Không đợi Chu Vân Sơn lên tiếng, Chu Nặc đã ở bên cạnh lớn tiếng vặn lại Lâm Ngạo.
“Nặc, im miệng!”
Chu Vân Sơn nghe xong, lập tức mắng Chu Nặc.
Chu Nặc liền không dám nói, liền ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Sắc mặt Lâm Ngạo vốn đã ảm đạm vô cùng, nhìn một bên là con trai cả Lâm Tử Ngang đang đứng bên cạnh cũng lạnh lùng toát ra khí thế siêu phàm.
Chu Vân Sơn nhìn thoáng qua Lâm Tử Ngang, liền biết Lâm gia tiểu tử này rất mạnh, nhất định không phải là thứ dễ chọc giận.
“Lâm gia tiên sinh, chuyện này chúng ta phải cùng có trách nhiệm trong vấn đề này. Ta xin lỗi con trai ngài vì con gái của ta, dù sao chuyện này cũng là do con trai ngài gây ra trước, mong con trai ngài đừng quấy rầy con gái ta nữa!”
Chu Vân Sơn hướng về Lâm Ngạo, giọng điệu đều đều ra đề nghị.
Là Chu gia gia chủ lợi thế sân nhà, Chu Vân Sơn chắc chắn sẽ không chỉ cho Lâm Ngạo thỏa hiệp như vậy.
“Chu Vân Sơn, ngươi đừng nói chuyện này với ta, ta nói cho ngươi biết, hôm nay ngươi kêu con gái của ngươi xin lỗi con trai ta, nếu không Lâm gia ta sẽ diệt người Chu gia!”
Tính tình của Lâm Ngạo cũng rất kiêu ngạo.
Trong phút chốc, Chu Vân Sơn cau mày, sắc mặt tối sầm, không nghĩ tới Lâm Ngạo lại kiêu ngạo đến mức uy hiếp Chu gia của ông, thật sự không để Chu gia của ông vào mắt.
“Lâm gia, ngươi nói cái gì cũng được nhưng đừng quá kiêu ngạo, Chu gia của ta có thể đứng vững ở vực giới này, cho nên cũng không dễ bắt nạt đâu!”
Chu Vân Sơn giọng điệu lập tức ảm đạm xuống, hắn lạnh lùng đáp lại.
“Hừ!”
“Thật vậy sao? Vậy thì ta muốn thử một lần xem sao!”
Lâm Ngạo khịt mũi khinh thường.
Nói xong, Lâm Ngạo phất tay, trong nháy mắt mười mấy cao thủ áo đen từ ngoài cửa xông vào.
Nhìn thấy cảnh này, mọi người trong Chu gia cũng có chút hoảng hốt.
“Làm càn, đây là Chu gia, ngươi cho rằng là nơi có thể giương oai được sao!”
Chu Nặc không nhịn được nữa, đi tới, trừng mắt nhìn Lâm Ngạo và những người khác rồi hét lên.
Lâm Tử Ngang bước lên đứng ở trước mặt Chu Nặc, sắc bén nhìn chằm chằm Chu Nặc.
“Chu Nặc, ta biết huynh đệ ta vẫn luôn thích ngươi, hiện tại nếu ngươi nguyện ý cùng huynh đệ ta một đêm, ta có thể cân nhắc bỏ qua cho ngươi Chu gia, bằng không, ta nhất định khiến ngươi cùng các người Chu gia trả giá đắt.”
Lâm Tử Ngang nhìn Chu Nặc uy hiếp ra điều kiện.
“Nếu ta không đồng ý thì sao?”
Chu Nặc không phải loại người nhu nhược, lập tức liếc nhìn Lâm Tử Ngang rồi đáp.
“Nếu cô em đây không đồng ý, vậy đừng trách anh không khách khí!”
Lâm Tử Ngang bộc phát khí tức, tức giận nói.
“Ngươi dám động đến một sợi tóc của cô ấy, ta hứa nhất định ngươi không thể sống sót rời khỏi được nơi này!”
Ngay khi giọng nói của Lâm Tử Ngang rơi xuống, thì đã có một giọng nói của Trần Lạc Thần vang lên từ cửa Chu gia.
“Trần Hạo!”
Chu Nặc vừa nghe, đột nhiên kinh hô lên.
Âm thanh vùa rơi xuống, có người xuất hiện, Trần Lạc Thần từ ngoài cửa chậm rãi đi vào, hai tay đút túi.