“Ta biết rồi!”
Trần Lạc Thần nhíu mày.
Nhìn thấy vẻ mặt của Trần Hạo, Quỷ đại sư không nói nữa, nhưng vẫn buộc phải nuốt những lời còn lại.
Mà Tô Đồng Hân cũng rất tự trách mà cúi đầu. Biểu cảm tinh tế của họ vẫn khiến Trần Lạc Thần chú ý.
“có phải Người của Chúng La Điện lại tới náo loạn nữa à?”
Trần Lạc Thần nói.
“Bọn hắn thường xuyên đến để gây rắc rối, nên chúng tôi cũng tập thành thói quen!”
“Còn bố mẹ và chị gái ta thì sao?”
Trần Lạc Thần nhíu mày hỏi.
“Điều này…”
Khuôn mặt già nua của Quỷ tính tử đông cứng lại, sắc mặt lập tức tái nhợt.
Mười vị trưởng lão thậm chí cúi đầu, ngay cả thở ra cũng không dám.
Về phần Tô Đồng Hân, lúc này hai hàng nước mắt liền chảy xuống.
Che miệng và bắt đầu khóc.
“Sao vậy? đã Xảy ra chuyện gì?”
Trần Lạc Thần âm thanh quát một tiếng.
Mười vị trưởng lão trực tiếp quỳ xuống.
Tô Đồng Hân càng khóc lớn hơn.
Quỷ tính tử nuốt nước bọt và tiếp tục:
“Một năm trước, chúng tôi cùng Tần gia giao chiến, lúc đó ngay cả người Tần gia cũng từ vực giới tiến vào! Chúng tôi không phải là đối thủ của bọn hắn. Bọn hắn muốn lấy cô Đồng hân đi, và giết tiên sinh ngài, bọn hắn nói: “Hạn cho Ba ngày nữa phải giao tiểu thư ra, nếu không sẽ tàn sát cả điện”! ”
“Sau đó thì sao nữa?”
Trần Lạc Thần hai mắt có chút đỏ.
“Tần gia, ở cảnh giới này, bọn hắn bỏ qua thỏa thuận đã ký kết với Chúng La Điện lúc trước, giết rất nhiều người trong Trần gia!thiếu gia vĩnh hào cùng vì lý luận với bọn hắn nên Thiếu gia Vĩnh Hào bị móc đi 2 mắt, cắt lưỡi!”
“Lâm Cửu trưởng lão, củng sương sương bị chặt đứt một cánh tay!”
Trần Lạc Thần trong lòng chấn động mãnh liệt.
“Vĩnh Hào…”
Nhớ tới tình anh em kết nghĩa lúc xưa, đi theo anh ăn quá nhiều trái khổ, và bây giờ để anh ấy có cuộc sống hưởng thụ, thì lại tiếp tục ăn trái đắng, và đã trở nên như thế này.
Và Lâm Cửu …
Trần Lạc Thần nhìn về phía Lâm Cửu.
Sau đó anh mới phát hiện ra rằng một cánh tay của Lâm Cửu đã biến mất từ lâu.
Trần Lạc Thần gãi gãi ống tay áo trống rỗng của Lâm Cửu, nước mắt lưng tròng. Nhìn Lâm Cửu ngây người.
“ư hừ, thưa tôn chủ, ngài đừng quên, tôi là người thuận tay trái, bàn tay phải này đã bị họ chặt đứt, nhưng tôi cảm thấy thoải mái dễ chịu hơn!”
Lâm Cửu ướt át suy nghĩ vành mắt đỏ hoe nói.
Trần Lạc Thần nghẹn ngào nói.
Anh lạnh lùng nhìn lại Quỷ đại sư: “Sau đó thì sao nữa?”