Hại cái rắm, tôi sẽ giải cứu họ, và sau đó đưa họ đến một nơi an toàn.” Cổ Phong nói.
“Tại sao?”
“Trần Lạc Thần đánh tôi rất ác độc, nếu không làm thế này, tôi sẽ chết. Cô nói tại sao đi.” Vẻ mặt của Cổ Phong kiêng kị.
“Thì ra là như vậy. Ta nói ngươi lần này trở về, tâm tình ngươi làm sao thay đổi rõ rệt? Được rồi, muốn đến phải có chìa khóa của ngục tối Cổ gia, chỉ có bà và hai người chúng ta có, ta sẽ đưa ngươi tới đó!”
khi nghe thấy lời này cảu Cổ Vũ Tiêu này, hắn đương nhiên rất đắc ý.
Cô cũng đang tìm cơ hội, chiếu cố hai huynh đệ Trần Lạc Thần đi.
Hầm ngục của Cổ gia.
Cổ Vũ Tiêu dẫn đầu theo Cổ Phong đi vào.
Trong ngục tối này, nó thực sự rất bí ẩn, và nhiều người đã bị giam cầm.
Trong ngục tối cuối cùng.
Đứng ở cửa liền nghe thấy Bạch Tiểu Phi bên trong kêu không ngừng.
Hầu như tất cả các từ xấu đều được sử dụng.
Cổ Vũ Tiêu đỏ mặt.
“Đồ khốn, lão phù thủy, ta nguyền rủa gia đình ngươi, tốt hơn thả chúng ta đi!”
Lúc này, cánh cửa mở ra.
Bạch Tiểu Phi và Thiết Thành đều đeo xiềng xích, nhất là trên ngực có một hạt pha lê màu xanh lam.
“Ngươi muốn cái gì? Có gan giết ta đi, ta thật sự là có mắt như mù. Lúc đầu tới thử Cổ gia của ngươi như thế nào, ta còn tưởng rằng Cổ gia của ngươi tốt như thế nào, ta nhổ vào!”
Bạch Tiểu Phi mắng: “Trước đây chúng ta giữ huynh đệ ở đây, vẫn đảm bảo ba bữa một ngày, đến cuối cùng thì giảm xuống hai bữa, rồi mỗi ngày một bữa. Trong hai ngày này, một bữa ăn củng không có, con mẹ chúng mày, muốn giết hay chém thì làm đi, đại ca của chúng ta sẽ báo thù cho chúng ta!”
“Đừng mắng người, đây là ta sơ suất, nếu biết sớm hơn, ta liền gửi đồ ăn cho các ngươi, ta quên mất. Mấy ngày nay có hoàn cảnh đặc biệt nên không có cơm ăn, để hai người đói bụng. Đã hai ngày rồi.”, Ta thực sự xin lỗi!”
Cổ Vũ Tiêu không thích lời mắng mỏ của Bạch Tiểu Phi, nhưng vẫn giải thích có chút áy náy.
“Được rồi, đừng kêu la nữa, hai người, chúng ta hôm nay tới, chỉ là muốn cho hai người ra ngoài! Sau khi đi ra ngoài, nếu muốn ăn cơm thì mau rời khỏi đây, đừng có xuất hiện ở Thái Thành nữa!”
Cổ Phong nói.
Cổ Vũ Tiêu nhìn Bạch Tiểu Phi và Thiết Thành, nặng nề gật đầu.
“Hả? Cổ Thiếu? Thả bọn họ đi? Không được!”
Và bên cạnh, một người hầu lắc đầu vội vã vào lúc này.
Bụp!
Cổ Phong giơ tay tát một cái vào mặt, “Mẹ kiếp, ngươi là thiếu gia hay ta là thiếu gia?”
Ngươi hầu canh gác bị đánh sắp mặt lờ, nằm trên mặt đất: “Cổ Thiếu, đương nhiên là người. Ta nói hai người này cực kỳ quan trọng để muốn bắt được Trần Lạc Thần, cho nên bà nội đặt một loại ma khí đặc biệt lên Chúng., một khi ma khí này rời khỏi cơ thể, lục phủ nội tạng của chúng sẽ lập tức nổ tung và chết thảm tại chỗ!”
“Hả? Ma khí?”
Sau đó Trần Lạc Thần cẩn thận để ý đến thứ màu xanh lam và lấp lánh trên ngực của họ.
Thì ra là có cái gì bí ẩn, lão Thái Bà này trong lòng thật là hung ác.
“Đây là pháp khí ma thuật gì? Làm thế nào tôi có thể mở khóa nó?”
Cổ Vũ Tiêu lúc này mới hỏi.
“cái này tiểu nhân cũng không biết, tiểu nhân chỉ biết là cái chìa khóa mở ra ma khí luôn được cất trong phòng của bà nội. Có nơi cấm, tiểu nhân không có chìa khóa!”
Tiểu lâu là kêu lên đầy thương tiếc.