuẩn riêng về nửa kia của mình, không ai giống ai. Chuyện tình cảm thì phải xem duyên phận.” Tần Đông Hải luôn chừng mực và nói năng giữ thể diện.
“Em và cô Cả nhà anh quen nhau từ khi còn nhỏ, nhớ hồi ấy hai đứa đánh nhau vì một bộ váy đẹp ở trường mẫu giáo, từ đó kết thù, đi đâu cũng chành chọe. Bọn em là đối thủ một mất một còn từ bé đến lớn đấy. Tóm lại ở đâu có em thì không có cô ấy…” Trần Hương Ngâm vừa nói vừa siết chặt bàn tay đang cầm dao nĩa của mình.
Phụ nữ ghim thù vô cùng đáng sợ. Chuyện từ hồi học mẫu giáo mà vẫn có thể ghi hận đến tận bây giờ, có thể tưởng tượng được rằng hai người họ “căm” nhau mức nào.
Có lẽ anh có thể nghe ngóng thêm về Hoa Minh Nguyệt qua lời Trần Hương Ngâm.
“Vậy… trước kia cô Cả nhà tôi có làm chuyện ngu ngốc gì không?” Anh cố ý dò hỏi.
Nhắc đến điều này, Trần Hương Ngâm tức thì phấn chấn hẳn lên, bởi vì cô ấy rất thích nói xấu Hoa Minh Nguyệt.
“Cô ấy làm nhiều chuyện ngu xuẩn lắm. Ngu đến độ không trưởng thành nổi. Nhưng trước đây, ở trong trường có rất nhiều nam sinh theo đuổi cô ấy…”