“Hả? Tự sát tại sao vậy?”
“Còn không phải là bởi vì tỏ tình với lại cậu Triệu, kết quả là người ta căn bản cũng không đồng ý, sau đó cô học sinh nữ đó nghĩ quẩn thôi.”
“Hóa ra là như vậy à, haiz, gần đây người tỏ tình với cậu Triệu thật sự là càng ngày càng nhiều luôn đó, nhưng mà hình như tôi nghe nói hai ngày nay có một bạn học nữ vô cùng thân thiết với lại cậu Triệu.”
“Mẹ nó chứ, thật là khiến cho người ta phải ghen ghét chết đi được, chả biết học sinh nữ nào mà lại có phúc khí tốt như vậy hả, có thể được cậu Triệu ưu ái.”
“Tôi không quan tâm những học sinh nữ khác như thế nào, mục tiêu của tôi chỉ có một người thôi, đó chính là cậu Trần, ha ha.”
Một người có chút lạnh lùng vừa nhìn liền biết chắc là mỹ nữ cấp bậc nữ thần mở miệng nói.
“Ôi ôi ôi, loại người giống như là cậu Trần ấy, nhìn không thấy sờ không được, sao có thể lộ diện nhiều giống như cậu Triệu được.”
“Nè anh, đứng đây ngăn cản ở cửa nhà ăn có phải là bị bệnh không vậy hả, nhìn mình coi ngu ngốc đến cỡ nào.”
Mấy học sinh nữ lớn tiếng thảo luận, còn lườm Trần Lạc Thần một chút, trách móc Trần Lạc Thần một câu.
Xời!
Trần Lạc Thần hừ lạnh một tiếng, không để ý đến bọn họ.
“Nè Trần Lạc Thần.”
Đúng lúc này Tô Lệ Hàm đã đi tới.
Vừa đi đến liền kéo tay của Trần Lạc Thần.
Giống như là bạn bè nam nữ với nhau.
Hai người bọn họ thì sao, nói tới cũng có chút kỳ quái.
Sau khi trải qua chuyện hiểu lầm lần trước, Tô Lệ Hàm đã biết tâm ý của Trần Lạc Thần.
Mà Trần Lạc Thần cũng đã biết suy nghĩ của Tô Lệ Hàm.
Tối ngày hôm đó Trần Lạc Thần hỏi cô ta: “Cậu làm bạn gái của tôi nha?”
Tô Lệ Hàm nói: “Không phải trước giờ vẫn luôn là vậy à?”
Không có lời tỏ tình ngọt ngào, cũng không có câu chuyện mang tính kịch bản, cứ như vậy mà trở thành bạn trai bạn gái của nhau.
Về phần Tô Lệ Hàm nói vẫn luôn giả bạn gái của cậu hay là bạn gái thật, Trần Lạc Thần cũng không quan tâm tới chuyện này, dù sao như thế này đã rất tốt rồi.
“Được rồi, đi ăn cơm thôi, tối nay ăn cái gì đây?”
Tô Lệ Hàm hỏi.
“Muốn ăn thịt kho tàu.”
Hai người cười cười nói nói đi vào trong nhà ăn, có không ít bạn học nam nhìn thấy cảnh này đều rất ghét.
Một đóa hoa tươi thắm xinh đẹp như vậy thế mà lại lựa chọn ở bên cạnh một nam sinh như thế.
Thật là đòi mạng người mà!
Một bàn gồm có thịt kho tàu cùng với mấy món rau xanh.
Trần Lạc Thần và Tô Lệ Hàm ngồi đối diện nhau dùng cơm.
Mà ở bên cạnh thì sao, có không ít nam nữ đang ngồi đó.
Chủ đề hình như đều thảo luận cậu Triệu như thế này như thế kia, mấy vấn đề như là ai theo đuổi cậu Triệu thất bại như thế nào.
Làm cho Trần Lạc Thần cũng nhức đầu.
“Cái cậu Triệu này sao lại vênh vang như vậy chứ? Anh ta đến đây để đi học hả?”
Trần Lạc Thần cười nói.
“Ha ha, anh cho rằng ai cũng giống như anh hả, các cậu sống trong nhà nghèo nhiều năm như vậy rồi, người ta từ lúc vừa mới ra đời đã được nuông chiều từ bé. À đúng rồi đúng rồi, Trần Lạc Thần, gia tộc của cậu rốt cuộc có bao nhiêu lợi hại vậy, từ trước đến nay anh cũng không có nói cho em biết.”
Tô Lệ Hàm nhẹ giọng hỏi.
Cô ta cũng không có ham giàu, nhưng mà lại vô cùng tò mò rốt cuộc gia tộc có thực lực gì mà có thể điều động máy bay trực thăng, hơn nữa còn để Trần Lạc Thần dùng một số tiền vô giới hạn.
“Sự hiểu biết của anh đối với gia tộc của anh cũng ít lắm, anh chỉ biết là nhà của chúng tôi vô cùng có tiền là cái loại có xài như thế nào cũng không hết ấy.”
Trần Lạc Thần trả lời thành thật.
“Xạo xạo, em cũng không tin là xài không hết.” Tô Lệ Hàm cảm thấy Trần Lạc Thần đang khoác lác.
Những lời mà Trần Lạc Thần nói thật sự đều là thật.
Hai người cải tới cải lui vô cùng vui vẻ.
Đúng lúc này bỗng nhiên toàn bộ nhà ăn đột nhiên như lại nổ tung, vang lên các tiếng hò hét.
Làm cho Trần Lạc Thần giật nảy cả mình.
Ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một đám người đang đi vào trong nhà ăn.
Một đám người này cũng không phải là người ở bên ngoài, chính là Triệu Sơn, cậu Triệu.
Bầu không khí hiện tại không thua gì một đại minh tinh đột nhiên xuất hiện trên quảng trường.
“Anh Triệu, em yêu anh, anh chấp nhận em đi!”
Có bạn học nữ không cần mặt mũi hô to lên.
“Anh Triệu, như thế nào mới có thể trở thành bạn gái của anh vậy, cầu xin anh nói cho em biết đi có được không?”
“Wow, tôi phải chụp lại nhanh mới được.”
Những người mà thường ăn nói táo bạo như vậy đều là kiểu con gái thích ăn mặc hở hang.
Nhưng mà Triệu Sơn hình như cũng đã thành thói quen rồi.
“Tôi chỉ là đi đến đây ăn một bữa cơm với bạn của tôi, không cần phải ngạc nhiên như vậy đâu.”
Cậu Triệu cười khổ một tiếng.
Sau đó nhìn về phía chỗ ngồi đằng sau cánh cửa.
Liền có hai bạn học nữ bước ra dưới ánh mắt của mọi người.
Đứng ở bên cạnh cậu Triệu.
“Phốc.”
Trần Lạc Thần mới uống một ngụm canh, sau khi nhìn thấy hai người bước đến thiếu chút nữa đã phun ở trên mặt của Tô Lệ Hàm.
“Mẹ nó chứ.”
Trần Lạc Thần kinh ngạc.
Hai bạn học nữ này đương nhiên là vẻ đẹp xuất sắc, bọn họ là Triệu Thư Kỳ với Lâm Kiều.
“Trời ạ, đây chẳng lẽ là bạn gái của cậu Triệu hả, dựa vào cái gì chứ, không phải chỉ là vóc dáng đẹp mắt hơn một chút thôi à?”
“Thật là buồn nôn quá đi thôi, đưa đẩy với cậu Triệu làm cái gì rồi đó chứ.”
Có bạn học nữ bắt đầu không cam lòng mắng mỏ.
“Không phải là bạn gái đâu, lúc nãy cậu không nghe thấy cậu Triệu mới nói rồi đó à, là bạn bè, là bạn bè đó! Cái này đang nói rõ là chúng ta vẫn còn có cơ hội.”
“Thư Kỳ, Kiều Kiều, ngồi xuống đi, nói thật luôn đấy, nếu nhưng không phải hai người các cậu nói thích ăn cơm ở nhà ăn thì tôi cũng không đến đây đâu. Đã lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nhà ăn của trường học như thế này đó, hahaha.”
Triệu Sơn cười nói.
Ngồi ở bàn ăn trong trung tâm của nhà ăn.
Mà Triệu Thư Kỳ thì sao đây, chỉ là lạnh nhạt chỉnh sửa lại mái tóc của mình, sau khi mỉm cười rồi mới ngồi xuống.
Hiển nhiên là không muốn nói chuyện nhiều.
Sự thật thì là đầu tiên là bị Trang Đông Thành, sau đó lại bị Trần Lạc Thần, Triệu Thư Kỳ bị tổn thương đến sợ rồi.
Cho nên bây giờ đối mặt với sự theo đuổi ngầm của cậu Triệu nổi danh ở đại học Kim Lăng, mặc dù là Triệu Thư Kỳ thấy kích động nhưng mà lúc nào cũng vẫn bình tĩnh.
Nhưng mà cô ta sẽ không trở thành cô gái nhỏ chủ động nữa đâu.
Với lại nói thật thì cậu Triệu này tự nhận là có tiền, muốn hẹn mình, cái này căn bản không thể nào.
Thứ mà Triệu Thư Kỳ cô ta muốn đó chính là yêu đương, không phải là muốn bạch bạch bạch.
Ít nhất là trước khi kết hôn, Triệu Thư Kỳ vẫn phải thủ thân như ngọc.
Huống gì mấy ngày nay tâm trạng của cô ta tương đối khó chịu, mình lại bị Trần Lạc Thần vứt bỏ.
Đồng thời cô ta cũng chứng minh chắc có lẽ là bản thân của mình nghĩ quá nhiều.
Trần Lạc Thần thật sự lợi hại giống như trong tưởng tượng của mình à?
Không!
Kể từ khi quen biết với cậu Triệu, Triệu Thư Kỳ phát hiện ra chắc có lẽ là Trần Lạc Thần cũng không lợi hại giống như trong tưởng tượng của mình, cũng chỉ là có chút tiền mà thôi.
Thật sự là mình đã suy nghĩ nhiều đối với Trần Lạc Thần rồi.
So ra với cậu Triệu, mấy loại hành vi của Trần Lạc Thần quả thật cũng chỉ tới cấp bậc học sinh tiểu học, thật buồn cười.
Đặc biệt là bây giờ Triệu Thư Kỳ đang hưởng thụ loại cảm giác thoải mái khi được mọi người nhìn chăm chú như sao trời, tất cả những chuyện này đều không phải do Trần Lạc Thần nghèo nàn kia có thể cho được.
Lâm Kiều cũng đang hưởng thụ lấy loại cảm giác sảng khoái này.
Lúc này một mặt kiêu ngạo.
“Nè nè nè, rơi mắt ra rồi kìa!”
Lúc này Tô Lệ Hàm đưa tay lắc lắc ở trước mặt của Trần Lạc Thần, có chút tức giận buông đũa xuống.
“Hả? Không có đâu.” Trần Lạc Thần vội vàng giải thích: “Anh chỉ là đang tò mò sao mà Triệu Thư Kỳ lại quen biết với lại cậu Triệu này vậy.
“Hừ, cái gì mà không có chứ, tôi thấy ở trong lòng của cậu không thoải mái phải không, hai ngày trước Triệu Thư Kỳ còn thích cậu, bây giờ thì sao chứ? Rõ ràng là người ta thích người khác rồi, trong lòng của cậu cảm thấy chua xót chứ gì?”
Tô Lệ Hàm nhíu mày lại.
“Không có, không phải là chua xót đâu, nếu như mà nói có khó chịu thì cũng chỉ có cảm giác thương tiếc cho Triệu Thư Kỳ thôi. Vốn dĩ là một cô gái rất tốt, chính là ngại nghèo yêu giàu một chút, tôi sợ là cô ta sẽ bị kích thích, liên tục rơi vào vực thẳm.”
Những gì Trần Lạc Thần nói đều là sự thật.
“Ngoại trừ anh ra còn có ai có thể đả kích được cô ta?”
Tô Lệ Hàm quyết tâm hỏi đến cùng.
“Với lại trước đó cũng quen biết với một nam sinh, ngày đó đã đả kích cô ta vô cùng tàn nhẫn, haha, thôi bỏ đi, không nói tới nữa, chúng ta ăn cơm nhanh lên.”
Trần Lạc Thần bất đắc dĩ lắc đầu nói.
Nhưng mà vừa mới ăn cơm được hai cái bỗng nhiên có một hạt đậu rơi ở trên bàn của mình.
Ai vậy? Mẹ nó rảnh lắm hả?
Trần Lạc Thần không khỏi thầm mắng một câu.
Tiếp theo đó lại có một hạt nữa đáp xuống bên cạnh của Trần Lạc Thần.
Lần này Trần Lạc Thần đã xác định có người lấy mình ra để làm trò cười.
Anh lập tức ngẩng đầu nhìn lên, chỉ nhìn thấy Lâm Kiều mặc một bộ quần áo hàng hiệu trên người, sắc mặt đắc ý đang dùng đũa gắp một hạt đậu phộng, cười lạnh nhìn mình…