Trần Lạc Thần nói với Sói Trắng, nhân tiện mang ba người phụ nữ này đi!
Rốt cuộc chỉ là dọa cho họ một phen, khiến bọn họ bớt giả bộ bạo lực là được, Trần Lạc Thần cũng không thực sự muốn vứt bọn họ ra khỏi đây.
Cậu thanh niên tóc trắng kia chính là Sói Trắng, vệ sĩ đạt huy chương vàng, thuộc hạ dưới trướng Triệu Tử Hưng, cũng giống như Lý Phi Hồng, thuộc hạ dưới trướng Lý Chấn Quốc.
Là do Triệu Tử Hưng mang từ cảng Đông tới.
“Giám đốc Triệu, họ ra rồi, tôi không tiện gặp họ, tôi tránh mặt trước đây, xe đã chuẩn bị xong rồi chứ?”
Trần Lạc Thần hỏi Triệu Tử Hưng đang ngồi ở ghế lái phụ.
“Đều đã chuẩn bị xong rồi cậu chủ Trần! Chúng ta đi trước, chuyện bên này cứ giao lại cho Sói Trắng là được! Cậu ta sẽ đưa cô Mã về trường học an toàn.”
Lúc này, một chiếc xe RV dừng lạ bên cạnh, Trần Lạc Thần lau mồ hôi trên trán, quay người lên xe RV, rời khỏi nơi đó cùng Triệu Tử Hưng.
Vừa rồi, sau khi tìm được địa điểm, Trần Lạc Thần yêu cầu Lý Chấn Quốc theo dõi chặt chẽ bên phía tập đoàn Hải Sơn và cảnh sát, còn mình thì vội vàng lên xe cùng Triệu Tử Hưng.
Làm sao mà có tâm trạng ngồi xe RV do Triệu Tử Hưng chuẩn bị chứ.
Nhìn thấy Mã Tiểu Vũ đang hoảng sợ, tâm trạng như đang treo lơ lửng của Trần Lạc Thần mới từ từ được hạ xuống.
“Tiểu Vũ Tiểu Vũ, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Những người này đều do cậu gọi đến sao?”
Bốn cô gái bước ra.
Đỗ Nguyệt lúc này nhìn Mã Tiểu Vũ, chính là ánh mắt ngưỡng mộ.
Cũng dễ hiểu thôi, hành động giải cứu lần này của người ta chính là nhằm vào Mã Tiểu Vũ.
Hơn nữa nhìn tình cảnh lúc này, cũng có chút sững sờ.
Sáu chiếc Maybach cùng màu đã đến.
Ngoài ra còn có các loại siêu xe khác nữa.
Dưới tầng, còn có mười mấy hai mươi vệ sĩ vô cùng khí phách đứng chắp hai tay sau lưng.
Giáo viên chủ nhiệm Mạnh Mỹ Dung đủ ngầu chưa, lúc đó mới có vài chiếc Rolls Royce tới.
Hơn nữa, đội vệ sĩ lần này, rõ ràng mạnh hơn, đặc biệt là cậu thanh niên tóc trắng, quả thực là quá lạnh lùng thô lỗ rồi.
Hàn Phi Yên và Mạnh Mỹ Dung đều nhìn Mã Tiểu Vũ với vẻ mặt hiếu kỳ.
“Á? Tớ không biết gì hết, những người này tớ đều không quen! Tớ cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra?”
Mã Tiểu Vũ bối rối nói.
“Vị đại ca này, xin hỏi là ai bảo mọi người đến cứu chúng tôi vậy?” Mạnh Mỹ Dung không thể nhịn được mà mở lời.
Sói trắng vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh không chút biểu cảm, như thể không nghe thấy những lời đó.
Mạnh Mỹ Dung chỉ còn cách nháy mắt với Mã Tiểu Vũ một cái, để Mã Tiểu Vũ hỏi.
“Này anh, ai bảo anh đến cứu chúng tôi vậy, để sau này chúng tôi còn biết đường cảm ơn!”
Mã Tiểu Vũ đành phải hỏi.
“Cô Mã, cấp trên của tôi đã nói rồi, thân phận của anh ấy không thể tiết lộ, vậy nên cho dù là cô, tôi cũng không thể nói được!”
Sói Trắng vô cùng kính cẩn nói với Mã Tiểu Vũ.
“À! Tôi nhớ ra rồi, không lẽ người đó là Trần Lạc Thần?”
Đỗ Nguyệt đột nhiên kêu lên một tiếng.
“Trần Lạc Thần?”
Hàn Phi Yên và Mạnh Mỹ Dung đồng loạt ngẩn người ra.
“Đúng đấy, mấy cậu thử nghĩ xem, vừa rồi mặc dù chúng ta đều gọi điện thoại, nhưng chỉ có Mã Tiểu Vũ là gọi được, chẳng phải cậu ấy đã gọi cho Trần Lạc Thần sao? Hay nói cách khác, chỉ có Trần Lạc Thần biết chúng ta đang gặp chuyện!”
Đỗ Nguyệt phân tích, vẻ mặt gần như không dám tin, dáng vẻ không muốn chấp nhận sự việc này.
Càng không nhắc đến Hàn Phi Yên và Mạnh Mỹ Dung.
“Sao có thể chứ, cho dù là gọi điện cho Trần Lạc Thần, cậu nghĩ anh ta có đủ khả năng gọi nhiều người đến vậy sao? Chuyện này căn bản là không logic chút nào!”
Hàn Phi Yên nói.
Mạnh Mỹ Dung căng thẳng nhìn sang Mã Tiểu Vũ hỏi: “Tiểu Vũ, em thử nghĩ kỹ lại xem, em có chắc cuộc gọi đó của mình là gọi cho Trần Lạc Thần không? Hay là không cẩn thận đã gọi nhầm sang cho người khác rồi. Trong gia đình em còn ai có quyền lực lợi hại hay có mối quan hệ gì không?”
Đúng vậy, dĩ nhiên là mọi người đều căng thẳng rồi.
Bình thường Mạnh Mỹ Dung và Hàn Phi Yên là người coi thường Trần Lạc Thần nhất.
Kết quả Trần Lạc Thần lại là một đấng nam nhi đại trượng phu có tài năng, vậy họ chỉ còn cách đi chết mà thôi.
Đây cũng là lý do tại sao lúc trước Mạnh Mỹ Dung đã trằn trọc suốt đêm không ngủ được kể từ khi lấy sạc dự phòng từ trong xe Lý Phi Hồng.
“Lúc đó có chút hoảng loạn, em cũng không chắc là mình có gọi cho Trần Lạc Thần hay không. Trong danh sách các cuộc gọi gần đây, số đầu tiên là của Trần Lạc Thần, còn số thứ hai là cuộc gọi của chị họ gọi cho em vào sáng nay, có thể chính là chị họ rồi, chị ấy làm phó tổng giám đốc cho một công ty thương mại quốc tế! Cũng quen biết khá nhiều người!”
Mã Tiểu Vũ suy nghĩ về toàn bộ sự việc và nói.
“Ừm ừm, chuyện này nghe vẻ cũng có lý, nhất định là do em không cẩn thận nên gọi nhầm rồi, ấn nhầm sang số điện thoại của chị họ, sau đó chị họ biết được chuyện này, nên mới vội vàng phái người tới đây, những người này, có lẽ là đội cảnh sát đặc nhiệm, hoặc một số người là người của thế lực ngầm nào đó!”
Mạnh Mỹ Dung thấp giọng phân tích.
“Chúng tôi đoán như vậy đã đúng chưa? Anh trai lạnh lùng này?”
Hiển nhiên mọi người đều đồng ý với lời giải thích này, Hàn Phi Yên hỏi Sói Trắng.
Sói Trắng vẫn vô cảm, lúc này anh mở cửa chiếc Maybach, cũng chính là chiếc xe mà Trần Lạc Thần và Triệu Tử Hưng đang ngồi.
Anh nói: “Tôi đích thân tới đây để đưa các cô về trường, lên xe đi!”
“Hừ, cái gì cũng không nói, vậy tức là chúng tôi đoán đúng rồi!”
Đỗ Nguyệt nói.
“Này anh, tôi có thể mượn điện thoại của anh không? Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại cho chị họ!”
Mã Tiểu Vũ cũng tin vào lời giải thích kia.
“Được, cô Mã!”
Sói Trắng kính cẩn đưa di động cho Mã Tiểu Vũ, sau đó mấy người họ đều lên xe.
“Alo, chị họ, là chị sao? Vâng, em là Tiểu Vũ đây!”
“Á? Chị họ, thật sự là chị phái người đến cứu em sao?”
“Tôi đã gọi điện cho đội điều tra tội phạm rồi, người của họ đến nhanh vậy sao? Khụ khụ, em không sao là tốt rồi, em biết không, vừa rồi chị gọi điện cho em, không cách nào tìm được em, sau đó chị gọi điện cho cô giáo của em, cũng không liên lạc được, chị cứ sợ em xảy ra chuyện gì, nên chị đã gửi tin nhắn qua cho bạn cùng lớp em tên Trần Lạc Thần để hỏi cậu ấy, cậu ấy nói với chị là em đang bị bắt cóc!”
Chị họ nói qua điện thoại với giọng lo lắng.
Còn về việc sao cô ấy lại biết Trần Lạc Thần? Chẳng phải vì người chị họ này có quan hệ rộng sao, trước đây Trần Lạc Thần mua cho Dương Ngọc điện thoại di động, mua quần áo, tiền đi làm bán thời gian ở đâu ra mà có chứ.
Đều là nhờ Mã Tiểu Vũ nói với chị họ giúp đỡ Trần lạc Thần và Dương Thanh tìm một công việc bán thời gian.
Thỉnh thoảng cô chị họ này còn bảo Trần Lạc Thần giúp mình chút chuyện, vài lần như vậy nên cũng có nick của Trần Lạc Thần và Dương Thanh.
“À? Ra là vậy, bọn em không sao rồi, họ đang đưa bọn em về trường!”
“Được, vậy em nghỉ ngơi đi, ngày mai chị tới thăm em, em sắp đi thực tập rồi, chị muốn nói với em một chút về chuyện công việc!”
“Vâng, em biết rồi, chị cũng nghỉ ngơi sớm đi!”
Vì cô đang ngồi trên xe, nên những lời của cô đều nghe thấy hết.
Mọi người cũng đều hiểu chuyện là thế nào.
Hóa ra là Trần Lạc Thần đã thông báo cho người chị họ đó.
Vậy cái đồ chó Trần Lạc Thần đó biết chuyện mấy người họ bị bắt cóc? Mẹ kiếp, vậy mà không làm gì sao?
Nếu không phải đúng lúc chị họ tìm Tiểu Vũ, vậy thì hôm nay bọn họ coi như xong đời rồi!
Đồ đểu, đợi tôi quay về sẽ bóp chết anh!
Mạnh Mỹ Dung hằn học nói trong lòng.
“Ui da, cái mông của tôi!”
Đột nhiên lúc này, Hàn Phi Yên bỗng dưng khẽ kêu lên một cái.
Dường như có thứ gì đó làm cô kêu như vậy.
Một cái nhếch mép đau khổ.
Sau đó, Hàn Phi Yên sờ xuống dưới mông của mình, phát hiện một chiếc áo âu phục nhỏ, bên trong có một chiếc điện thoại.
“Á? Xin lỗi vị huynh đệ này nhé, tôi không cẩn thận ngồi lên đồ của anh rồi!”
Hàn Phi Yên rối rít xin lỗi.
“Hừm? Chiếc áo nhỏ này sao lại có chút quen mắt nhỉ?”
Sau đó, Hàn Phi Yên bỗng sửng sốt.