1
Tiểu Vũ mơ màng mở mắt ra, “Anh? Sao anh lại đến đây? Ai gọi anh đến?”
Hóa ra là anh trai nó thật.
“Chào anh ạ, tạm biệt anh nha.” Tôi kính cẩn nghiêng mình chào anh ta rồi quay lưng bỏ chạy.
Nửa đêm tôi giật mình tỉnh dậy, đ ấ m thật mạnh vào đầu giường.
Con nhóc Tiểu Vũ đáng ghét này!
Sao nó không nói sớm cho tôi biết là nó còn có một ông anh trai?
Sáng hôm sau đến trường, tôi thấy Tiểu Vũ buồn thiu như quả cà bị đông lạnh, liền nắm lấy cổ áo nó.
“Con nhóc này, sao mày không nói cho tao biết là mày có anh trai?”
Tiểu Vũ gạt tay tôi ra, xoa thái dương, “Mày có hỏi đâu mà tao nói.”
“…”
Đúng là tôi không hỏi thật.
Tôi kể lại chuyện tối qua cho nó nghe, còn oán trách thêm một chút, “Mày có biết mày làm tao mất mặt thế nào không?”
Tiểu Vũ như bừng tỉnh, cơn say cũng tan biến, nhìn tôi bằng ánh mắt sáng bừng.
Tôi cảm thấy rất sợ hãi!
“Mày định làm gì?” Tôi che ngực lại.
“Sao trước kia tao không nghĩ ra nhỉ?” Tiểu Vũ bất ngờ ôm lấy tôi, “Mày nói nếu không tìm được việc làm ở đây thì phải về quê, vậy mày làm chị dâu tao đi, như thế thì chúng ta có thể ở bên nhau mãi mãi?!”
Con bé này đúng là cái gì cũng dám nói.
Tôi cười hai tiếng rồi đẩy nó ra, “Thôi mày cứ để tao đi tìm việc trước đã.”
Cái này còn đáng tin hơn chút.
Quan hệ giữa tôi và Tiểu Vũ luôn rất tốt, tốt đến mức, sau khi tốt nghiệp tôi vẫn muốn ở lại đây chứ không về quê nữa.
Tiểu Vũ bĩu môi hỏi tôi, “Mày gửi CV chưa?”
Tôi gật đầu, “Gửi cho mấy công ty rồi, đang đợi mail phỏng vấn.”
Tiểu Vũ lẩm bẩm, “Tao bảo mày đến công ty nhà tao thì mày không chịu. Cũng không chịu làm chị dâu tao, mày muốn rời xa tao đúng không! Hu hu hu…”
Đúng là diễn viên giỏi.
Đang định nói là tôi muốn dựa vào khả năng của mình trước, nếu không được mới nhờ nó giúp, thì tiếng chuông điện thoại reo lên.
Là cuộc gọi phỏng vấn, nhưng mà tên công ty nghe hơi lạ tai…
Tôi có gửi hồ sơ cho công ty này không ấy nhể?
Sao lại không có chút ấn tượng nào hết vậy ta?
Thôi kệ, cứ đi phỏng vấn trước đã.
Đến công ty, sau khi HR hỏi tôi mấy câu cơ bản thì nói, “Chúng tôi còn thiếu một vị trí trợ lý tổng giám đốc, nếu cô không có vấn đề gì, hôm nay có thể ký hợp đồng.”
Tôi nuốt một ngụm nước bọt.
Đây không phải là công ty lừa đảo chứ?
Nhưng nhìn tòa nhà tráng lệ thế này, tôi thầm nghĩ, chắc lừa đảo không dám đầu tư nhiều như vậy đâu.
Tôi gật đầu, “Không thành vấn đề.”
Lương cao, vị trí cũng không tệ, thế là tôi lập tức ký hợp đồng.
Sau đó tôi được đưa đến cửa văn phòng tổng giám đốc, thư ký gõ cửa ba lần, “Tổng giám đốc, trợ lý mới đã đến rồi.”
Sau đó, trợ lý mở cửa cho tôi: “Mời vào.”
Thái độ của mọi người trong công ty tốt đến mức khiến tôi cảm thấy chắc chắn họ là lừa đảo.
Tôi bước vào trong với sự lo lắng.
Ngẩng đầu lên…
“…Anh?”
2
Người đàn ông từ từ ngẩng đầu lên, gương mặt sắc nét tuyệt đẹp, đôi mắt như chứa đựng cả một câu chuyện, không thể chỉ dùng hai từ "đẹp trai" để miêu tả hết vẻ đẹp của anh được.
“Đến rồi.” Tư Diên khẽ gật đầu, khoé môi nhếch lên một chút, tạo cảm giác có khoảng cách nhưng không làm người ta thấy anh quá cao ngạo.
Tôi hơi ngượng ngùng gật đầu, nhanh chóng sửa lời, “Tổng giám đốc.”
“Ừ.” Tư Diên đứng dậy bước tới, “Ký hợp đồng rồi à? Để họ dẫn em đi tham quan một vòng trước nhé.”
Hôm qua không để ý lắm, bây giờ tôi mới nhận ra anh cao như vậy, chắc phải gần mét chín.
Anh vừa bước đến gần, tôi cảm thấy rất áp lực.
Tôi kìm nén câu hỏi trong lòng, khẽ cúi chào anh rồi ra ngoài.
Ra ngoài rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ vừa ra ngoài đã đụng phải chị họ Tống Nhụy Nhụy.
Cô ấy khoanh tay, nhìn tôi một lượt từ trên xuống.
“Ồ! Sao đây? Ở nhà ganh đua với tôi chưa đủ? Biết tôi làm ở Lăng Duệ nên cũng đua đòi chạy đến đây sao?!”
Tôi nghiến răng!
“Tôi ganh đua với chị? Rõ ràng là từ nhỏ đến lớn đều là chị thích c ư ớ p đồ tôi bỏ đi mà! Sao, không dùng được tên cặn bã Trương Vũ nên đến đây gây sự à?!”
Tống Nhụy Nhụy tức đến tái mặt, “Trương Vũ không phải cặn bã! Rõ ràng là cô không biết trân trọng anh ấy!”
“Đúng đúng, chị biết trân trọng nhất, trân trọng bạn trai của người khác!”
Tôi châm chọc lại, “Rác rưởi đều nhường cho chị đấy! Rác với bãi rác thì siêu hợp nhau rồi!”
Nói xong, tôi tiêu sái bước đi.
Nghe Tống Nhụy Nhụy nhảy dựng lên phía sau, tôi hả hê trong lòng.
Từ nhỏ đến lớn, tôi và Tống Nhụy Nhụy đã không hợp nhau.
Chị ta rất hay kích đểu, thường xuyên nhắm vào tôi, so sánh điểm số, quần quần áo áo đều là chuyện nhỏ, quá đáng nhất là chị ta c ư ớ p bạn trai của tôi ngay trong ngày sinh nhật tôi!
Về chỗ ngồi, có người dẫn tôi đi ký hợp đồng lao động, sau khi xác định thời gian bắt đầu làm việc, tôi mới nhận ra hình như tôi không nộp CV vào công ty này!
Chẳng lẽ là Tư Vũ cố ý nộp hồ sơ để ghép đôi tôi và anh trai nó?
Tôi gọi điện hẹn gặp Tư Vũ.
Vừa gặp, nó đã háo hức hỏi tôi, “Sao rồi sao rồi?”
Tôi nhếch môi, “Không phải mày nộp CV giúp tao rồi sao? Còn hỏi cái gì nữa?”
Tư Vũ ngẩn ra, “Tao nộp cái gì?”
Còn giả vờ nữa?
“Tao đến Linh Duệ phỏng vấn.”
“Hả?” Tư Vũ ngạc nhiên, “Công ty anh tao á? Tao bảo mày đến công ty bố tao mà mày không chịu đi, thế mà lại đến công ty của anh tao?”
Nó nở nụ cười mờ ám, “Có phải mày thích anh tao rồi đúng không? Bị sắc đẹp của anh tao mê hoặc rồi chứ gì?”
Con nhóc ấy kiêu ngạo hất cằm, “Tao biết là đẹp mà, mặc dù nhan sắc anh ấy vẫn kém tao một chút.”
Nghe Tư Vũ nói vậy, chẳng lẽ không phải nó giúp tôi nộp hồ sơ hay sao?
“Không phải mày nói với anh mày à?”
Tôi cực kỳ bối rối.
Sao lại như vậy?
“Tất nhiên là không phải tao, tao đâu có nộp CV của mày vào Linh Duệ đâu.”
“Vậy thì lạ thật.” Tư Vũ xoa cằm, bỗng nhiên nở một nụ cười mờ ám, “Hay là anh tao yêu mày từ cái nhìn đầu tiên, nên đêm qua đã đặc biệt căn dặn cấp dưới sắp xếp cho mày một vị trí không?”
Nó lại quay sang nhìn tôi, “Tao còn định làm mai cho hai người đấy, anh tao mất giá thật, chưa gì đã vội vàng thế.”
“Được rồi, thế thì tao không cần phải đ á n h tiếng với bố mẹ nữa.” Nó gật đầu hài lòng.
Những câu nói này khiến tim tôi đập loạn xạ.
Nhưng rất nhanh, tôi đã bình tĩnh lại.
Đây đều là do Tư Vũ tưởng tượng ra!
Con hàng cao cấp như Tư Diên, làm sao có thể yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên được chứ!
“Mày đừng nói linh tinh, hôm nay anh mày lạnh nhạt với tao lắm.”
“Thì mày tấn công trước đi!” Tư Vũ càng nói càng hưng phấn, “Mày nói đi, anh tao có đẹp trai không? Có phải gu của mày không?”
Tôi thật thà, “Anh ấy là gu của tất cả mọi người mới đúng chứ?”
“Vậy là được rồi?” Nó nháy mắt với tôi, “Quyết định vậy nhé, từ giờ mày là chị dâu tao rồi.”
“...”
Nói đùa thì được, chứ nói thật…
Thì thôi đi.
Tôi vẫn biết thân biết phận lắm.
Dù sao, ngay cả một người như Trương Vũ, kém Tư Diên hàng chục vạn lần, cũng bị chị họ c ư ớ p mất từ tay tôi.
Tôi chắc chắn không có duyên với đàn ông.
3
Nói thật, khi biết Tiểu Vũ không nói với anh trai của nó mà tôi vẫn được công ty của Tư Diên nhận vào, tôi cảm thấy rất phấn khích.
Phấn khích đến mức ban đêm nằm trên giường, đầu óc cứ suy nghĩ lung tung.
Nhưng đến ngày thứ hai chính thức đi làm, tôi mới biết, không phải Tư Diên có cảm giác đặc biệt với tôi, chỉ là trợ lý của anh ấy mới xin nghỉ việc, nên mới chọn một người trong nhóm sinh viên mới tốt nghiệp, muốn bồi dưỡng từ đầu.
Tất nhiên là không phải chọn bừa.
Tôi là người có thành tích xuất sắc nhất trong số đó, nên người được chọn là tôi.
Đó là những gì thư ký Hàn nói với tôi.
Còn chưa kịp đắc ý, thư ký Hàn đã nói thêm, “Điều này nghĩa là chúng tôi sẽ có yêu cầu cao hơn đối với cô, còn nữa…”
Cô ấy ngập ngừng một lúc, rồi nói tiếp, “Sinh viên xuất sắc không chỉ có một mình cô, nghe nói chị họ cô cũng làm việc trong công ty chúng tôi, phải nắm bắt cơ hội hiếm có này đấy.”
Tôi gật đầu chắc chắn, “Tôi sẽ cố gắng!”
Đây là một loại cảm giác phấn khích khác, khiến tôi càng nhiệt huyết hơn, sôi nổi hơn.
“Không nói nhiều nữa, đến giờ họp rồi, cô đi cùng tôi.” Nói xong, thư ký Hàn liền đi ra ngoài.
Tôi nhanh chóng cầm máy tính bảng chạy theo.
Chín giờ mười lăm, cuộc họp chính thức bắt đầu.
Tư Diên ngồi ở phía trước, cùng đội ngũ lãnh đạo cấp cao và các trưởng phòng thảo luận về chiến lược phát triển công ty, kế hoạch kinh doanh và các quyết định quan trọng.
Tôi ngồi cạnh thư ký Hàn, nhìn thoáng qua lưng Tư Diên, rồi cúi đầu tiếp tục ghi chép.
Nội dung cuộc họp rất nhiều, từ việc lập kế hoạch phát triển dài hạn của công ty, chiến lược định giá thị trường và ngân sách tài chính, đến các báo cáo thông tin từ đội ngũ nghiên cứu thị trường về xu hướng ngành, đối thủ cạnh tranh và nhu cầu của khách hàng tiềm năng,...
Sau khi cuộc họp kết thúc, Tư Diên còn phải tiếp tục thảo luận với người phụ trách dự án về tiến độ, vấn đề và rủi ro của dự án. Sau đó là nghe báo cáo từ bộ phận tài chính, bao gồm tình hình tài chính của công ty, dự báo lợi nhuận và tỷ suất hoàn vốn đầu tư…
Mới chỉ một buổi sáng mà đầu tôi cảm giác đầu tôi như bị ngâm trong nước, căng thẳng vô cùng.
Nhìn qua Tư Diên, anh ấy vẫn tự tin và bình tĩnh!
Ngưỡng mộ thật, sếp đúng là sếp.
Trước đây tôi nghĩ cạnh tranh ở trường đã rất khốc liệt, nhưng một buổi sáng ở công ty đã khiến tôi thay đổi suy nghĩ.
Học trên trường vẫn dễ dàng hơn đi làm nhiều.
Cứ nghĩ buổi trưa có thể nghỉ ngơi một chút, ai dè đó cũng là một điều xa xỉ.
Tư Diên còn phải dùng bữa trưa với đội ngũ lãnh đạo cấp cao, trao đổi kinh nghiệm trong công việc.
Lần đầu tiên tôi được chứng kiến những cảnh này, tôi thật sự rất ‘sốc’.
Bàn tay tôi cầm bút cả ngày, ướt đẫm mồ hôi.
Một giờ chiều, thư ký Hàn mới nói với tôi, “Được rồi, cô đi nghỉ đi.”
Dây thần kinh căng thẳng suốt mấy tiếng đồng hồ của tôi lúc này mới thả lỏng hoàn toàn, bờ vai cũng thõng xuống.
Thư ký Hàn nhíu mày, “Chú ý tư thế.”
Tôi lập tức ngồi thẳng lưng, gật đầu, đang định đi ăn lại đụng mặt Tống Nhụy Nhụy.
Chị ta đang nũng nịu nghe điện thoại, còn cố tình nói lớn như thể muốn để tôi nghe thấy.
“Ai nha, anh yêu, em muốn đi ăn món Tây lần trước mình ăn! Đúng rồi! Chính là chỗ mà Tống Manh muốn đi mà anh không đưa nó đi ấy!”
Tôi siết chặt nắm đ ấ m, lúc đi ngang qua chị ta, tôi nhẹ nhàng nói một câu.
“Chưa từng thấy ai đi ăn chung với rác mà còn vui vẻ như vậy!”
Tống Nhụy Nhụy lập tức phát cáu!
“Tống Manh!”
Tôi thờ ơ quay đầu lại, “Sao thế? Không cho người ta nói thật à?”
Biểu cảm của Tống Nhụy Nhụy từ giận dữ chuyển thành sợ hãi.
Một giây sau, chị ta như gặp phải kẻ thù, quay đầu chạy mất hút?
Chạy??
Tôi chớp chớp mắt, có chút nghi hoặc.
Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên…
“Không phải muốn ăn món Tây sao? Tôi đưa em đi!”
4,
Tôi bất chợt quay người lại, sự căng thẳng vừa nãy lại quay trở lại, "Tổng giám đốc."
Tư Diên nhẹ gật đầu, "Đi thôi!"
Nói xong, anh ấy ra hiệu cho tôi đi theo.
"Tổng giám đốc!" Tôi nhớ ra điều gì đó, vội chạy theo anh.
Tư Diên quay lại, nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.
Tôi cảm thấy hai má bắt đầu nóng lên, vội nói, "Tối hôm trước em chỉ nói bừa thôi, anh đừng để trong lòng, em cứ tưởng anh là... nên mới nói thể để dọa anh một chút, lúc đó em thật sự không biết anh là anh của Tiểu Vũ."
"Nói bừa?" Tư Diên trầm ngâm một lúc, "Ý em là câu nào?"
"Chính là... " Tôi cắn môi dưới, "Em nói em là chị dâu của Tiểu Vũ."
"Câu đó à." Giọng nói của Tư Diên dường như mang theo chút lưu luyến, anh quay sang nhìn tôi một lúc.
Tôi hít một hơi thật sâu.
"Cảm ơn tổng giám đốc đã làm chỗ dựa cho em! Nhưng… ăn cơm thì thôi ạ!"
"Được! Vậy đợi hôm nào em thích thì đi nhé!"
Tư Diên để lại câu nói đầy ẩn ý này rồi quay người đi.
Đến khi bóng dáng của Tư Diên hoàn toàn biến mất, tôi mới thở phào một hơi.
Nhưng tại sao mỗi lần nhìn thấy Tư Diên tôi lại căng thẳng thế?
Chẳng lẽ chỉ vì câu nói bừa hôm trước?
"Này!"
Đang suy nghĩ, giọng nói đột ngột vang lên khiến tôi giật mình.
Là Tiểu Lý ở bộ phận thư ký.
"Tổng giám đốc vừa nói gì với cô vậy? Hai người quen nhau à?"
"Hả... Tôi..."
Tiểu Lý nhìn tôi với vẻ mặt ,Đừng hòng lừa tôi’, "Đừng nói dối, tôi đã làm việc ở đây lâu rồi, tổng giám đốc chưa từng nói chuyện riêng với chúng tôi, thậm chí còn chưa từng vào phòng trà cơ."
"Lúc mới vào, tôi chỉ được làm mấy công việc vặt thôi." Tiểu Lý với giọng ghen tị, "Đến tận bây giờ, tôi cũng chưa từng được đi họp cùng với tổng giám đốc nữa."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!