Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hoa Minh Nguyệt, đứng lại!

Nhóm dịch: Sea

***

“Cô Cả à, hôm nay vốn là ngày nghỉ của tôi, tôi chỉ tiện đường đưa cô đến bệnh viện thôi. Giờ tôi phải đi thăm mẹ tôi, không có thời gian cãi nhau với cô đâu.” Nói đoạn, Tần Đông Hải nhìn đồng hồ đeo tay.

Còn 15 phút nữa là đến giờ bác sĩ kiểm tra cho mẹ anh. Tuy đã có chị gái ở đó, nhưng anh vẫn nên ở bên họ vào thời điểm quan trọng này.

“Mẹ anh?” Hoa Minh Nguyệt lấy làm kinh ngạc.

“Mẹ anh… đang ở bệnh viện sao? Tôi không biết mẹ anh ngã bệnh. Thế này đi, anh đợi tôi một lát, sau khi khám xong, tôi sẽ đi cùng với anh.”

Tần Đông Hải lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, tôi nghĩ sẽ không kịp mất, phải chạy qua bên đó ngay bây giờ. Chốc nữa cô khám xong thì bảo lái xe đưa cô về nhà luôn nhé.”

“Này, Tần Đông Hải… sao lại có thể như vậy chứ.” Hoa Minh Nguyệt ủ rũ cúi đầu.

Hiện tại cô cũng rất cần có người bên cạnh. Tần Đông Hải rõ ràng đã nhận lời với ông nội cô là sẽ chăm sóc cẩn thận cho cô, sao vừa đến bệnh viện thì đã chạy biến đi rồi?

Bụng cô đang rất khó chịu, như thể bị người ta cầm dao khuấy lung tung vậy.

Hoa Minh Nguyệt thề rằng từ nay về sau sẽ không ăn những thứ linh tinh kia nữa. Dẫu ngon đến mấy, cô cũng sẽ không bao giờ động vào nữa.

Sau khi hỏi một số thông tin cơ bản, bác sĩ xoa bóp nhẹ nhàng cho cô vài lần, rồi kê đơn thuốc và dặn cô về nghỉ ngơi, uống nhiều nước.

Bác sĩ còn nói rằng bởi vì cô chưa từng nếm những món đó, cho nên việc cái dạ dày khó chịu khi ăn đồ lạ cũng là lẽ bình thường.

Lúc kiểm tra xong, Hoa Minh Nguyệt đi ra khỏi phòng khám VIP của khoa ngoại trú với một túi thuốc nhỏ, lại vô thức bấm điện thoại gọi cho Tần Đông Hải.

“A lô? Cô về đến nhà chưa?” Đầu dây bên kia vang lên giọng nói của anh xen lẫn tiếng nói chuyện của các bác sĩ.

Hoa Minh Nguyệt cau mày: “Chưa, tôi không tìm thấy lái xe. Tôi bị lạc đường rồi. Anh đang ở đâu? Tôi qua đó tìm anh, có được không?”

“Tôi đang ở khoa nội trú. Cô hiện không được khỏe, mau về nhà kẻo ông cô lại lo.” Tần Đông Hải lạnh lùng đáp, người không biết còn tưởng cô nợ anh tiền tỉ.

Cô chỉ muốn gặp anh một lát, anh hung dữ thế làm gì?



“Chỉ cần có anh ở đây thì ông nội tôi sẽ yên tâm mà. Anh đang ở đâu hả Tần Đông Hải? Tôi đến tìm anh nhé?” Hoa Minh Nguyệt không hiểu tại sao lại chỉ muốn đến chỗ anh.

Tần Đông Hải nói với giọng điệu bất đắc dĩ, như thể mãi mãi không thể thoát khỏi móng vuốt của bà tướng này vậy.

“Phòng 508, tầng 7 khu nội trú. Nếu cô tìm được đường thì đến đây đi. Hôm nay tôi hơi bận, cúp máy trước đây.” Dứt lời, anh liền cúp điện thoại. Mấy vị bác sĩ càng tranh luận hăng say hơn về vấn đề phẫu thuật.

Lúc Hoa Minh Nguyệt tới nơi, Tần Đông Hải đang ngồi ngoài hành lang với vẻ mặt lầm lì.

Cô lon ton đi đến, vỗ nhẹ vào vai anh: “Tèn tén ten! Thấy tôi siêu không? Tuy là dân mù đường nhưng vẫn tự tìm được đến đây nhé.”

Song, anh chỉ liếc cô một cái mà không nói lời nào.

Bấy giờ, cô mới nhận ra tâm trạng của anh có gì đó khác thường: “Này, anh đừng làm tôi sợ mà. Có phải vừa nãy tôi chọc giận anh, khiến anh khó chịu không? Cùng lắm thì sau này tôi sẽ không động vào anh nữa là được chứ gì. Báu lắm ấy.”

“Tần Đông Hải, anh nói gì đi. Anh lại dám bơ tôi hả? Anh có chắc là anh muốn ngó lơ tôi không? Tần…”

Hoa Minh Nguyệt còn chưa nói hết câu, Tần Đông Hải đã đanh mặt, lớn tiếng ngắt lời cô.

“Tôi nói này, cô có thể yên lặng một chút được không hả? Ồn ào cả ngày không chán à? Cô tưởng rằng mọi người trên thế giới này đều phải xoay quanh cô chắc?”

Hoa Minh Nguyệt không ngờ anh sẽ nói cô như thế. Cô ngây ra hồi lâu, sau đấy lại cảm thấy cực kỳ tủi thân.

“Anh có giỏi thì lặp lại lần nữa xem…” Hoa Minh Nguyệt vô cùng khó chịu, giọng nói cũng trở nên run run. Bụng cô vốn đã đau, bây giờ trái tim lại như bị Tần Đông Hải đâm cho vài nhát dao.

Tần Đông Hải liền thấy hối hận, vừa rồi có vẻ như anh đã nói nặng lời. Nhưng một người tính tình mạnh mẽ như Hoa Minh Nguyệt sao có thể bị tổn thương vì đôi ba câu này?

“Cô để tôi yên tĩnh một lát, tôi thật sự chịu hết nổi rồi. Bình thường cô tùy hứng thế nào cũng được, nhưng đừng làm ồn trước cửa phòng bệnh của mẹ tôi, được chứ?”

Cuối cùng tức nước vỡ bờ, cô gắt lên, chất vấn anh: “Tôi lại làm sai điều gì sao? Ban nãy tôi chẳng qua chỉ muốn nói với anh rằng tôi có thể tự tìm đường đến đây, tôi tùy hứng chỗ nào hả? Anh dựa vào cái gì mà nói tôi như thế?”

Cô tức đến độ hai mắt rơm rớm lệ, sắp khóc đến nơi.

Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện.



“Đông Hải, em đang nói chuyện với ai đấy?”

Cô ấy là Tần Phỉ, chị ruột của Tần Đông Hải. Một cô gái có mái tóc dài đen nhánh, khuôn mặt trái xoan, dáng người rất chuẩn.

Tần Đông Hải thoáng nhìn Hoa Minh Nguyệt đang ôm vẻ mặt đầy ấm ức, rồi đi tới chỗ Tần Phỉ: “Chị, đây là cô Hoa, cháu gái của ông chủ em. Cô ấy không khỏe nên em đưa cô ấy đến bệnh viện khám.”

“Thì ra cô Hoa của Tập đoàn HCMC. Thất lễ, thất lễ. Chào cô, tôi là chị của Đông Hải.” Tần Phỉ lịch sự đưa tay phải ra với Hoa Minh Nguyệt.

Cô nắm nhẹ hai cái, sau đó đứng sang một bên. Chuyện khi nãy vẫn còn chưa xong với cô đâu.

“Chẳng phải cô Cả bảo là muốn đi thăm mẹ tôi sao? Đi thôi, tôi đưa cô vào thăm mẹ tôi.” Tần Đông Hải không để Hoa Minh Nguyệt đáp lời đã kéo luôn cô vào phòng bệnh.

Một người phụ nữ lớn tuổi với tóc bạc trắng đang nằm trên giường bệnh. Nhìn nước da trắng trẻo, đường nét khuôn mặt hài hòa, có thể thấy bà cũng là một mĩ nhân thời trẻ.

Hoa Minh Nguyệt không biết mẹ của Tần Đông Hải bị bệnh gì, tuy nhiên nhớ lại nét mặt của anh lúc nãy thì chắc hẳn không phải là bệnh nhẹ.

“Tiểu Hải… cô gái này là?” Bà Tần muốn ngồi dậy, ngặt nỗi sức lực quá yếu, may mà có Tần Phỉ ở bên đỡ bà.

“Cháu chào bác, cháu tên là Hoa Minh Nguyệt ạ.” Cô không biết chào hỏi như thế nào cho phải, bèn cúi đầu chào bà.

Thấy cô xinh đẹp, lại còn là do con trai mình dẫn về, hai mắt bà Tần liền sáng rỡ.

Bà mừng không để đâu cho hết: “Cháu là bạn gái Tiểu Hải à, đáng yêu quá…”

“Tiểu Hải, con tìm đâu được cô gái vừa xinh, vừa trắng trẻo tròn trịa này thế? Con nói thật cho mẹ biết đi, con có bắt nạt cô bé không đấy?”

“Bác ơi, cháu…” Hoa Minh Nguyệt vội vàng định giải thích khi thấy bà hiểu làm.

Hả? Hình như có gì đó sai sai? Trắng trẻo? Tròn trịa? Cô vậy mà lại bị cho là tròn trịa?

Tần Đông Hải bối rối: “Mẹ, con đâu có bắt nạt cô ấy, rõ ràng toàn là cô ấy bắt nạt con thôi, ngày nào cũng sai bảo con như thể con là bảo mẫu miễn phí của cô ấy vậy.”

Hoa Minh Nguyệt thấy có người “chống lưng” cho mình, thế là bắt đầu hùng hồn kể tội Tần Đông Hải: “Sao lại không bắt nạt tôi bao giờ? Anh vừa mới bắt nạn tôi đấy thôi. Tần Đông Hải, anh đừng trở mặt không nhận nhé. Ban nãy anh tự dưng còn nạt nộ tôi. Tôi đã làm gì sai chứ?”

Nghe xong, bà Tần cảm thấy rất đau lòng.
Nhấn Mở Bình Luận