Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Trần Lạc Thần

“Không ngờ bây giờ Trần Lạc Thần lại có thể giả bộ như thế này? Ha ha, nếu như hôm nay chúng ta không gặp cậu ta thì có lẽ cậu ta sẽ đi lần lượt các cửa hàng điện thoại sau đó giả vờ giả vịt muốn mua.”

“Đúng vậy, kết quả cuối cùng là không mua, ôi, loại người thích giả vờ này tôi thấy thật sự nhiều lắm!”

Hai người bạn học cấp ba khác cũng nhao nhao khinh bỉ nói.

“Trần Lạc Thần, tôi hi vọng sau này cậu nên thiết thực một chút, điều kiện gia đình cậu kém hơn so với người khác, hơn nữa sau này trong sự nghiệp xuất phát điểm của cậu cũng thấp hơn so với bất kì ai. Đến ngay cả cậu Đinh là phú nhị đại mà cũng không dám tùy tiện nắm trong tay, cậu giả vờ gì chứ!”

Người nói câu này là Lý Thi Hàm.

Nói thật là trước đó lực chú ý của cô ta đều đổ dồn vào Đinh Hạo.

Hoàn toàn không để ý đến Trần Lạc Thần.

Bây giờ Trần Lạc Thần bị Đinh Hạo giễu cợt, Lý Thi Hàm thật sự không nhịn được, cũng hùa vào dạy bảo Trần Lạc Thần vài câu.

Dạy bảo xong, Lý Thi Hàm lắc đầu khinh bỉ.

“Cậu Đinh, sao ngài lại chạy đến đây? Vừa rồi tôi đã xin lãnh đạo, chiếc điện thoại kia ban nãy nhà chúng tôi đã quyết định bán rẻ hơn cho ngài sáu triệu đồng, điều kiện tiên quyết là nếu ngài mua hai chiếc, nhưng mà cậu Đinh, ngài phải đồng ý với tôi là sau này nhất định phải kiếm được nhiều khách hơn cho tôi nhé, nếu không tôi sẽ bị lãnh đạo của chúng tôi mắng chết mất!”

Lúc này Tô Minh đột nhiên đi tới ngăn Đinh Hạo lại chào hàng một hồi.

Thật là biết bán hàng, không biết còn tưởng rằng cô ta đã phải chịu bao nhiêu thiệt thòi rồi.

Cứ như vậy Trần Lâm và Lý Thi Hàm cũng có chút động lòng.

Nhưng Đinh Hạo lại lúng túng, nhưng lúng túng thì lúng túng, cũng không phải không có cách chuyển chủ đề.

“Khụ khụ, chị Tô Minh, chị chờ một lát, chị đừng coi tôi là thổ hào gì đó, thổ hào chân chính ở đây, ha ha ha. Vị thổ hào này muốn mua chiếc điện thoại 86,664,000 này, chị khuyên tôi không bằng khuyên cậu ta đi!”

Đinh Hạo vội vàng chuyển chủ đề đến Trần Lạc Thần.

“Hừ? Cậu ta à? Nếu cậu ta mua nổi, tôi tự vả vào mồm hai cái trước mặt mọi người, ha ha ha!”

Tô Minh nhìn thấy đó Trần Lạc Thần thì hừ lạnh cười to một tiếng, sau đó nói: “Ôi chao, cậu Đinh, ngài đừng nói sang chuyện khác! Nhanh đến chỗ tôi xem một chút đi!”

“Thưa cô, trung tâm thương mại của chúng ta quy định không được đến cửa hàng khác để cướp khách!”

Cô nhân viên bán hàng trẻ giờ phút này nói khẽ, rất căng thẳng.

“Ha ha, cô mới tới à? Trong trung tâm thương mại này có ai không biết tôi là chị Tô Minh giang hồ chứ, không biết thì đi nghe ngóng cho tôi, còn tiếp tục nhiều chuyện thì cẩn thận tan tầm tôi tìm người gọt cô!”

Cô gái trẻ uất ức không nói gì.

“Thưa cô, cô giúp tôi đóng gói cẩn thận thêm một chiếc điện thoại này đi, tôi chuẩn bị mua hai chiếc!”

Trần Lạc Thần không phản ứng trước sự châm biếm của họ.

Lúc này anh nói với nhân viên bán hàng.

Tại sao?

Bởi vì vừa rồi Trần Lạc Thần nghĩ hình như điện thoại của Tô Tường Vi cũng nên thay rồi, đã đến mua một lần thì nhân tiện tiện mua cho Tô Tường Vi một cái.

“Cười chết mất! Mọi người nghe thấy không? Ha ha ha, còn mua hai chiếc?”

Nghe xong lời này cả đám người trực tiếp cười phá lên.

Đến ngay cả Tô Minh cũng nhìn Trần Lạc Thần có chút hứng thú, loại người ngu xuẩn này ở đâu ra vậy? Thật buồn cười đúng không?

Tuy nhiên nhân viên bán hàng rất nghiêm túc đưa thêm một chiếc cho Trần Lạc Thần.

Trần Lạc Thần cầm điện thoại, trực tiếp quét mã thanh toán trên Zalo, sau đó liền nghe một tiếng “tinh”.

“Thanh toán thành công, Zalo nhận được 173.328.000vnđ!”

“Mẹ nó!”

“Cái gì?”

Nghe thấy âm thanh nhắc nhở trong trẻo của hệ thống.

Tất cả mọi người đều sửng sốt.

Đặc biệt là Đinh Hạo, một giây trước còn ôm bụng cười, giờ phút này sau khi nghe thấy thanh toán thành công, eo của anh ta vẫn đang cúi gập, lập tức thu lại nụ cười, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Trần Lạc Thần.

Khóe miệng của Trần Lâm và Lý Thi Hàm cũng hơi mở.

Giờ phút này có chút thở gấp.

Từ đầu đến cuối các cô đều coi thường Trần Lạc Thần, nhưng không ngờ Trần Lạc Thần trực tiếp mua hai chiếc đắt nhất mà lại còn trả tiền không chớp mắt.

Trần Lạc Thần lấy tiền ở đâu?

Tô Minh cũng ngạc nhiên, cảm giác còn chưa đánh mà khuôn mặt đã bỏng rát.

“Trần Lạc Thần, sao cậu lại có tiền?”

Nhìn Trần Lạc Thần cầm điện thoại muốn đi.

Trần Lâm tóm lấy cánh tay Trần Lạc Thần.

Mẹ nó! Họ làm giáo viên tiền lương một tháng mới mười lăm đến mười tám triệu, Trần Lạc Thần một lần đã bỏ ra một năm tiền lương ít ỏi của họ để mua điện thoại di động?

Đây quả thực là dứt khoát!

Chẳng lẽ là Trần Lạc Thần trúng số hả?

Vậy trúng bao nhiêu?

Hiển nhiên là Trần Lâm và Lý Thi Hàm đều rất để ý đến vấn đề này.

Hơn nữa lại vô cùng sốt ruột muốn biết đáp án chính xác.

Anh trộm cắp được cũng không thành vấn đề đúng không, anh chỉ cần nói cho mọi người biết tiền này không phải anh trúng số lớn có được là được.

Nếu không thì trong lòng sẽ đặc biệt khó chịu!

“Tôi có việc, không tiếp mọi người được!”

Trần Lạc Thần cũng lười trả lời vấn đề này, tại sao phải nói cho các người biết chứ?

Anh lập tức lạnh lùng quay người rời khỏi đó dưới sự trợn mắt há hốc mồm của họ.

Sau khi ra ngoài Trần Lạc Thần dùng di động gọi điện thoại cho Lý Chấn Quốc trước.

Nói cho ông ta biết tình hình hiện tại ở phía mình. Tốt nhất để ông ta tới đón mình, gặp nhau nói chuyện này một chút rồi nhanh chóng giải quyết hết đi.

Lý Chấn Quốc nghe xong đương nhiên kinh sợ.

Đâu còn có chút thờ ơ nào.

Trần Lạc Thần cúp điện thoại và gửi định vị cho ông ta, sau đó tự mình đi đến nhà Tô Tường Vi.

Vừa đi ngang qua cổng trường Tiểu học Hi Vọng.

Trần Lạc Thần đột nhiên dừng lại.

Bởi vì có một đám người xúm đầy ở ngay phía trước, hơn nữa lại còn có từng chiếc xe sang trọng chặn kín.

Bên cạnh có một chiếc xe taxi bị đập nát bét, ở giữa vòng vây truyền đến tiếng kêu rên không ngừng.

Hiển nhiên là có người bị đánh.

Chiếc xe sang trọng này Trần Lạc Thần thấy rất quen, bỗng chốc sợ hết hồn hết vía, không phải Từ Đại Nguyên thì là ai.

Anh ta thế mà lại đuổi theo!

Mà chiếc xe taxi bị đập nát kia thì Trần Lạc Thần lại càng quen, đúng là chiếc xe mình đi tới kia!

Những người vây xem xung quanh đều đang theo dõi.

Vẻ mặt Trần Lạc Thần căng thẳng, nhưng nhìn thông qua đám người thì thấy quả nhiên là tài xế chở mình đang bị đánh.

Bị đánh đến nỗi mặt mũi tràn đầy máu tươi, nằm rạp trên mặt đất.

“Mẹ kiếp, nói hay không? Ông lôi kéo đồ đê tiện cùng tên nhóc kia đi đâu rồi?”

Tiếng gầm thét lạnh lùng của Từ Đại Nguyên truyền đến.

“Đại ca Từ, ngài tha cho tôi đi, tôi thật sự không biết, nếu tôi biết thì chắc chắn sẽ nói cho ngài!”

Tài xế nằm trên mặt đất cầu khẩn nói.

“Họ xuống xe ở ngay đây, sau đó tôi không biết họ đi đâu.”

“Mẹ kiếp, còn mạnh miệng với tôi, tiếp tục đánh!”

Một đám đàn em vung gậy lên đập.

Đập tiếp mấy phút, mọi người nhìn đều nổi da gà.

Mà lái xe bị đánh đến ngất đi vẫn nói là không biết.

Trần Lạc Thần ở một bên quan sát, tức giận đến toàn thân phát run.

Mà tên lái xe này cũng thật sự làm cho Trần Lạc Thần rất cảm động.

Vì sao lại cảm động?

Bởi vì tài xế này đưa Trần Lạc Thần đến trước cổng khu nhà ổ chuột, sao có thể không biết mình đi đâu chứ!

Rất rõ ràng là ông anh tài xế này không nói gì.

“Mẹ kiếp, lập tức tìm người nhà tên tài xế này đến cho tôi, chắc chắn anh ta biết, mẹ nó, còn muốn lừa tôi, không được thì xử cả nhà anh ta!”

Từ Đại Nguyên mắng.

“Nghe rõ cho tôi, hôm nay có ai gặp một người phụ nữ xinh đẹp dẫn theo đứa con và một tên nhóc khoảng hai mươi tuổi không? Nói ra thì nhà họ Từ có thưởng lớn, nếu không thì kết quả sẽ giống như anh ta!”

Từ Đại Nguyên ngang ngược chỉ tay:

“Hừ, người đâu, cắt gân tay chân ngay tại chỗ cho tôi!”

“Dừng tay!”
Nhấn Mở Bình Luận