Cha mẹ của Trịnh Duyệt cũng rất kinh hãi.
Vừa nãy còn mắng chửi, bắt cậu ta cách xa con gái mình một chút, chẳng trách người ta nói trong mắt cậu ta, chúng ta mới là kẻ nghèo hèn.
Chẳng đúng như vậy!
“Tít – tít!”
Trần Lạc Thần ấn còi một cái, xe khởi động, chậm rãi ra khỏi ga ra.
Khi đi qua Giang Bích Ngọc, Trần Lạc Thần không hề liếc nhìn cô ta lấy một cái, mặc cho lúc này Giang Bích Ngọc vô cùng mong muốn Trần Lạc Thần có thể nhìn mình một lần dù cho mắng cô ta một câu, tát cô ta một cái cũng được.
Nhưng không hề, anh không hề nhìn.
Trần Lạc Thần giúp Trình Duyệt đến độ này cũng đủ rồi.
Anh nhấn chân ga, ra ngoài gara.
Kiểu vả mặt một cách im lặng này còn tốt hơn khoe khoang nhiều.
Trần Lạc Thần cũng lười phải xem vẻ mặt của bọn họ.
“Anh ta là đại thiếu gia nào vậy?”
Giang Tử Kiều lúc này mới nuốt nước miếng ực một tiếng.
Giang Bích Ngọc thì sụp đổ hoàn toàn, đầu óc trống rỗng, câu hỏi này cô ta không thể trả lời được.
Nói thật, vừa nãy cô ta đã có một loại xúc động muốn vứt hết mặt mũi lao tới xin lỗi Trần Lạc Thần, xin anh tha thứ, dù sao anh ấy cũng có tiền, mọi người có lẽ không biết, lúc nãy khi Trần Lạc Thần bước lên xe đẹp trai như thế nào đâu!
Thậm chí, cô ta còn có một loại xúc động, muốn chụp chiếc xe này của Trần Lạc Thần lại, cho cả trường đều biết.
Giống như để khoe khoang vậy.
Nhưng Giang Bích Ngọc cũng kịp bình tĩnh lại.
Mày là đồ ngốc hả Giang Bích Ngọc? Nếu cả trường học đều biết thân phận của Trần Lạc Thần thì còn đến lượt mày chắc?
Còn nữa, nếu mọi người đều biết Trần Lạc Thần đỉnh như vậy, người đầu tiên bị vả mặt chính là mày đó Giang Bích Ngọc.
Cho nên Bích Ngọc, mày phải cố lên! Có rất nhiều những câu chuyện tình bắt đầu từ việc nam nữ chính xung đột mà.
Sâu bên trong, từng giọng nói không ngừng nhắc nhở Giang Bích Ngọc.
Những người khác thì dùng ánh mắt dò xét nhìn về phía Trình Duyệt, muốn biết thân phận của Trần Lạc Thần.’
Trình Duyệt chỉ lắc đầu nói: “Mọi người đừng hỏi con, con cũng không biết đâu! Con thực sự chẳng biết gì cả!”
Lại nói về Trần Lạc Thần.
Lúc này đã hơi muộn.
Tầm hơn bảy giờ, sau khi nhắn tin cho Tô Tường Vi, xác nhận Tiểu Dĩnh không bị làm sao và đã đi nghỉ.
Trần Lạc Thần liền chuẩn bị quay về ký túc xá ngủ.
Lúc này điện thoại bỗng đổ chuông.
Là Lý Chấn Quốc tìm anh.
Giờ này còn tìm mình làm gì nhỉ?
“Cậu Trần, cậu đang ở đâu thế? Giờ này gọi điện cho cậu đúng là có chút mạo muội!”
“À, tôi chuẩn bị về trường, có chuyện gì vậy anh Chấn Quốc?”
“Khụ, là thế này, tôi sắp nhượng lại chức giám đốc điều hành của tập đoàn thương mại Kim Lăng, giờ sếp tổng Trần Bạch Lan lại phái một giám đốc điều hành mới đến, cậu ta là bạn thân lâu năm của tôi, tên là Triệu Tử Hưng, đêm nay cậu ấy đã đi máy bay đến đế nhận chức.”
“Tôi biết rồi, trước đây chị từng kể với tôi rồi.”
“Cho nên là cậu ấy có ý, muốn gặp mặt chào hỏi cậu, nên mới bảo tôi liên hệ thử.”
Trần Lạc Thần nghe vậy liền nghĩ, người này cũng biết luồn cúi đấy.
Mới xuống máy bay việc đầu tiên là đến gặp mình.
Quả nhiên, ở cạnh chị không có kẻ nào nông cạn.
“Gặp mặt tôi? Gặp ở đâu đây? Thế này đi, anh cứ sắp xếp, đêm nay tôi về sơn trang! Gặp ở sơn trang nhé!”
“Được được, cậu Trần!”
Cúp máy xong, Trần Lạc Thần quay đầu xe đi về phía sơn trang.
Người tên Triệu Tử Hưng này anh chẳng hề quen biết, có điều nếu người ta đã muốn đến chào hỏi, làm vành làm vẻ các thứ, bà chị Trần Bạch Lan làm được chứ Trần Lạc Thần thì không.
Gặp mặt ăn một bữa cơm cũng không có gì.
Rất nhanh đã đến sơn trang. Hoạt động lần này tại sơn trang chính là để chào mừng vị giám đốc điều hành mới này.
Bên trong sơn trang tuy rằng đã khuya nhưng đèn đuốc vẫn sáng trưng.
Rất nhiều con ông cháu cha trâm anh thế phiệt đi đi lại lại.
Trần Lạc Thần đến cửa, nhìn qua.
Sau đó lái xe vòng qua phía sau, đi vào lối đi riêng.
Đến phòng tiếp khách rộng rãi của riêng mình.
Lúc này, Lý Chấn Quốc và một người đàn ông trung niên đã cung kính đứng ở đó.
Chỉ có hai người bọn họ.
Nói vậy đây là Triệu Tử Hưng.
Bộ dạng khá chín chắn hiểu biết, có điều ánh mắt kia mang lại cho anh cảm giác, đây là kiểu người làm việc khá mạnh mẽ quyết đoán.
“Cậu Trần!” Lý Chấn Quốc cung kính gọi.
“Triệu Tử Hưng, lần đầu gặp, cậu Trần!”
Triệu Tử Hưng cung kính cúi người.
“Triệu tổng, chào anh! Đừng khách khí, chúng ta vào trong nói chuyện!”
Trần Lạc Thần cười cười.
Sau khi hàn huyên mấy câu đơn giản, Triệu Tử Hưng bắt đầu giới thiệu bản thân và một vài kế hoạch phát triển cho tập đoàn thương mại Kim Lăng trong thời gian tới.
Rất sáng tạo, đương nhiên cũng đủ mạnh mẽ, gần như loại bỏ hết những kiểu cách khi trước của Lý Chấn Quốc.
Trong công việc, xem ra tuyệt đối không hề nể mặt bạn tốt Lý Chấn Quốc.
“Đúng rồi, cậu Trần, tôi nghe Chấn Quốc nói, gần đây cậu mới mua một căn biệt thự ở Vân Đỉnh? Còn chưa lắp đặt thiết bị nữa?”
Trần Lạc Thần gật đầu.
“Khụ khụ, cậu Trần, trước khi tôi vào ngành này thì đã từng làm trang hoàng thiết kế nội thất, từng du học chuyên môn tại châu Âu, cậu xem, có thể giao việc lắp đặt biệt thự Vân Đỉnh cho tôi không, đảm bảo sẽ khiến cậu Trần hài lòng!”
Triệu Tử Hưng cười cung kính.
“Cạch!”
Lần này, Lý Chấn Quốc không nhịn được, đặt mạnh chén trà xuống.
“Triệu tổng, cậu vừa mới đến chưa làm quen với hoàn cảnh, cứ tìm hiểu một thời gian đã, hơn nữa, chuyện lắp đặt trang thiết bị cho căn biệt thự của cậu Trần tôi đã xúc tiến rồi, dự tính mười ngày nữa sẽ hoàn thành, cậu không cần phải bận tâm đến chuyện này nữa đâu!”
Mẹ nó, mang cậu ta đi làm quen với cậu Trần đã là nể mặt cậu ta lắm rồi, đầu tiên là cướp công việc của mình, đến việc này thì quá đáng quá rồi!
“Lý tổng, mười ngày ư? Nếu là tôi, trong vòng năm ngày sẽ hoàn thiện việc lắp đặt ở mức tốt nhất, đồng thời không làm lỡ thời gian vào ở của cậu Trần.
Triệu Tử Hưng phản bác.
“Trong vòng năm ngày? Triệu tổng, việc này hơi khó đấy?”
Trần Lạc Thần cười cười.
“Tôi dám đảm bảo, nếu trong vòng năm ngày cậu Trần không vào ở được, tôi sẽ đệ đơn từ chức với tổng bộ!”
Triệu Tử Hưng bỗng đứng dậy, mặt đầy vẻ nghiêm túc.
Hành động này khiến cho Trần Lạc Thần cũng rất khó xử.
Dù sao cũng chỉ là lắp đặt thiết bị, giao cho ai chẳng được.
Hơn nữa Lý Chấn Quốc lúc này cũng cả kinh không dám phản bác, ông ta không dám bảo đảm như vậy.
Dù sao thì ghen tỵ cũng chẳng cần thiết, Triệu Tử Hưng có tiếp cận thế nào, cũng không thể gần gũi cậu Trần bằng mình được.
Chuyện này, cứ giao cho Triệu Tử Hưng làm đi.
Sau khi bàn bạc xong, Triệu Tử Hưng muốn ra ngoài xã giao với một vài khách hàng mới, Trần Lạc Thần không đi, nằm nghỉ ngơi trong phòng ngủ tại sơn trang.
“Triệu tổng được đấy, làm việc vẫn phong cách trước kia, dám làm dám đánh, điểm ấy tôi bội phục cậu, có điều tôi nhắc nhở cậu một câu, ở Kim Lăng, đặc biệt là với cậu Trần, nhất định phải làm việc cẩn thận, nên nhớ, hiện giờ thân phận của cậu Trần còn chưa được công bố ra ngoài, tôi nhắc nhở cậu đó!”
“Tôi hiểu mà, trừ tôi ra, người tôi đem theo cũng không biết thân phận của cậu Trần, ngay cả vợ tôi tôi cũng không kể, tôi biết, bởi vì chuyện thân phận của cậu Trần bại lộ khiến cậu ấy thiếu chút nữa bị hại, Lý tổng cậu còn suýt bị tổng bộ khai trừ, sai lầm như vậy tôi sẽ không mắc phải đâu ha ha!”
Triệu Tử Hưng cười nhẹ một tiếng.
Lý Chân Quốc hít sâu một hơi, đây chính là chuyện mà ông ta hiểu rõ nhất, nhất thời sơ sẩy, khiến cậu Trần thiếu chút nữa bị tên Ninh Phàm kia hại. Ngẫm mà thấy sợ hãi.
Trần Lạc Thần nghỉ ngơi, anh cũng không đi ngủ, chỉ suy nghĩ một vài chuyện, đúng lúc này chị anh lại gọi điện.
“Đệch, chỉ còn lại hai ngày, em đang làm gì thế? Chuyện chị giao cho em em đã làm được chưa, sao còn 600 tỷ chưa tiêu? Em định hại chết chị đúng không?”
Giọng nói của Trần Lạc Thần sợ đến mức giật mình.
Đến giờ mới nhớ ra, anh mua nhà hết 2400 tỷ, còn 600 tỷ chưa tiêu…
“Cái này sao trách mình được? Tiêu thế nào đây? Bận muốn chết!”
Đêm nay, Trần Lạc Thần mất ngủ! Cho đến tận hừng đông mới tìm ra cách…