“Đoạn Phong, là ngươi!”
Thẩm Thiên Cương tức giận nói.
“Thẩm thúc thúc, đừng nóng giận như vậy, hôm nay ta cũng sẽ nói rõ, mời các vị tới đây, ngoài việc cùng Thẩm thúc thúc ôn lại chuyện trước đây, còn có một bữa tiệc chiêu đãi Trần Thiếu này từ nơi khác đến!”
Đoạn Phong nói.
Nói xong vỗ vỗ lòng bàn tay: ” Người đâu, dâng trà!”
Ngay sau đó, người phục vụ bước vào với trà.
Chỉ cần mở ra là thấy trà bên trong toàn là lá trà! Nước trà pha xong cũng khó chịu vô cùng.
“Đoạn Phong, ngươi đây là ý gì?”
Thẩm Thiên Cương tức giận nói, đây rõ ràng là muốn cho thấy tuy rằng ta Đoạn Phong mời các ngươi tới, nhưng các ngươi sẽ không bao giờ được lọt vào mắt của ta.
“Ha ha, đương nhiên là mời hai vị uống trà?”
Đoạn Phong chế nhạo.
“Uống trà tự nhiên không khó, chuyện này một hồi nữa có thể nói, Đoạn Thiếu đúng không? Ngươi nên trực tiếp nói rõ mục đích mời chúng ta đến đây, nều vì giá cả thì nên nói rõ ra một lời!”
Trần Lạc Thần nhìn Đoạn Phong này.
Cùng lúc đó, bên cạnh Đoạn Phong có người đàn ông mặc áo đen đang ngồi bất động.
Có lẽ, người này là thực lực lớn nhất của Đoạn Phong.
Trần Lạc Thần thầm nghĩ.
“Được rồi, Trần Thiếu đã nói như vậy, vậy ta sẽ nói rõ ràng rằng bụi bay lơ lửng vận mệnh này là một pháp khí, pháp khí này đối với Đoạn Phong của ta rất có ích lợi, cho nên ta muốn mua từ Trần Thiếu, không tin ngươi có thể hỏi Vương quản lý, ta từ nhỏ đến lớn Đoạn Phong ta muốn cái gì là có cái đó, thật đúng ra là không có đồ vật gì Đoạn Phong ta muốn mà không có được!”
Đoạn Phong cười nhạt nói.
Vương quản lý thấy vậy mượn gió bẻ măng: “Đoạn Thiếu nói đúng, Đoạn Thiếu ở trong toàn bộ Ký Châu này,muốn cái gì đều đáp ứng được bất cứ yêu cầu nào.không một ai dám nói “không”, Trần Thiếu, các ngươi mới đến, không bằng kết giao bằng hữu, đem cái bụi bay lơ lững này bán cho Đoạn Thiếu đi!”
“ Mơ tưởng!”
Thẩm Thiên Cương khí đạo.
“Này! Vì ngươi muốn mua thì phải nói chuyện giá cả, ngươi có thể ra giá, ta có thể cân nhắc bán!”
Trần Lạc Thần biết Đoạn Phong này đến không phải là thiện lành, đây điển hình cũng là Hồng Môn Yến.
Vì vậy, Trần Lạc Thần biết rõ mình nên làm gì tiếp theo.
“Tốt lắm, theo thói quen trước đây của ta, nếu ta ra giá, ngươi nhất định sẽ không hài lòng, còn có thể cho rằng ta xúc phạm ngươi, nhưng nhìn ngươi sảng khoái như vậy, ta liền mua gấp mười lần.”! Nói xong, Đoạn Phong chậm rãi lấy từ trong túi ra một tờ mười tệ mới tinh, đặt lên bàn. (á đù được của nó đấy J) Hắn cũng đẩy về phía Trần Lạc Thần vẻ mặt vui đùa.
Huh! Mà Vương quản lý ở bên cạnh không khỏi trực tiếp nở nụ cười.
Ha ha, tính cách Đoạn Thiếu cho tới bây giờ đều là như vậy, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên nhìn thấy những thứ như vậy.
Đoạn Thiếu, Ký Châu tuổi trẻ danh tiếng, ai dám khiêu khích? nhớ lần trước, một thương gia giàu có ở ngoài thành, bỏ ra 50 triệu bán đấu giá một chiếc bình cổ, kết quả bị Đoàn Thiếu ăn đứt.
hắn cũng đang sử dụng phương pháp này để bóc lột hết của người khác, và mua nó với 50 tệ Kết quả là, doanh nhân giàu có không muốn, và tính mạng của cả gia đình đã bị cướp đi.
Đây là Đoạn Thiếu, ma vương Ký Châu, Đoạn Thiếu! Vương quản lý trong lòng thầm nói.
Mà nhìn thấy Thẩm Thiên Cương hai mắt đỏ bừng.
Vương quản lý cũng nhìn những người này đáng thương, lúc này cũng là ôn nhu nói: “Mấy vị, ta khuyên các các vị nhận lấy, cái này Đoạn Thiếu đã cho các ngươi gấp mười lần tiền!”