“ý a là, anh muốn hôn một chút lên trán em!”
Trần Lạc Thần nói. Bảy ngày sắp trôi qua, anh không còn thời gian để làm gì cả, anh không thể làm gì khác hơn là khiến gia đình Tô Đồng Hân vô ưu vô lo.
Cơ hội theo đuổi Tô Đồng Hân một lần nữa cũng không có.
Cho nên trong chuyến đi này, Trần Lạc Thần muốn hôn lên trán Tô Đồng Hân lần cuối, một là nhớ nhung, hai là tạm biệt.
Sau khi anh thức tỉnh thiên đạo, anh sẽ không bao giờ trở lại đây nữa, huống chi còn mất bao lâu nữa để tìm được Tô Đồng Hân.
Anh không muốn, nên anh phải nắm bắt được cơ hội ngắn ngủi này.
“Anh nói nói cái gì?”
Ngược lại là Tô Đồng Hân sửng sốt, không khỏi theo bản năng lui về phía sau một bước.
Nhìn thấy ngón tay Trần Lạc Thần búng ra, Tô Đồng Hân đột nhiên phát giác thân thể rốt cuộc không thể cử động được.
Cô nhìn Trần Lạc Thần có chút sợ hãi.
“Đồng Hân, có một số điều em không hiểu. Bây giờ em không biết tình cảm của anh dành cho em sâu đậm như thế nào! anh đã tìm em rất lâu, nhưng dường như em đã biến mất một cách bí ẩn.bây giờ và sau này anh sẽ mãi tìm em cho dù làm thế nào đi nữa!”
Trần Lạc Thần đến bên cạnh Tô Đồng Hân, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nói.
Nhìn vẻ mê đắm trong mắt Trần Lạc Thần, sự chật vật trong mắt Tô Đồng Hân đột nhiên giảm đi rất nhiều.
“Anh đến gặp em lần này để chính thức chào tạm biệt em. Sau đó, anh sẽ ngắm nhìn Biệt thự trên núi Vân Đỉnh cả ngày …” Trần Lạc Thần nhẹ nói.
Lúc này, anh nhẹ nhàng ôm lấy Tô Đồng Hân, sau đó hôn thật sâu lên trán cô.
Mà Tô Đồng Hân thân thể khẽ run, trong lòng tựa như có loại cảm xúc nào đó giao tiếp với Trần Lạc Thần trong chốc lát.
Đột nhiên, lòng cô ây trở nên hỗn loạn.
Cô cảm thấy dường như cô biết anh chàng này từ lâu.
Cảm giác này đã có ngay từ lần gặp đầu tiên.
Hơn nữa, cô dường như có một mối quan hệ không bình thường với anh chàng này.
Bởi vì cô nhìn thấy anh ấy, trái tim cô sẽ hồi hộp không thể giải thích được.
Nhất là vừa rồi nhẹ nhàng hôn, càng làm cho Tô Đồng Hân kỳ quái.
Bởi vì, vui mừng, nhưng cũng có chút buồn.
Loại nội tâm đau buồn mà Tô Đồng Hân chưa từng trải qua, chính là loại đau lòng này khiến Tô Đồng Hân rơi lệ, cả người như muốn ôm lấy anh khóc.
Cô ấy dường như rất nhớ người này từ lâu, hai người đã xa nhau từ lâu.
Cô nhớ anh, cô nhớ anh mỗi ngày, và điều đó khiến bản thân đau khổ mỗi ngày.
Trời ơi, bản thân bị sao vậy? Tô Đồng Hân sửng sốt nghĩ, trong chốc lát, cô dường như không còn là cô nữa.
“Đồng Hân, hai thứ ta nợ ngươi, anh sẽ trả lại cho em, trong đời này!”
Trần Lạc Thần nói một câu cuối cùng.
Sau đó chỉ bằng một cú chạm, điểm huyệt của Tô Đồng Hân đã được giải.
Tô Đồng Hân vẫn không nhúc nhích, bởi vì tim cô đau.
Nhưng mà, Trần Lạc Thần bóng dáng đã từ từ biến mất ở trước mặt cô.
Cho đến khi mất hẳn.
“Em … em nhớ anh, Tiểu Thần!”