“Ngươi … ngươi thất vọng cái gì?”
Cổ Nguyệt Hồng không khỏi lùi lại. Bởi vì Trần Lạc Thần trước mặt cho bà ta cảm giác rợn người.
“Ta thất vọng vì nghĩ rằng ngươi chào đón ta sẽ là một khung cảnh rất lớn. ngươi đã sắp xếp cơ chế cho ta một cách cẩn thận. Kết quả là ta đến, và ngươi chỉ ném một món đồ chơi nhỏ như vậy vào ta, khi ngươi tràn ngập sự tự tin đối phó ta mà hô to, còn không mau bó tay chịu trói, thời điểm đó ta còn có một chút hi vọng!”
Trần Lạc Thần nói tiếp: ” hi vọng là ngươi có thể xuất ra một trận pháp gì đó, nhưng mà ta thấy cái này, thì không thất vọng là gì?”
“Ngươi… ngươi đừng quá kiêu ngạo!”
Còn Cổ Nguyệt Hồng, nghe Trần Lạc Thần nói lời sỉ nhục, sắc mặt lập tức biến sắc. Bà ta không ngờ Trần Lạc Thần lại mạnh mẽ như vậy!”
Còn ta nói cho ngươi biết, hiện tại thực lực của ngươi tăng vọt, nhưng thời điểm ngươi bị diệt vong không còn xa, ta hiện tại ở trong tay ngươi, nếu muốn cứ giết!”
Cổ Nguyệt Hồng ngưng trọng nói. Đúng vậy, bà ta ném quả mù trước để nói với Trần Lạc Thần rằng thời điểm anh bị diệt vong không còn xa. Đương nhiên, bà ta cũng có tự tin đối phó với Trần Lạc Thần kế tiếp. bùm! Nhưng điều bà ta không ngờ là Trần Lạc Thần ra tay chỉ bằng một ngón tay, cơn tức giận mạnh mẽ lập tức bắn ra đập tan trái tim bà ta. Cổ Nguyệt Hồng hộc máu từ trong miệng. Máu dính đầy mặt, trợn to hai mắt, kinh hãi, không thể tin được! Sau đó, nhất đinh Trần Lạc Thần sẽ không hẳn hỏi bà ta tại sao sắp đến ngày diệt vong của anh ta à? Rồi sau đó bà ta câ giờ chính là chờ Cửu La vương xuất hiện, khi đó ta sẽ bắt Trần Lạc Thần lại. Không ngờ anh ấy động thủ trước khi cách bà ta suy nghĩ! Hơi thở sinh mệnh của chính bà đang hấp hối, Cổ Nguyệt Hồng lập tức cảm thấy mình chết thật thê thảm. Sau một thời gian, Cổ Nguyệt Hồng chết!”
A?”
Người nhà họ Cổ rùng mình ngay lập tức. Quỳ quỳ! Họ lần lượt quỳ xuống.
“Trần Thiếu, tha mạng, chúng tôi là đều nghe lệnh của cái lão quỷ bà này, chúng tôi không muốn vì bị ép, xin tha mạng, Trần Thiếu, mà lại chúng tôi có chuyện muốn nói!”
Những người này nhao nhao quỳ xuống van xin lòng thương xót, Nói thẳng ra rằng có chuyện quan trọng cần nói, dạng này có thể tạm thời miễn trừ tội chết. Sống sót trước, sau đó chờ cơ hội trả thù Trần Lạc Thần. Thế nhưng…
“Ta không nghe! nên các ngươi đều phải chết!”
Trần Lạc Thần chỉ nhẹ nhàng đáp lại.
Một ma trận lập tức bao trùm toàn bộ người Cổ gia.
Theo sát phía sau, là sự bao trùm của hơi thở tử thần.
Lúc này, bọn họ hoảng sợ, hối hận, tức giận, tóm lại là vô số cảm xúc hòa vào nhau vào lúc này.
Tuy nhiên, Trần Lạc Thần không còn mềm lòng như trước nữa.
Những người này, nếu không tự tay anh giết, sớm muộn gì giữ họ lại là một tai họa.
Trần pháp được giải phóng sức mạnh, và những người này ngay lập tức biến thành cát bụi.
Trần Bình An càng sửng sốt.
Những thay đổi ở Tiểu Thần hoàn toàn có thể miêu tả qua 3 từ là quá kinh dị …
“Nhị thúc, ý của thúc là ông nội chưa chết sao? Và người bí ẩn đang theo dõi, là ông nội sao?”
Sau khi cứu được Lực Bá và bọn họ, Trần Bình An gọi Trần Lạc Thần vào mật thất.
Nghe Nhị thúc nói ong, Trần Lạc Thần thực sự quá sửng sốt.
“Ừm! điểm này ta một mực không có nói ra, là bởi vì lúc trước ta cũng chưa xác định rõ được, nhưng bây giờ, ta gần như có thể chắc chắn!”
Trần Bình An nói trong tâm trạng hỗn độn.
Trần Lạc Thần còn nhớ lúc đầu xuyên không về quá khứ giao chiến với người bí ẩn, lúc đó anh cảm thấy người bí ẩn rất quen thuộc.
Kết hợp với những gì Nhị thúc nói, anh tự suy nghĩ.
Thực sự là … ánh mắt của người đàn ông đó rất rất giống như của ông nội.
Vậy, người bí ẩn chính là ông nội? Và người tiêu diệt Đạo Cơ của chính anh chắc cũng chính là ông nội? Nói thật, Nhị thúc đã nói như vậy, là để anh chuẩn bị tâm lý.
Nhưng khi nghe kết quả này, anh vô cùng sốc, và cảm thấy vô cùng khó tin.