“Trần Lạc Thần, em ra đây cho cô!” Sau khi Mạnh Mỹ Dung dùng ánh mắt lạnh lùng quét quanh một vòng, cô ta lên tiếng gọi Trần Lạc Thần ra ngoài.
“Trần Lạc Thần, có chuyện này cô muốn nói với em. Ngày mai, chồng của một người bạn đại học cũ của cô khai trương quán Bar, bây giờ đang thiếu rất nhiều nhân lực, nếu buổi tối em không bận gì thì đến làm parttime đi, thù lao chắc chắn sẽ cao hơn những quán Bar khác.”
Mạnh Mỹ Dung ôm cánh tay, thản nhiên nói.
“Parttime ư? Em…” Trần Lạc Thần hơi sửng sốt.
“Em cái gì mà em? Không nghe hiểu lời cô nói ư? Chẳng qua là khai trương vào buổi tối sẽ có rất nhiều người, sợ không đủ nhân viên phục vụ nên mới tìm thêm người, chứ em cho rằng bộ dạng em như vậy, có thể làm việc lâu ở đó được hay không? Em có biết người ta mở quán Bar ở đâu không hả? Ở phố Thương Nghiệp Kim Lăng, là phố Thương Nghiệp Kim Lăng đó, em hiểu không? Những người được tuyển dụng sau này chắc chắn đều là những nam sinh cao dáo, đẹp trai rồi!”
“Em…”
“Em cái gì mà em! Cứ thống nhất như vậy đi! Tối mai cô đi tham gia buổi lễ khai trương của họ, tiện thể dẫn em đi cùng!”
Dứt lời, Mạnh Mỹ Dung trợn mắt nhìn Trần Lạc Thần một cái, rồi quay người rời đi.
“Em… Mẹ nó chứ!” Trong lòng Trần Lạc Thần âm thầm mắng chửi một câu.
Khi nãy rõ ràng anh đã nói, anh không muốn đi, cũng không nhất thiết phải đi, nhưng thái độ cưỡng ép này của Mạnh Mỹ Dung quả thật khiến Trần Lạc Thần cạn lời mà.
Suốt ba năm qua, dường như Mạnh Mỹ Dung muốn bạn làm gì, thì bạn nhất định phải làm như thế mới được! Nghĩ lại xem, đêm đó dáng vẻ của Mạnh Mỹ Dung thảm hại như thế nào, vậy mà bây giờ lại ra vẻ cao lãnh, thật là nực cười mà!
Nhưng mà tình huống hiện giờ khá khó xử, nếu anh không đi thì cũng không hay cho lắm! Haz, đi thì đi, dù sao cũng chỉ có một ngày. Trần Lạc Thần cào đầu bới tóc, sau đó quay về lớp học.
Tiết học sáng trôi qua thật nhàm chán, rất nhanh đã đến buổi chiều, cũng sắp được tan học rồi.
“Trần Lạc Thần, chiều rảnh không, ra ngoài ăn cơm đi…”
Đúng lúc này, một tin nhắn gửi đến máy Trần Lạc Thần, là của Triệu Thư Kỳ. Tin nhắn chỉ vỏn vẹn vài chữ đơn điệu.
Lúc này, Trần Lạc Thần mới nhớ ra, vì hiểu nhầm tối qua mà hiện giờ Triệu Thư Kỳ đã trở thành bạn gái mình! Thật sự khiến Trần Lạc Thần đau đầu mà!
Hơn nữa, bây giờ, rõ ràng là Triệu Thư Kỳ cố tình để mình gần gũi với cô ta. Thật lòng mà nói, nếu trước đây, cho dù Triệu Thư Kỳ từng coi thường Trần Lạc Thần, nhưng nếu bây giờ cô ta trở thành bạn gái của Trần Lạc Thần, đương nhiên Trần Lạc Thần anh cũng rất vui vẻ! Hơn nữa cũng sẽ đối xử tốt với cô ta. Suy cho cùng, Triệu Thư Kỳ quả thật rất xinh đẹp!
Thế nhưng bây giờ, trong lòng Trần Lạc Thần chỉ chứa đựng hình bóng của Tô Lệ Hàm. Nếu anh cứ tiếp tục mờ ám, dây dưa không dứt với Triệu Thư Kỳ như vậy thì Trần Lạc Thần anh thật sự sẽ trở thành người đàn ông tồi mất! Nếu như đã không thích, thì việc gì anh phải duy trì quan hệ bạn trai bạn gái với Triệu Thư Kỳ cơ chứ? Vẫn nên giải thích rõ ràng thì hơn, nếu không hiểu nhầm sẽ ngày càng nghiêm trọng, đến lúc đó thì thật sự rất phiền phức!
Trần Lạc Thần nghĩ một lát rồi dứt khoát trả lời lại Triệu Thư Kỳ: “Triệu Thư Kỳ, lát nữa tan học, hai chúng ta gặp nhau ở công viên đi, chỉ một mình cô thôi! Có chuyện này tôi muốn nói rõ ràng với cô!”
“Được!” Triệu Thư Kỳ rất nhanh đã trả lời lại.
Sau khi tan học, Trần Lạc Thần đến công viên, đã thấy Triệu Thư Kỳ đợi sẵn ở đó. Có thể nhìn ra, hôm nay cô ta đã cố ý trang điểm. Sau khi nhìn thấy Trần Lạc Thần, gương mặt của cô ta lập tức hân hoan hẳn lên: “Trần Lạc Thần, cậu đến rồi đấy à!”
Triệu Thư Kỳ nở nụ cười ngọt ngào, càng tăng thêm vẻ xinh đẹp của cô ta.
Bây giờ Triệu Thư Kỳ nhìn thấy Trần Lạc Thần, vẫn có cảm xúc phức tạp với anh. Dù sao trước đây cô cũng từng coi thường Trần Lạc Thần, thật sự rất khinh thường anh, nhưng bây giờ, Triệu Thư Kỳ đột nhiên phát hiện Trần Lạc Thần rất đẹp trai, hơn nữa còn toát lên khí chất ngời ngời, vô cùng hấp dẫn, thu hút người khác! Cô cũng không biết vì sao bản thân lại như vậy nữa!
“Tối qua, còn định bảo cậu mời cơm, nhưng kết quả cậu lại tỏ thái độ như thế, rốt cuộc cậu có ý gì vậy chứ?” Triệu Thư Kỳ đi đến trước mặt Trần Lạc Thần.
Ngửi thấy mùi hương trên người Triệu Thư Kỳ, Trần Lạc Thần chỉ cảm thấy giống như đang nằm mơ! Nữ thần bạn từng không có được, bây giờ lại đang ngại ngùng, e ấp đứng trước mặt bạn. Đúng là một vở hài kịch mà! Nhưng cho dù là vở kịch, Trần Lạc Thần cũng có ý định nói thật.
“Bởi vì tôi không muốn nói chuyện nữa!” Trần Lạc Thần nói thẳng.
“Cậu nói gì cơ?”
“Ừm, bạn học Triệu Thư Kỳ này, thật ra trong chuyện này có hiểu nhầm rất lớn… Khi đó tôi… Khi đó thật ra tôi không hề theo đuổi cậu. Khụ, khụ… Để tôi nói hết nhé. Ngày đó tôi vì muốn đi tìm Tô Lệ Hàm của khoa các cậu, muốn hẹn cô ấy ra ngoài ăn cơm. Nhưng kết quả, khi tôi vừa mới đi vào thì bị nữ sinh khoa cậu vây kín, cho rằng tôi muốn tỏ tình! Sau đó…” Trần Lạc Thần nói ra hết những lời đã kìm nén trong lòng.
Nhưng khi nghe những lời này của anh, lồng ngực Triệu Thư Kỳ không ngừng phập phồng. Từng câu từng chữ của Trần Lạc Thần giống như những cái gai nhọn, mạnh mẽ đâm vào trái tim cô ta, khiến cơ thể cô ta đột nhiên trở nên mềm nhũn, không nhịn được run rẩy.
“Sau đó, tôi vừa khéo xuất hiện, hiểu nhầm rằng cậu muốn tỏ tình với tôi, tôi lại còn đồng ý, có phải vậy không?” Triệu Thư Kỳ nhíu mày hỏi.
“Ừm! Vả lại bầu không khí lúc đó thật sự rất nhộn nhịp! Nếu tôi nói thẳng là mình đi tỏ tình, thì thật sự rất ngượng!” Trần Lạc Thần cúi thấp đầu đáp lại.
“Ha ha, tôi hiểu rồi, hóa ra Triệu Thư Kỳ tôi chỉ là một con ngốc! Là một con ngốc bị người ta chơi đùa mà thôi!” Triệu Thư Kỳ lạnh lùng mắng chửi một tiếng. Giống như bản thân nhiệt tình bám lấy người ta, nhưng người ta lại dùng thái độ lạnh nhạt đáp lại bạn. Nhưng kết quả, còn chưa bám được vào người ta, thì đã bị người ta tát cho một cái, sợ hãi thu mặt về rồi.
Triệu Thư Kỳ cảm thấy bản thân mình giống như một trò cười vậy. Lần đầu tiên yêu đương, cô hiểu nhầm rằng Trang Đông Thành giúp đỡ mình, cho nên đã đối xử tốt với anh ta, nhưng kết quả lại khiến bản thân mình mất mặt. Sau đó thì sao? Lần thứ hai yêu đương là với Trần Lạc Thần vẫn luôn giúp đỡ mình, nhưng kết quả thì sao? Lại khiến mình tự vả đến mức mặt mũi bầm dập! Đủ rồi! Thật sự đủ rồi! Không phải cô chỉ muốn tìm một người bạn trai vừa có tiền, vừa có khí chất thôi hay sao? Yêu cầu đơn giản như thế vì sao khi áp dụng trên người mình lại khó như vậy?
“Bốp”
Triệu Thư Kỳ tức giận tát một cái lên mặt Trần Lạc Thần.
“Khốn nạn! Trần Lạc Thần, không phải cậu chỉ có chút tiền rách nát đấy thôi sao? Ngay đến tôi mà cậu cũng có thể tùy ý chơi đùa ư? Cậu hãy đợi đó cho tôi! Sẽ có một ngày Triệu Thư Kỳ tôi tìm được một người đàn ông thật sự giàu có, đến lúc đó tôi nhất định sẽ đánh sưng mặt cậu!” Triệu Thư Kỳ càng nghĩ càng tức, sau khi đánh xong, cô ta còn nhìn Trần Lạc Thần bằng ánh mắt thù địch, sau đó quay người rời đi.
Trần Lạc Thần khẽ xoa gương mặt bị đánh, khóe miệng còn lộ ra ý cười khổ sở: “Haz, lại nói những lời không nên nói rồi. Thế giới này còn có người giàu hơn mình ư? Ha ha!” Nhưng chuyện này dù sao cũng đã nói ra, coi như đã giải quyết xong rồi. Trong lòng Trần Lạc Thần cảm thấy vô cùng vui vẻ, cũng không làm tổn thương quá lớn đến Triệu Thư Kỳ! Cứ như vậy đi!
Sau đó, Trần Lạc Thần đi đến bên cạnh công viên rồi ngồi xuống, đưa mắt nhìn quang cảnh hồ nước, hiếm khi cảm thấy yên bình, tĩnh lặng đến vậy.
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Lạc Thần đột nhiên đổ chuông. Vừa nhìn số điện thoại, Trần Lạc Thần lập tức cảm thấy kinh ngạc, là Tô Lệ Hàm gọi tới.
Từ tối qua, Tô Lệ Hàm coi như đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với Trần Lạc Thần, không ngờ hôm nay cô ta lại gọi điện cho anh. Thấy vậy, Trần Lạc Thần vội vã nhận điện thoại.
“Bạn học Trần Lạc Thần, làm phiền cậu rồi, xin hỏi hiện giờ cậu có tiện nghe máy không? Tôi có có chuyện này muốn nói với cậu!” Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hơi kỳ lạ của Tô Lệ Hàm, Trần Lạc Thần lập tức cười khổ nói: “Đương nhiên là tiện rồi, tôi cũng không có bạn gái mà!”
“Ha ha, màn tỏ tình hôm qua của cậu hoành tráng như vậy cơ mà, cậu cho rằng tôi không nhìn thấy ư?”
Trần Lạc Thần đương nhiên nghe hiểu ý của Tô Lệ Hàm, do đó anh đã giải thích rõ ràng chuyện giữa mình và Triệu Thư Kỳ cho Tô Lệ Hàm nghe.
“Ồ!” Sau khi nghe xong, Tô Lệ Hàm cũng không nói rõ là bản thân tin hay không, cô ta chỉ thản nhiên nói một câu.
“Cậu tìm tôi có chuyện gì thế?” Trần Lạc Thần hỏi.
“Phải có chuyện thì mới được tìm cậu ư?” Giọng điệu của Trần Lạc Thần hơi tức giận.
“Không phải, rõ ràng là cậu nói có chuyện muốn nói với tôi mà! Rốt cuộc là chuyện gì thế?”
“Tôi không có chuyện gì cả!”
Tút tút tút… sau đó Tô Lệ Hàm trực tiếp cúp điện thoại.
Trần Lạc Thần cũng sắp phát điên luôn rồi! Anh sốt ruột đến mức lửa cháy bùng bùng trong lòng luôn rồi! Con gái quả là khó hiểu, con gái thông minh lại càng khó hơn mà! Mãi mãi không biết trong đầu họ đang nghĩ cái gì! Haz, thôi bỏ đi, vẫn nên trực tiếp đi tìm Tô Lệ Hàm thì hơn…