9,
May mà trong bữa ăn Tiểu Vũ không nói linh tinh nữa, bữa ăn này thật ấm cúng và cũng rất... ngon.
Tổng giám đốc Tư nấu ăn thật sự rất ngon!
Ăn xong, Tư Diên vào bếp rửa bát, tôi muốn vào giúp nhưng bị Tiểu Vũ chặn lại.
Nó hướng về phía cửa bếp nói lớn, "Sau này chị lấy anh trai em rồi thì sẽ trở thành chị dâu của em, những việc này chị không cần làm..."
Tôi lập tức bịt miệng nó lại, "Mày đừng có đào hố cho tao như thế nữa được không? Mãi hôm nay mới có thể bình thường với anh mày một chút."
Chuyện "chị dâu" giữa tôi và Tư Diên đã qua rồi, vậy mà nó cứ nhắc đi nhắc lại.
Một lát sau, Tư Diên bước ra từ trong phòng bếp, anh chỉnh lại tay áo rồi nói với tôi, "Bây giờ cũng muộn rồi, hay là tối nay em ở lại chỗ Tiểu Vũ đi?"
"Vâng ạ." Tôi gật đầu.
Thi thoảng ở lại chỗ Tiểu Vũ thì vẫn chấp nhận được.
"Anh về trước đây." Tư Diên gật đầu một cái rồi rời đi đi.
Tôi không kìm được nói với Tiểu Vũ, "Anh mày chính là hình mẫu lý tưởng của con gái bây giờ, cái kiểu tổng tài bá đạo kiểu mới ấy nhể?"
Lạnh lùng, tao nhã, có năng lực, có văn hóa, hơn nữa từ trước đến nay tôi chưa từng nghe anh ấy nói lớn tiếng, cảm xúc cực kỳ ổn định.
Tiểu Vũ huých vai tôi, "Có phải càng lúc càng thấy yêu rồi không?"
"..."
Có thể nói chuyện đàng hoàng không vậy?
Tiểu Vũ lại mở "Võ Lâm Ngoại Truyện" rồi để đó cho nó phát ra tiếng, sau đó quay sang trò chuyện với tôi.
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.
"Ai vậy?" Tiểu Vũ ra mở cửa, giọng nói nghi ngờ vang lên, "Anh? Có chuyện gì thế?"
Tôi thò đầu nhìn ra, nghe thấy Tiểu Vũ gọi, "Manh Manh, anh tao tìm mày!"
Tim tôi đập loạn lên!
Tôi hít một hơi thật sâu rồi bước ra, "Tổng giám đốc, anh tìm em có việc gì ạ?"
"Ừ, có cuộc họp online đột xuất, cần em giúp một tay." Anh ấy hơi áy náy, "Em có thời gian không? Tăng ca một chút nhé?"
"Có chứ, có chứ." Tôi vội chạy vào lấy điện thoại rồi đi theo Tư Diên sang nhà anh ấy.
Nhà Tiểu Vũ trang trí theo phong cách công chúa, còn nhà Tư Diên lại là phong cách tối giản, cũng là phong cách mà tôi thích.
Tôi không dám nhìn lung tung, cùng Tư Diên đi vào phòng làm việc.
"Em ngồi trước đi." Anh ấy mở cửa cho tôi vào.
Một lát sau, anh ấy mang đến một ít đồ ăn vặt và trái cây, còn đặt một cốc nước trước mặt tôi.
Dưới sự ngạc nhiên của tôi, anh ấy cười nói, "Không phải ở công ty, cứ tự nhiên."
"Cảm ơn anh."
"Phải là anh cảm ơn em mới đúng." Tư Diên ngồi xuống ghế của mình.
Cuộc họp bắt đầu.
Tôi chỉ cần ngồi cạnh, thi thoảng cung cấp một số dữ liệu và tài liệu cho anh là được.
Cuộc họp kéo dài hai mươi phút, Tư Diên tắt máy tính, "Xong rồi."
Anh ấy từ từ xoay ghế, ngồi đối diện với tôi.
Tôi ngồi thẳng lưng, "Còn việc gì nữa không ạ?"
Tư Diên mỉm cười, "Ba tháng qua, em tiến bộ rất nhanh, giờ đã thành một cô trợ lý xuất sắc rồi."
Anh ấy đang khen tôi kìa!
"Đều là nhờ tổng giám đốc và các đồng nghiệp tgiúp đỡ."
"Phần lớn là do em có năng lực." Trong mắt của anh như có ngọn lửa nóng rực, "Còn nữa..."
Nói đến đây, anh khẽ cười, "Anh đã nói rồi, lúc ở riêng em không cần quá câu nệ, cứ gọi tên anh là được."
"Vâng ạ." Tôi gật đầu, "Anh Tư Diên."
Hai từ đó như đang nhảy múa trong lòng tôi.
Tư Diên cười, "Anh đi chuẩn bị chút đồ ăn khuya, em đợi ở đây một lát nhé."
Tôi không từ chối, hiếm khi có cơ hội được phòng làm việc của anh ấy, tất nhiên là tôi muốn quan sát kỹ lưỡng một lượt rồi.
Không ngờ khi tôi vô tình mở một cuốn sách, lại có một bức ảnh rơi ra.
Đó là một mỹ nhân hoàn toàn khác với kiểu của tôi.
Đằng sau bức ảnh còn viết chữ "người anh yêu nhất".
Tay tôi run lên, tim đập càng lúc càng nhanh hơn, tôi không còn hứng thú nhìn tiếp, vội vàng nhét sách trở lại kệ.
Hóa ra tôi và Tiểu Vũ đã nghĩ nhiều rồi.
Anh Tư Diên có người mình thích mất rồi.
10
Sáng hôm sau, tôi và Tư Diên cùng đến công ty.
Gần đến công ty, tôi băn khoăn mãi rồi cuối cùng cũng mở miệng lên tiếng, "Tổng giám đốc, anh thả em ở ven đường là được rồi."
Tư Diên liếc nhìn tôi, im lặng một lúc rồi gật đầu, "Được."
Tôi và Tư Diên lần lượt vào công ty như mọi khi.
Lại là một buổi sáng bận rộn.
Trong giờ ăn trưa, tôi nhận được điện thoại của mẹ, bà hỏi khi nào tôi mới có thời gian về nhà một chuyến, nói là Tống Nhụy Nhụy muốn giới thiệu người yêu cho tôi.
Tôi cũng nhớ mẹ, nhưng…
Sao Tống Nhụy Nhụy có thể có ý tốt được cơ chứ?!
Chị ta chỉ mong tôi sống thảm hại để cười nhạo tôi thôi!
Thế là tôi tùy tiện tìm một cái cớ.
"Chắc phải cuối năm ạ, dạo này công việc khá bận, con chưa có thời gian."
Mẹ tôi cúp máy.
Mấy ngày sau, tôi lại nhận được điện thoại của mẹ.
Lần này giọng bà nghe rất yếu ớt.
"Manh Manh, mẹ ốm rồi, con có thể về nhà với mẹ không?"
Trong lòng tôi chợt lạnh toát, vội đứng bật dậy, "Mẹ bị b ệ n h gì? Có nghiêm trọng không? Con... con sẽ mua vé về ngay!"
Bố tôi mất sớm, nhiều năm nay chỉ có tôi và mẹ sống nương tựa vào nhau.
Tôi không nên vì Tống Nhụy Nhụy mà xa lánh mẹ mình được.
Ra khỏi cửa, đúng lúc đụng phải Tư Diên đang bước ra.
Dường như anh ấy nhận ra điều gì đó, vội bước đến phía tôi, "Có chuyện gì vậy?"
"Mẹ em ốm rồi, em muốn xin nghỉ vài ngày về thăm mẹ." Tôi nói.
Tư Diên im lặng một lát, "Đúng lúc anh có việc phải đến đó, cùng đi nhé."
Tôi sững sờ.
Tôi biết hết lịch trình của Tư Diên, anh ấy làm gì có việc phải đến gần nhà tôi chứ?
"Tổng giám đốc?" Thư ký Hàn đi tới, ngập ngừng một lúc, sau đó cũng gật đầu, "Đúng, đây là lịch trình cá nhân của tổng giám đốc, chỉ có tôi biết. Tổng giám đốc, tôi sẽ sắp xếp máy bay ngay."
"Ừ." Tư Diên nhàn nhạt đáp một tiếng, rồi anh lại nhìn về phía tôi, "Đi thôi."
Tôi lo lắng cho mẹ nên cũng không nghĩ nhiều, thậm chí lần đầu tiên được ngồi trên máy bay tư nhân cũng không thấy vui vẻ.
Xuống máy bay, bên ngoài đã có người đứng chờ chúng tôi.
Trong xe.
"Mẹ em ở b ệ n h v i ệ n nào?" Tư Diên hỏi.
Lúc này tôi mới nhớ ra, vội gọi điện hỏi mẹ, kết quả là mẹ nói…
"Mẹ không ở b ệ n h v i ệ n, mẹ đang ở nhà."
Tài xế lái xe đến khu chung cư.
Tư Diên xuống xe cùng tôi.
"Có việc gì thì gọi cho anh." Anh ấy nhẹ nhàng nói.
"Vâng ạ." Tôi gật đầu, "Cảm ơn anh Tư Diên, em vào trước đây."
Tôi vẫy tay, xoay người chạy vào khu chung cư, đi thẳng về nhà.
Kết quả vừa mở cửa…
Mẹ tôi đang vui vẻ nói chuyện điện thoại.
Thấy tôi, bà cười thật tươi, nói với người trong điện thoại, "Manh Manh về rồi, mau qua đây đi."
"Mẹ?" Tôi đóng cửa đi vào, "Mẹ thấy không khỏe chỗ nào?"
Trông vẫn rất ổn mà.
Mẹ tôi liếc tôi một cái, "Mẹ không nói thế thì con có chịu về nhà không?"
Lúc này tôi mới hiểu ra, mẹ tôi lừa tôi.
Tức c h ế t đi được!
"Mẹ! Sao mẹ có thể lấy chuyện này ra lừa con chứ? Mẹ có biết con nghe tin mẹ ốm mà sợ muốn c h ế t không?"
Tôi cảm thấy rất ấm ức, nước mắt tôi không ngừng rơi xuống.
"Bất đắc dĩ thôi mà?" Mẹ tôi khẽ ho một tiếng, "Mẹ xin lỗi con được chưa?"
"Bác cả con muốn giới thiệu đối tượng cho con, nghe nói điều kiện gia đình và ngoại hình đều rất tốt." Mẹ tôi vui vẻ nói tiếp, "Giải quyết được chuyện đại sự của con, mẹ sẽ không phải thấp thỏm lo lắng nữa. Nhưng lần trước mẹ nói thật thì con không chịu về, nên mẹ đành phải l ừa con thôi."
Vậy là, mẹ nghe lời bác cả và Tống Nhụy Nhụy, muốn gả tôi cho người ta sao?!
Tôi muốn quay đầu bỏ đi, nhưng thấy ánh mắt mong đợi của mẹ, tôi đành phải nhịn.
11
Bác cả và Tống Nhụy Nhụy cùng đến nhà tôi.
Thật lòng mà nói, tôi không ưa gì gia đình bác cả.
Từ sau khi bố tôi mất, điều kiện gia đình tôi không được tốt lắm.
Nhưng Tống Nhụy Nhụy và bác cả luôn đến trước mặt tôi khoe khoang, nào là mua nhà lớn, nào là mua biệt thự mới.
Dù tôi đã nói với mẹ rất nhiều lần rằng tôi không thích hai người đó, nhưng mẹ tôi luôn lo lắng rằng nếu một ngày bà đột ngột ra đi, sẽ không có ai chăm sóc tôi, nên bà luôn cố gắng duy trì mối quan hệ tốt với họ hàng hai bên.
Vừa hay những người lớn rất thích làm mối, mẹ tôi cũng không từ chối việc bác cả giới thiệu đối tượng cho tôi.
Vừa bước vào, bác cả đã giả vờ cười, "Manh Manh về rồi à, nếu không phải nói giới thiệu bạn trai cho cháu, chắc cháu cũng không về đâu nhỉ?"
"Manh Manh cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc phải lo chuyện cưới xin rồi." Tống Nhụy Nhụy cười nói phụ họa.
"Đúng thế! Ít ra còn hơn ai đó, vừa thấy bạn trai người khác tốt liền giành lấy! Còn coi rác rưởi là bảo bối nữa cơ đấy!"
Tôi cố ý châm chọc.
Sắc mặt Tống Nhụy Nhụy tái nhợt.
"Mày!"
Mẹ tôi liếc nhìn tôi, nhắc tôi nói ít đi một chút.
Tôi tươi cười mời hai người họ ngồi xuống.
Sau đó bác cả bắt đầu khen ngợi người mà bác giới thiệu tốt như thế nào.
Tôi không muốn nghe nên mở điện thoại nhắn tin với Tiểu Vũ.
[Mày đoán xem tao đang ở đâu?]
[Ở nhà đó, bị mẹ lừa về nhà, nói là bị ốm, hóa ra là để ép tao đi xem mắt, hu hu, thật không thể tin nổi.]
Một lúc sau Tiểu Vũ mới trả lời, còn hỏi tôi số nhà và mật khẩu nữa.
Dù thấy là lạ nhưng tôi vẫn nói cho nó biết.
Bác cả vẫn tiếp tục nói.
Khen người thanh niên đó xong, còn không quên khen ngợi Tống Nhụy Nhụy.
"Manh Manh à, cháu cũng đừng kén chọn quá, người ta có điều kiện tốt như thế cơ mà! Tuy không so được với đối tượng của chị họ cháu, người ta là cậu ấm..." Vừa nói, bác cả còn vỗ vỗ tay Tống Nhụy Nhụy.
Vẻ mặt đắc ý của Tống Nhụy Nhụy như muốn bay lên trời.
Tôi chỉ thấy buồn cười!
Tống Nhụy Nhụy vẫn chưa biết được thân phận thật của Trương Vũ!
Đúng là ngu ngốc!
Bác cả càng nói càng đắc ý, "Manh Manh, cháu cũng đừng khó chịu, cháu ấy à, ngoài học vấn ra thì chả có điểm gì hơn cả..."
Tiếng gõ cửa vang lên.
Mẹ tôi đứng dậy ra ngoài mở cửa.
Bác cả vẫn nói tiếp, "Cháu có biết nấu ăn không? Không biết đúng không? Bác nói này, cháu phải học nấu ăn đi, không thì không ai thèm lấy đâu!"
Tôi không thể nghe nổi nữa nên lập tức phản bác, "Cần gì phải vậy chứ?"
Sắc mặt Tống Nhụy Nhụy lập tức trầm xuống rồi cười mỉa mai, "Mẹ xem xem, có người còn không thèm ăn cơm cơ."
"Công ty cháu cung cấp một ngày ba bữa, còn có đồ ăn mang về, cũng không có thời gian nấu ăn, không giống chị, có thời gian nấu cơm mà không có thời gian tìm hiểu thân phận của Trương Vũ..." Tôi mỉm cười, "Bị người khác lừa mà còn không biết."
"Em nói bậy! Trương Vũ nói đúng! Là em không quên được anh ấy nên mới bám theo đến tận nhà anh ấy! Không được, không được! Nhất định phải tìm cho em một đối tượng để em không bám theo anh ấy nữa mới được!"
Tôi nhìn chị ta bằng ánh mắt xem thường/
Ngu vẫn hoàn ngu!
Nói đến mức này rồi còn không chịu hiểu!
"Manh Manh! Người yêu của con đến nhà chơi?!" Giọng nói của mẹ tôi vang lên.
Người yêu của tôi?!
Không thể nào!
Tôi còn đang ế chổng vó, lấy đâu ra người yêu?!
Tôi lập tức đứng dậy, xem xem chuyện gì đang xảy ra.
Người đứng ngoài cửa chính là…
"Tổng..."
Tư Diên lên tiếng trước, "Manh Manh, anh lo cho bác gái nên đến thăm."
Tôi ngớ người, "Hả?"
"Thấy bác gái không có việc gì, anh yên tâm rồi." Tư Diên nháy mắt với tôi, sau đó cúi đầu chào mẹ tôi, "Bác gái, cháu chào bác, cháu tên là Tư Diên, là... bạn trai của Manh Manh nhà mình ạ."
12,
Tôi lập tức hiểu ý của Tư Diên, vội kéo anh ấy vào nhà, "Đúng vậy, mẹ, con đã có bạn trai rồi."
Đây là Tư Diên tự đồng đó nha!
Tôi không ép anh ấy đâu đấy!
Mẹ tôi ngạc nhiên há hốc mồm, nhìn Tư Diên một lượt từ trên xuống dưới, bà càng nhìn càng hài lòng, ánh mắt đúng kiểu hài lòng về con rể.
"Mau ngồi đi, ngồi đi!" Mẹ tôi tươi cười rạng rỡ, "Manh Manh, con dẫn Tiểu Diên vào nhà ngồi đi, mẹ đi rửa ít trái cây, haha!"
"…"
Tôi dở khóc dở cười, dẫn Tư Diên vào phòng khách ngồi.
Ánh mắt của bác cả và Tống Nhụy Nhụy cứ như đóng đinh vào Tư Diên, há hốc mồm không nói nên lời.
Tôi giới thiệu, "Bác cả, đây là bạn trai con, Tư Diên."
Sau đó tôi giới thiệu Tư Diên.
Tư Diên khẽ gật đầu, "Chào bác cả ạ."
Anh quay sang nhìn Tống Nhụy Nhụy.
Tống Nhụy Nhụy vội đứng dậy,"Chào tổng giám đốc ạ!"
Tư Diên nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.
Tôi nhỏ giọng giới thiệu, "Chị họ cũng làm việc ở công ty anh!"
Bác cả ngồi thẳng lên, nhíu mày, "Cháu có bạn trai rồi sao không nói sớm? Tiểu Diên đúng không? Cháu đang làm nghề gì?"
Lúc này bác cả lại ra vẻ nhà gái, "Bác nói cho cháu nghe, Manh Manh nhà chúng ta học vấn cao, thành tích học tập cũng tốt, bây giờ còn làm việc ở công ty Lăng Duệ, công ty công nghệ đứng thứ năm nước ta ấy. Tuy rằng lương tháng của nó không nhiều bằng con trai bác, con trai bác tự mở nhà hàng, doanh thu mỗi tháng lên đến mấy vạn, nhưng Manh Manh nhà bác cũng là một cô gái tốt, chỉ là không biết nấu ăn..."
Bác cả nói rất nhiều lời.
Nghe thì có vẻ như đang nói tốt cho tôi, nhưng trong lời nói toàn là khoe khoang con trai mình để hạ thấp tôi.
Thật là buồn cười.
Sắc mặt Tư Diên vẫn bình tĩnh như thường, vẫn rất lịch sự, nho nhã.
Anh ấy mỉm cười, "Cháu cũng làm việc ở Lăng Duệ."
Bác cả nghe vậy thì khựng lại, "Cháu là đồng nghiệp của Manh Manh à? Vậy cháu làm chức gì?"
Tư Diên quay sang nhìn tôi một cái.
Tôi khẽ ho một tiếng, "Bác cả, anh ấy chính là tổng giám đốc của Lăng Duệ, công ty là của anh ấy."
Bác cả há hốc miệng.
Mẹ tôi mang đĩa cherry đã rửa sạch ra, "Tiểu Diên, ăn đi, ăn đi."
Bình thường mẹ tôi không nỡ mua cherry để ăn, hôm nay tôi về nhà, chắc chắn là mẹ muốn đợi bác cả về rồi mới lấy ra cho tôi ăn.
Bây giờ lại mang hết ra cho "con rể" rồi.
Tư Diên đứng dậy, "Con cảm ơn bác."
"Ngồi đi." Mẹ tôi cười tươi ngồi xuống, "Con vừa nói Tiểu Diên làm gì ấy nhỉ?"
Tôi lặp lại một lần nữa.
Mẹ tôi cũng ngạc nhiên một lúc, sau đấy lại đắc ý hẳn ra.
Tôi mím môi nhịn cười.
Tư Diên đột nhiên nắm tay tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.
Tôi không cười nổi nữa, không dám lên tiếng, sợ trái tim không chịu nổi mà nhảy ra ngoài.
"Thực ra có biết nấu ăn hay không không quan trọng, trong nhà có đầu bếp, cháu cũng biết nấu vài món, nên Manh Manh không cần vào bếp."
Giọng nói của Tư Diên vẫn lịch sự nhưng không kém phần kiên quyết, "Manh Manh rất có năng lực, chắc chắn sẽ không dừng lại ở vị trí trợ lý tổng giám đốc, nên việc nấu nướng không cần đến tay em ấy ạ."
Khí thế kiêu ngạo của bác cả và Tống Nhụy Nhụy lúc này đã hoàn toàn biến mất, chỉ nói thêm vài câu rồi lập tức rời đi.
Tư Diên nói với mẹ tôi rằng hôm nay anh ấy đến vội nên chỉ kịp mua vài món quà, lần sau đến nhất định sẽ chuẩn bị kĩ càng hơn.
Tôi nhìn chồng quà đặt ở góc nhà.
Vậy mà gọi là chỉ kịp mua vài món quà?
Mẹ tôi nào còn để ý những chuyện đó, buổi tối còn giữ Tư Diên ở lại ăn cơm.
Gần tám giờ, tôi mới tiễn Tư Diên ra ngoài.
"Hôm nay… cảm ơn anh nhé." Tôi nói thật lòng.
Không chỉ vì anh giúp tôi thoát khỏi buổi xem mắt bất đắc dĩ, mà còn vì sự xuất hiện của anh khiến bác cả và Tống Nhụy Nhụy không còn kiêu ngạo được nữa, trong lòng tôi cảm thấy rất sảng khoái.