Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Trần Lạc Thần

Lý Chấn Quốc và hai cha con Hoàng Hồng Vận cùng nhau đi lên bục cao, hơn nữa còn tự động xếp thành một hàng. Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, họ cúi đầu một góc 90 độ với Trần Lạc Thần, rồi cung kính nói:

“Xin chào cậu Trần! Chúc mừng cậu đã mua được Biệt thự Vân Đỉnh!”

Giọng của họ rất đều, giống như đã bàn bạc trước với nhau.

Lời này vừa nói ra, giống hệt như ném một quả bom nặng ký vào đám đông, “Ầm” một tiếng khiến tất cả mọi người bị chấn động.

“Cậu Trần ư? Hóa ra cậu ấy chính là cậu chủ Trần!”

“Trời ơi! Là cậu Trần của Kim Lăng, cậu Trần giàu có nhất cả nước chính là cậu ấy ư?” Mọi người đều há hốc miệng vừa kinh ngạc vừa vui sướng.

“Gì cơ? Cậu Trần ư? Hóa ra cậu Trần đó chính là Trần Lạc Thần.” Đường Nhiên không còn sức lực lùi lại vài bước. Lần trước khi gia tộc tụ họp, có người suy đoán không biết Trần Lạc Thần có phải là cậu Trần giàu có, tài giỏi kia hay không? Nhưng sau đó đã bị Đường Nhiên phủ định.

Bởi vì Trần Lạc Thần hoàn toàn không giống chút nào cả. Nhưng mà một màn trước mặt thật sự khiến Đường Nhiên choáng váng.

Cậu Trần! Trần Lạc Thần chính là cậu Trần ư? Chả trách trong mắt anh ta, hai nghìn bốn trăm tỷ chẳng là gì cả. Đụng phải một chiếc xe sáu mươi tỷ cũng không thèm chớp mắt một cái. Bởi vì anh ta chính là phú nhị đại -cậu Trần! Là con trai của gia đình siêu cấp giàu có!

Lúc này sắc mặt của Đường Nhiên trở nên vô cùng khó coi! Cô ta thật sự rất hối hận!

Mà ở dưới sân khấu, sắc mặt Lý Vọng Phong gần như tái mét, bây giờ ông ta cũng đang rất hối hận.

Ban nãy, cậu Trần muốn bắt tay mình, còn mỉm cười với mình, đây là cơ hội “cá chép vượt vũ long” tốt biết bao nhiêu! Vậy mà kết quả bản thân lại không thèm liếc nhìn cậu ấy. Sau đó lại còn sỉ nhục cậu Trần là kẻ không ra gì. Bản thân lại còn khoác lác dạy dỗ người ta nữa chứ, vậy mà cậu Trần chỉ cười nhưng không nói gì!

Đám người Vương Tinh, Từ Na, Vương Soái, Lý Minh Phi lúc này cũng miệng mở to đến nỗi có thể nhét vừa một quả trứng gà.

Tóm lại, giờ phút này, bọn họ hận không thể tìm được một cái lỗ chui xuống! Trần Lạc Thần ở trên sân khấu, nhìn gương mặt kinh ngạc của họ thì trưng ra nụ cười “không sao cả”. Tội gì mình phải tức giận vì họ cơ chứ! Cái này còn vui hơn đánh họ nhiều.

Sau đó, Trần Lạc Thần nhìn sang Đường Nhiên ở bên cạnh: “Chị họ Đường Nhiên à, tôi đã mua căn nhà này rồi, chị có phải là nên giao lại chìa khóa cho tôi, sau đó dẫn tôi đi xem căn biệt thự Vân Đỉnh đó rồi hay không?”

“Hả? Tôi, tôi, tôi… là cậu… Trần!” Đường Nhiên vô cùng chật vật nói chuyện. Cô ta không biết nên xưng hô với Trần Lạc Thần như thế nào!

Sau đó, Đường Nhiên quay người, dẫn đám người Trần Lạc Thần đi xem căn biệt thự. Rất nhanh họ đã đến dưới chân núi căn biệt thự Vân Đỉnh.

“Nhiên Nhiên, chúng tôi cũng muốn đi, cô có thể xin cậu Trần đưa chúng tôi đi xem cùng được không?” Lúc này, hai cô gái xinh đẹp là Phương Tình và Từ Na vội vã chạy đến. Khi đến bên cạnh Đường Nhiên, họ còn cố ý nói lớn, chính là muốn để Trần Lạc Thần nghe thấy sự sám hối chân thành trong lòng họ.

Bây giờ thể diện không còn quan trọng nữa, thể diện có ăn được không? Quan trọng nhất là khiến cậu Trần vui, để cậu Trần tha thứ cho họ. Họ tin rằng, dựa vào vẻ đẹp của mình, thì cho dù không được cậu Trần ưu ái, nhưng sau này vẫn có thể được giữ lại bên cạnh cậu ấy, làm giúp việc cũng nên?

“Tôi… tôi không xin nổi đâu!” Bây giờ trong đầu Đường Nhiên đang rất rối rắm, cô ta còn có thể cầu xin người khác được ư?

“Cậu Trần, để chúng tôi lên đó xem cùng có được không? Ban nãy chúng tôi sai rồi, thật sự sai rồi! Phải làm như thế nào thì anh mới tha thứ cho chúng tôi?” Trong mắt Phương Tình và Từ Na ngập tràn nước mắt.

Thật lòng mà nói, nhìn dáng vẻ của hai người này, trong lòng Trần Lạc Thần rất coi thường họ. Bọn họ cũng trở mặt nhanh quá rồi đấy! Cộng thêm bầu không khí ban nãy, Trần Lạc Thần trút giận lên hai người họ.

“Được chứ, nếu muốn tôi tha thứ cho hai người thì sủa tiếng chó cho tôi nghe xem sao.”

Ý của câu nói này chính là bảo bọn họ mau chóng cút đi cho khuất mắt anh.

Nhưng không ngờ hai người họ lại thật sự bắt chước tiếng kêu của chó ngay trước mặt tất cả mọi người.

“Gâu, gâu, gâu!”

“Gâu, gâu, gâu!”

Họ vừa vặn vẹo cơ thể, kêu tiếng chó, vừa nói: “Cậu Trần, anh xem chúng tôi bắt chước tiếng kêu của chó có giống không? Anh muốn xem loại chó nào, người ta cũng sẽ bắt chước cho anh xem, có được không?”

Nói xong hai người họ còn lè lưỡi ra ngay trước mặt Trần Lạc Thần.

“Mẹ kiếp!” Da đầu của Trần Lạc Thần cũng sắp bốc cháy luôn rồi!

Hai người phụ nữ này thật là… sống hơn chục năm trên thế giới này, Trần Lạc Thần chưa từng gặp ai trơ trẽn, không biết xấu hổ như hai người phụ nữ này! Bảo họ kêu tiếng chó họ lại kêu thật? Thật ra ở đây, Phương Tình và Từ Na đã đánh cược một phen. Cậu Trần này, hai người họ nhất định phải “cắn” thật chặt, cho dù anh bảo họ làm gì, họ cũng nhất mực nghe theo! Chiêu này thật sự đã có tác dụng.

Trần Lạc Thần đã hoàn toàn cạn lời, khoát khoát tay, nói: “Hai người muốn đi theo thì cứ việc!”

“Cậu Trần!”

Đúng lúc này, Lý Vọng Phong đột nhiên hét lên một tiếng. Ông ta đưa hai tay ra, khom người xuống, chen ra từ trong đám đông, trực tiếp đi đến trước mặt Trần Lạc Thần.

“Cậu Trần! Ban nãy tôi đúng là có mắt như mù, mong cậu Trần rộng lượng tha thứ! Tôi tên là Lý Vọng Phong, khi nãy chúng ta đã làm quen nhau rồi!”

Hai tay Lý Vọng Phong đưa ra, muốn bắt tay thân mật một lần với Trần Lạc Thần. Cậu Trần lúc này, ngay cả một trăm Lý Vọng Phong cũng không dám đắc tội, từng giây từng phút đều là tiết tấu chết người!

“Nhưng tôi không quen ông!” Trần Lạc Thần thờ ơ lên tiếng, đúc tay vào túi áo.

“Cái này… cậu Trần à… ban nãy tôi và con gái đã đắc tội với cậu, tôi ở đây nhận lỗi với cậu!” Lý Vọng Phong tái mặt, vội vã ngoắc ngoắc tay.

Lúc này Lý Minh Phi mới ủy khuất đi đến. Tên không ra gì này vậy mà lại là cậu Trần, thật sự khiến người ta kinh ngạc mà!

“Cậu Trần, là tôi không đúng!”

“Ồ, không phải cô mắc bệnh sạch sẽ sao? Ban nãy tôi ngồi sau cô, cô còn cuống cuồng đổi chỗ, bây giờ không sợ bẩn nữa ư? Cô đứng gần tôi như thế, không sợ à?” Trần Lạc Thần cười, thật sự chỉ cười mà thôi.

“Tôi…” Lý Minh Phi xấu hổ đỏ mặt, chẳng lẽ cậu Trần không có chút hứng thú nào với vẻ ngoài của mình ư?

Trần Lạc Thần cười khổ lắc đầu, cũng không quan tâm đến bọn họ nữa mà xoay người dẫn đám người Lý Chấn Quốc lên núi.

Đây là lần đầu tiên Trần Lạc Thần hạ thấp người khác, thật lòng mà nói, ban nãy anh thật sự rất tức giận, nhưng sau màn hạ thấp này, tâm trạng của anh cũng vui vẻ hơn nhiều! Huống hồ người chị họ Đường Nhiên vô cùng tự cao tự đại này đang đi phía sau mình. Cảnh lấy chìa khóa nhà mới khiến Trần Lạc Thần cảm thấy: Có tiền thật tốt biết bao nhiêu!

Trên thực tế, lúc này Đường Nhiên càng rối rắm hơn, bởi vì hình như cô ta đã nảy sinh một cảm giác khác với Trần Lạc Thần.

Đó chính là cảm thấy Trần Lạc Thần rất đẹp trai và vô cùng có khí phách! Rõ ràng là bị người ta làm mất mặt, nhưng Đường Nhiên lại cảm thấy thật tốt! Bởi vì khát vọng giàu sang phú quý bao nhiêu năm của cô ta dường như có cơ hội thực hiện rồi! Xét thấy hiện giờ, Trần Lạc Thần cũng không quá chán ghét mình, hơn nữa từ nay về sau cô ta sẽ là quản gia của Biệt thự Vân Đỉnh, khi đó cô ta nhất định sẽ có nhiều cơ hội xuất hiện cùng Trần Lạc Thần.

Em gái à, chẳng nhẽ chị gái phải làm chuyện có lỗi với em ư?

Cả buổi sáng này đương nhiên là rất thú vị. Trần Lạc Thần đi dạo, thăm thú bên trong căn biệt thự một, hai tiếng, rất nhanh đã đến bốn giờ chiều. Lúc này anh mới dẫn mọi người xuống núi.

Vừa đi xuống chân núi, trong group lớp đột nhiên hiện lên vài tin nhắn mới, là cô chủ nhiệm Mạnh Mỹ Dung gửi vài tấm ảnh và một đoạn văn đến.

“Các em học sinh hãy chia sẻ vào không gian và vòng bạn bè nhé!”

“Giúp đỡ bạn học sinh này, em gái của bạn ấy mắc bệnh nặng, bạn ấy lại không có khả năng kiếm tiền, cho nên mọi người hãy cùng nhau quên góp một chút, giúp gia đình bạn ấy vượt qua hoàn cảnh khó khăn này! Cảm ơn tất cả mọi người!” Về phần nội dung tấm ảnh, vừa nhìn đã biết do Mạnh Mỹ Dung hướng dẫn chụp ảnh. Người trong ảnh là Hách Lan Lan. Mạnh Mỹ Dung bảo Hách Lan Lan cầm tấm bảng có dòng chữ “Xin mọi người giúp đỡ” rồi đứng trên bục giảng, bày ra dáng vẻ cầu xin mọi người.

Hách Lan Lan lúc này mặt mày tái nhợt, hai mắt nhắm chặt, hai tay thì nắm chặt lấy tấm bảng bằng giấy, có thể dễ dàng nhìn thấy, móng tay của cô ta đã đâm sâu vào trong tấm bảng.

“Các em học sinh, đây là nội dung bức ảnh do cô thiết kế để gây quỹ cho Hách Lan Lan, các em có muốn chỉnh sửa chỗ nào hay không? Nếu không có vậy cô bắt đầu thông báo đến khoa nhé? Ai cảm thấy Ok thì gõ số 1.”

Hoàng Mao: “1!”

Hàn Phi Yên: “1!”

“…”

Quả nhiên là người phụ nữ này! Đây là hành động “nghiền nát” lòng tự trọng của một con người đó!

Trần Lạc Thần không biết khi nào thì Hách Lan Lan quay lại trường học, cũng không biết vì sao phải bắt đầu kêu gọi gây quỹ, nhưng phương thức gây quỹ xảo trá này, Trần Lạc Thần vừa nhìn đã biết là chủ ý của Mạnh Mỹ Dung. Bởi vì ngày trước, Trần Lạc Thần cũng từng bị cô ta ép buộc làm như vậy!

Nói cái gì mà thể hiện tình yêu thương, tăng thêm sự vẻ vang cho lớp học!

“Mẹ kiếp!”

Tâm trạng của Trần Lạc Thần đối với Hách Lan Lan lúc này có thể nói là vô cùng đồng cảm!

Loại áp bức và lăng nhục này đến bản thân mình còn không chịu nổi, huống hồ là một người có lòng tự trọng cao như Hách Lan Lan cơ chứ?

“Hoàng Hiên, chuẩn bị xe, tôi phải lập tức quay lại trường!” Trần Lạc Thần vội vàng nói.
Nhấn Mở Bình Luận