Nhóm dịch: Sea
***
Các cô gái cùng nhau đi vào một quán cà phê được bài trí trang nhã, đang bật một bản nhạc nhẹ thư giãn, mỗi bàn đều được ngăn cách bằng cây xanh, rất chú trọng sự riêng tư.
Sau khi ngồi vào chỗ, những cô bạn của Hoa Minh Nguyệt hết sức phấn khởi. Bọn họ vốn dĩ đã muốn đến quán cà phê này từ lâu, mỗi tội không nỡ chi tiền. Giờ có Hoa Minh Nguyệt tiêu tiền như rác ở đây, cuối cùng bọn họ cũng được hưởng thụ một phen.
Hoa Minh Nguyệt gọi một cốc cà phê sữa, sau đó vừa than phiền với đám bạn về sự thất thường của ông nội cô ngày hôm nay, vừa vô thức quấy cà phê. Cô muốn trút hết nỗi khổ và sự bất mãn trong lòng, sau cùng còn đập bàn kết luận: “Các chị em nói xem, có phải ông nội tôi rất quá đáng không?”
Dứt lời, cô uống một ngụm cà phê lớn, và lén xoa lòng bàn tay của mình. Ôi, đau thật đấy, nếu biết trước là sẽ đau thế này, cô đã không vỗ mạnh như vậy.
“Vâng, đúng là quá đáng.”
“Chẳng phải Chủ tịch Hoa thương chị nhất sao? Sao ông ấy lại có thể bắt chị làm việc mà chị không thích?”
Người nào người nấy mồm năm miệng mười an ủi Hoa Minh Nguyệt, đồng thời lấy làm ghen tị với cô. Bọn họ muốn thừa kế công ty mà người nhà bọn họ không cho, còn được số cổ phần ít đến đáng thương. Hoa Minh Nguyệt có phúc không biết hưởng, chuyện tốt như thế mà từ chối.
Tập đoàn HCMC là ông trùm trong giới doanh nghiệp, rốt cuộc Hoa Minh Nguyệt có tham vọng lớn đến đâu mới coi thường nó như vậy?
Nhận được sự an ủi của bọn họ, Hoa Minh Nguyệt cảm thấy lòng thư thái hẳn. Cô biết rằng chỉ có các chị em này của cô là người hiểu cô nhất.
Thấy tâm trạng cô không vui, bọn họ cố ý chuyển chủ đề sang thời trang và những món hàng xa xỉ mà cô quan tâm nhất. Quả nhiên, Hoa Minh Nguyệt đã nhanh chóng quên sạch những điều khó chịu trước đó, còn sôi nổi thảo luận với bọn họ về những món hàng hiệu đang thịnh hành gần đây, kèm theo những lời nhận xét sắc sảo nhưng không kém phần hài hước, khiến các cô gái phải che miệng cười duyên.
Vào lúc bầu không khí đang rất hài hòa, một giọng nói khinh khỉnh vang lên bên cạnh: “Ha, cậu chỉ có tí tài mọn này thôi à?”
“Ai đấy?” Một cô gái trong hội đập bàn đứng lên: “Ai lén la lén lút ở đó nghe trộm, còn nói xấu sau lưng người khác đấy? Thật bất lịch sự!”
“Trần Hương Ngâm!” Dù sao đây cũng là kẻ thù không đội trời chung với Hoa Minh Nguyệt nhiều năm, có người nói kẻ hiểu bạn nhất chính là kẻ thù của bạn, câu này quả không sai. Trần Hương Ngâm vừa lên tiếng, Hoa Minh Nguyệt lập tức nhận ra ngay. Cô ngăn cô gái đang nổi đóa, lạnh lùng nói: “Trần Hương Ngâm, cậu lại còn có thể nghe lén người khác nói chuyện cơ đấy. Xoàng quá!”
“Không không không, tôi nghĩ cậu nói sai rồi.” Trần Hương Ngâm cười tít mắt, đi đến trước mặt họ, rồi vỗ vai một cô gái và bảo “Làm ơn nhường chỗ.”
“Hứ, Trần Hương Ngâm, cô đừng có khinh người quá.” Cô gái kia đập bàn, đứng phắt dậy: “Đây không phải là tôi sợ cô, mà là sợ Minh Nguyệt khó xử nhé.”
Dứt lời, cô ta vênh cằm đi tới chỗ Hoa Minh Nguyệt, những người khác đều tức tối nhìn Trần Hương Ngâm.
Trần Hương Ngâm vẫn tỉnh bơ như không, còn cười rạng rỡ và ngồi xuống, tặc lưỡi cảm khái: “Các cô đúng là giống hệt Hoa Minh Nguyệt, chết vì sĩ diện.”
“Cô...”
Hoa Minh Nguyệt ngăn cô gái đang xắn tay áo định xông lên đánh nhau. Làm vậy ở nơi công cộng thật không hay.
“Trầm Hương Ngâm, sao cậu càng ngày càng mặt dày thế ?” Hoa Minh Nguyệt nói kháy: “Lại còn biến chất đến độ nghe lén bọn tôi nói chuyện. Ha ha, bọn tôi toàn người ngay thẳng, chứ không vô liêm sỉ như cậu. Thôi, đừng vờ vịt nữa, vẻ mặt đó của cậu khiến người ta rùng cả mình đây này.”
Nhóm người Hoa Minh Nguyệt làm ra vẻ run rẩy như bị điện giật.
“Cậu...” Sự ngụy trang tao nhã của Trần Hương Ngâm cuối cùng cũng bị đánh bại bởi miệng lưỡi lanh lợi của cô: “Hoa Minh Nguyệt, làm phiền cậu nhìn cho rõ nhé, tôi mà nghe lén các cậu à? Tôi nghe một cách đường hoàng nhé. Ở nơi công cộng mà các cậu nói to như thế, tôi còn thấy phiền vì bị các cậu quấy rầy tâm trạng uống cà phê của tôi đây này. Các cậu lại còn nói tôi mất lịch sự, tôi thấy các cậu mới là đám vô giáo dục ấy!”
“Bọn tôi không so được với cô Trần, người đâu mà thanh nhã, ăn nói nhỏ nhẹ, chẳng làm phiền ai bao giờ.” Hoa Minh Nguyệt liếc xéo đầy khinh bỉ: “Cậu làm ơn nhìn cho rõ được không? Xem thử xung quanh có bao nhiêu ánh mắt bị thu hút bởi giọng nói to tướng của cô Cả Trần. ”
“Hoa Minh Nguyệt!” Trần Hương Ngâm quát lên, nhưng sực nghĩ đến điều gì đó, bèn che miệng lại và dáo dác nhìn xung quanh như thể kẻ trộm. Hành động khôi hài đó khiến cho nhóm người Hoa Minh Nguyệt cười giễu cợt.
“Các cậu xem bộ dáng của cô ta kìa, buồn cười quá!”
Trần Hương Ngâm tự động bỏ qua tiếng cười nhạo khiến cô ta tức nổ phổi, chỉ cười nhạt nói: “Hoa Minh Nguyệt, bây giờ tôi mới phát hiện cậu đúng là bị hâm. Thân là người thừa kế, hưởng thụ bao nhiêu lợi ích do nhà họ Hoa mang lại, vậy mà không chịu cống hiến cho gia tộc, còn theo đuổi cái gọi là tự do hão huyền. Điều này cho thấy cậu không chỉ ấu trĩ, mà còn cực kì ích kỉ.”
“Gia tộc?” Hoa Minh Nguyệt đáp trả bằng giọng điệu mỉa mai: “Cậu học ở đâu ra cái tư tưởng cổ hủ ấy thế? Thời đại phong kiến đã tàn đời từ lâu rồi, cậu còn nói đến cống hiến gia tộc nỗi gì? Cẩn thận kẻo bị “bế” đi uống trà đấy! Còn nữa, cậu chưa nghe bài thơ “Tự do và tình ái” nổi tiếng này à?”
“Vì các ngươi ta sống
Vì tình yêu lồng lộng
Tôi hiến cả đời tôi
Vì tự do muôn đời
Tôi hy sinh tình ái.”*
*Bài thơ “Tự do và tình ái” của Sándor Petöfi, một nhà thơ lớn, nhà thơ cách mạng của Hungary. Bản dịch của nhà thơ Xuân Diệu.
“Do đó, có thể thấy việc tôi theo đuổi tự do là bản tính tự nhiên của loài người.”
“Hay quá, chị Hoa học rộng tài cao thật đấy!” Các cô gái ở bên vỗ tay như những kẻ lừa đảo được các quầy bán hàng giả thuê với giá năm xu để lôi kéo người mua.
“Tôi tư tưởng cổ hủ? Đồ khốn...” Trần Hương Ngâm suýt nữa văng tục, nhưng khi thấy đối phương người đông thế mạnh đang nhìn chằm chằm vào mình, cô ấy so sánh cách biệt giữa địch và ta, sau đó miễn cưỡng nuốt xuống câu chửi thề: “Trước giờ tôi không nói lại được cậu, song điều này không có nghĩa là tôi đồng ý với cậu đâu. ”
“Lẽ nào không phải vậy ư? Cậu cũng suốt ngày quen thói gây sự còn gì. ” Hoa Minh Nguyệt bực mình nói: “Đây chính là nguyên nhân vì sao từ bé tới lớn chúng ta cứ chí chóe đấy.”
“Xì, cậu nói gì cũng được.” Trần Hương Ngâm kiêu căng nói: “Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, tôi đã vào làm ở công ty của gia đình, còn làm tổng giám đốc nhé. Thậm chí, tôi đã giúp gia đình mình đàm phán thành công một vụ làm ăn lớn bằng chính sự nỗ lực của bản thân. Hiện tại, tôi đã không cùng hội với đám chơi bời lêu lổng, ăn chơi trác táng như các cậu nữa.”
Trần Hương Ngâm ra chiều sửa sang lại quần áo để giơ tay lên, khoe chiếc nhẫn với nhóm người Hoa Minh Nguyệt. Chiếc nhẫn kim cương to bự lấp lánh dưới ánh đèn, làm lóa mắt những người ở đây.
“Wow!” Các cô gái cẩn thận nâng bàn tay của Trần Hương Nguyệt lên, ngắm nghía chiếc nhẫn, vừa trầm trồ tán thưởng vừa vô cùng hâm mộ nói: “Chị Trần ơi, chiếc nhẫn của chị đẹp quá.”
“Đây chính là chiếc nhẫn mà bố tôi đích thân tặng tôi, là phần thưởng cho những đóng góp của tôi cho công ty.”
Cô ấy đưa tay lên trước mặt, giả vờ đang tán thưởng chiếc nhẫn của mình, và rất hài lòng khi bắt gặp ánh mắt ghen tị của bọn họ. Tuy nhiên, lúc quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt xem thường của Hoa Minh Nguyệt, cô ấy liền giơ tay ra trước mặt cô, nói với giọng điệu chảy nhớt: “Minh Nguyệt à, cậu cũng nhìn đi, chiếc nhẫn rất đẹp rất to, đúng không?”
“Thế hả?” Hoa Minh Nguyệt đập “bộp” vào tay cô ấy: “Như phong cách nhà giàu mới nổi ấy nhỉ? Trần Hương Ngâm à, xem ra không chỉ đạo đức của cậu càng ngày càng thụt lùi, mà ngay cả sở thích cũng càng ngày càng dở tệ.”