Công việc sắp xếp xong xuôi, Trần Lạc Thần sẽ đợi mấy ngày tới.
Tất nhiên, đây là cơ hội mà anh chưa bao giờ có được trong đời để quay lại quá khứ một lần.
Cho nên tranh thủ nỗ lực này, anh sẽ bù đắp tất cả những gì tiếc nuối cho Đồng Hân.
Lúc đó, anh luôn nói rằng sau này chúng ta kết hôn, anh sẽ khiến cô trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời.
Tuy nhiên, anh đã không tự mình làm dc điều đó.
Đồng Hân liền xảy ra chuyện, có thể nói, anh cái gì cũng không có cho cô.
Trần Lạc Thần lần này thôi không nghĩ tới chuyện không ở cùng nhau, cái mà anh coi như chỉ là sáu ngày cũng khiến cho Đồng Hân vô cùng vui vẻ.
Sau đó, Trần Lạc Thần trở lại trường học.
Anh đến chỗ của quán trà sữa.
“Ông chủ, cho một ly trà sữa!”
Trần Lạc Thần nói.
“Ngươi, ngươi, ngươi có tiền rồi sao? Ngươi không có tiền còn tới đây quấy rồi sao?”
Ông chủ nói vẻ mặt lạnh lùng ” Không cần thối!”
Trần Lạc Thần lúc này mới trực tiếp lấy ra 100 tờ tiền đưa cho hắn.
Ông chủ sửng sốt: “đây không phải bị ăn trộm đúng không?”
“Ngươi chỉ là bán trà sữa, bớt nói nhảm, nhanh lên!”
Trần Lạc Thần cứng họng ns.
“ok tốt thôi!”
Ông chủ không nói nhiều, ngay sau đó, một ly trà sữa đưa cho Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần nhận lấy, đi về phía bộ phận phát thanh của trường học.
Tô Đồng Hân Trong phòng học.
Lúc này trong lớp, một nam giáo viên đang nói giảng bài.
Đột nhiên, cửa phòng học bị đẩy ra.
Tất cả học sinh đều nhìn lên cửa.
Nhìn thấy Trần Lạc Thần cầm trà sữa, tất cả mọi người đều sững sờ.
Rốt cuộc thì gần như toàn trường đều biết người này là một tên nghèo không có tiền, làm sao lại tới khoa phát sóng và dẫn Chương trình?”
Đồng Hân, nhìn xem, là hắn!”
Tô Đồng Hân đang ghi chép, bị lây xong liền tỉnh táo lại.
Ngẩng đầu nhìn người này, khuôn mặt xinh đẹp của cô không khỏi thoáng hiện lên một nét ửng hồng.
“Bạn học này, bạn đang làm gì vậy? Bạn đang làm gì trong lớp của tôi?”
Thầy giáo giơ gọng kính lên.
Lạnh lùng hỏi.
Trần Lạc Thần mặc kệ, một tay đút túi, đi thẳng đến chỗ Tô Đồng Hân.
“Đây là trà sữa anh nợ em, anh trả lại!”
Trần Lạc Thần đưa ly trà sữa đến trước mặt Đồng Hân.
“Chà!”
Một tiếng sói tru vang lên trực tiếp từ phòng học.