Trong lòng hoảng sợ liếc nhìn Trần Lạc Thần Chu Nặc. Chỉ đủ thấy rằng cả hai đã bỏ chạy nhanh chóng. Hắn không thể đuổi theo được chút nào.
Và nhìn rõ được thứ vũ khí lợi hai giấu kín mà Trần Lạc Thần ném cho hắn vừa rồi đã bị chính hắn đốt cháy.
Mã Vĩnh Tân bỗng nhiên tỉnh ngộ.
“Chết tiệt, tiểu tử thúi, hóa ra thứ ngươi ném đi vừa rồi chính là cái tả quấn con mà nghiệt súc này nâng niu nhất. Thằng khốn nạn, ta hỏi tại sao cương thi này lại có sát ý như vậy với ta!”
Mã Vĩnh Tân từ phía sau nhìn Trần Hạo.
Hắn muốn nguyền rủa Trần Lạc Thần ngàn lần.
Lập tức bị cương thi truy đuổi càng toát mồ hôi và kinh ngac.
…
“Trần Hạo, cũng nhanh đến chỗ Nguyên Tâm Thảo đi?”
Lúc này, trong cốc đã tối đen như mực.
Chu Nặc hỏi.
“Theo chỉ dẫn của bản đồ thì gần đến nơi rồi. Mã Vĩnh Tân sẽ ở đó một lúc, hẳn là cũng sẽ không đuổi theo được, tối nay chúng ta hãy nghỉ ngơi trong thung lũng,rồi chúng ta sẽ đi tìm Nguyên Tâm Thảo vào ngày mai, nếu không xung quanh nguy cơ chập trùng, ta hiện tại bị thương, cũng vô pháp ứng biến được! ” Trần Lạc Thần nói.
Đúng lúc, có một cái hang.
Sau khi Trần Lạc Thần phát hiện ra không có gì nguy hiểm, liền vào trong hang ở lại.
“Trần Hạo, ngươi có thể giúp ta một việc được không?”
Trần Lạc Thần đang chéo chân ngồi thiền để khôi phục thương thế.
Chu Nặc đột nhiên rất nhẹ nhàng nói.
“chuyện gì?”
Trần Lạc Thần mở mắt ra hỏi.
“Em … em chạy trôn mấy ngày nay, bụi bặm thương tích đầy, em muốn đi tắm,vừa vặn may ở đằng kia có cái bể nước!”
Chu Nặc nói.
Vào lúc này, gương mặt xinh đẹp bên trên hiện lên một vòng đỏ ửng.
“Vậy ngươi cứ tắm rửa đi, đừng lo lắng, ta, Trần Hạo, sẽ không đến mức lợi dụng người khác đang gặp khó khăn, để nhìn lén ngươi!”
Trần Lạc Thần không khỏi lắc đầu cười khổ.
“Nhưng là, bể nước lại gần đây như vậy, không chừng ngươi sẽ nhìn lén ai biết được, hơn nữa ta lại là một nữ nhi đi tắm, nên ta cũng không muốn ngươi gần như vậy?”
Chu Nặc đỏ mặt.
Người này quả thật là, có khi là biến thái, có khi là chính nghĩa, có khi là thật phiền phức.
“được, vậy ngươi muốn ta làm gì?”
Trần Lạc Thần lắc đầu hỏi.
“Ngươi cho ta mượn cái áo của ngươi, ta giăng màn chắn, để ngăn giữa chúng ta!”
Chu Nặc vội vàng nói.
Trần Lạc Thần lắc đầu, cho cô ta mượn áo. Sau đó, anh tiếp tục nhắm mắt và nghỉ ngơi. Chỉ là một tiếng cởi quần áo nhẹ truyền đến, khiến Trần Lạc Thần nhíu mày, có chút đứng ngồi không vững.
Dù gì thì Trần Lạc Thần cũng là đàn ông.
Trần Lạc Thần mở mắt ra, không biết là cố ý hay vô ý, liếc mắt nhìn Chu Nặc.
Liền Nhìn thoáng qua, Trần Lạc Thần sửng sốt.