Về phần Lý Chấn Quốc sẽ làm như thế nào thì Trần Lạc Thần không quản.
Sau đó anh đi ngủ sớm.
Ngày hôm sau, tuy rằng trời mưa to nhưng Trần Lạc Thần vẫn quay về trường, suy cho cùng, việc ôn bài cũng rất quan trọng.
Như thường lệ, người lái xe dừng lại bên ngoài cổng trường, Trần Lạc Thần che ô đi vào
“A!”
Bỗng nhiên lúc này, Trần Lạc Thần nghe được một giọng nữ khẽ hô lên.
Nghiêng đầu nhìn sang thì thấy một cô gái mặc chiếc đầm màu trắng đang chuẩn bị bung dù đi ra nhưng không cẩn thận bước hụt chân, một tay sờ vào mắt cá chân.
Có vẻ như sái chân không nhẹ vì đi không nổi nữa rồi.
“Cô không sao chứ?”
Trần Lạc Thần đúng lúc đi ngang qua cô nên bất giác dừng lại hỏi thăm.
“Rất đau!”
Nữ sinh vừa nghẹn ngào cất lời vừa ngẩng mặt lên.
“Là cô?”
Trần Lạc Thần sửng sốt.
Mà cô nữ sinh này cũng tỏ vẻ ngạc nhiên.
Không phải ai khác, cô gái này chính là cô gái rất có khí chất đã ngồi bên cạnh khi Trần Lạc Thần ôn bài trong thư viện lần trước.
Lần trước quả thực đã khiến Trần Lạc Thần xấu hổ muốn chết.
Chẳng những chảy máu mũi, còn hắt xì, tóm lại là rất mất mặt.
Không ngờ quay về trường lúc sáng sớm thế này mà lại chạm mặt cô!
“Tôi định đón xe ra ngoài mùa tài liệu, có lẽ là đi nhanh quá !”
Cô gái rõ ràng cũng nhớ những gì đã xảy ra trong thư viện lần trước, và nói với một khuôn mặt đỏ bừng.
“Trời mưa lớn như vậy, cô đừng đi mua nữa, hay là tôi dìu cô đến phòng y tế xem sao nhé!”
Trần Lạc Thần nói.
Đừng nói đây là cô nữ sinh đã cho anh mượn khăn tay lúc mới gặp nhau lần đầu lại còn gặp trong một tình huống xấu hổ cho dù là người xa lạ, thấy loại tình huống này, cũng phải giúp một tay.
Huống chi, huống chi đây còn là một cô gái rất xinh đẹp, rất có khí chất.
Kể cả khi Trần Lạc Thần muốn mặc kệ cô cứ thế lướt qua thì lương tâm cũng không cho phép.
“Ừ!”
Còn cô gái hơi do dự một chút nhưng vì quá đau nên cũng gật đầu.
Dìu cô thì cô lại đi không được.
Trần Lạc Thần đành phải cõng, cũng may cô gái này từ lần đầu gặp đã cảm thấy Trần Lạc Thần là một người thành thật nên cũng không từ chối, trực tiếp để Trần Lạc Thần cõng.
Ô đương nhiên là cô gái che rồi.
Có điều mùi hương trên người cô gái không khỏi khiến cho Trần Lạc Thần có chút đỏ mặt.
Có điều nghĩ lại mình đã có Tô Mộc hàm rồi còn suy nghĩ vu vơ gì nữa chứ.
Anh lập tức dập tắt suy nghĩ, chú ý vào bước chân.
“Brum brum…. Brum!”
Mà lúc này, một chiếc Mercedes-Benz G500 lướt ngang qua Trần Lạc Thần và cô gái.
“Người đẹp, trời mưa lớn như vậy, cô lên xe tôi đi, đi đâu tôi chở tới cho!”
Kính xe được hạ xuống, một anh chàng sinh viên con nhà giàu ăn mặc bảnh bao hú lên.
Còn Trần Lạc Thần nghe xong lời này liền đứng lại một cách không tự chủ.
Trong ấn tượng của Trần Lạc Thần chẳng phải người đẹp nào cũng thích xe sang sao.
Nhưng cô gái lại chẳng thèm liếc mắt một cái còn khẽ vỗ vỗ vai Trần Lạc Thần: “Anh đi nhanh đi, tôi đau muốn chết rồi!”
“Uhm uhm!”
Trần Lạc Thần lúc này mới gật gật đầu, xem ra, cô không giống với những cô gái khác.
“Mẹ kiếp! Biết trước thì đến sớm là được rồi, cô nàng này đẹp quá đi!”
Anh chàng sinh viên dõi mắt theo cô gái xinh đẹp đang nằm trên lưng Trần Lạc Thần, tức giận đánh tay lái.
Cũng may phòng khám không xa lắm, Trần Lạc Thần đưa cô gái đến phòng y tế và hiển nhiên là có bác sĩ đến kiểm tra vết thương.
Mà Trần Lạc Thần thì không tiện ở lại nên định rời đi.
“Khoan đã, anh tên gì? Tôi tên Tần Nhã.”
Lúc này cô gái hỏi.
“Tôi tên là Trần Lạc Thần!”
“Hôm nay rất cảm ơn anh, nếu không có anh tôi cũng không biết làm sao để về! Đúng rồi, tôi thấy anh cầm theo sách, có phải anh định đến thư viện học không?”
“Đúng vậy!”
Trần Lạc Thần gật gật đầu.
“Nhã, cậu không sao chứ? Sao lại không cẩn thận như vậy chứ?”
Đúng lúc này, cửa phòng y tế bị đẩy ra, bốn năm cô gái cao ráo, dáng vẻ rất có khí chất đi vào.
Bọn họ đẹp thế nào ư?
Có thể diễn tả là, mỗi một người đều đủ khả năng đánh bay mấy cô người mẫu xe hơi.
Có vẻ như họ đều là bạn cùng phòng của Tần Nhã.
Vừa rồi, Tần Nhã đúng thật là đã gửi tin nhắn cho các bạn ở cùng ký túc xá nói mình đã đến phòng y tế rồi.
“Tớ bị trẹo chân, Trần Lạc Thần đã cõng tớ đến đây!”
Tần Nhã nhìn Trần Lạc Thần cười nói.
“Nhã ơi là Nhã, hóa ra là anh hùng cứu mỹ nhân à, ha ha, chúng ta nên cảm ơn soái ca của Nhã đàng hoàng chứ nhỉ!”
Mấy nữ sinh ríu ra ríu rít nhìn Trần Lạc Thần.
Nhưng khi nhìn kỹ thì mấy cô gái ít nhiều gì cũng bị thất vọng đôi chút.
Trần Lạc Thần ăn mặc chẳng có gu gì cả.
Nói khó nghe thì là phối mấy món đồ rẻ tiền lại với nhau.
Có điều người cũng trắng trẻo sạch sẽ, rất thư sinh.
Hơn nữa thoạt thoạt trông tạo cho người ta cái cảm giác thành thật, ngốc ngốc.
Dù gì cũng không biết nhau từ trước nên không thể nói là xem thường hay không.
“Ồ, là anh đã cứu Tần Nhã của chúng tôi à? Soái ca?”
“Uhm, cứ gì đây, chỉ là giúp đỡ thôi!” Trần Lạc Thần cũng không biết phải làm sao, khi nhìn mấy cô nàng xinh đẹp này, anh lại có cảm giác lo lắng,
Rõ ràng trước kia không như vậy.
“Uhm, Tần Nhã nhà chúng tôi chưa bao giờ mắc nợ ân tình, anh nói xem nên làm thế nào hả soái ca? Nhân tình này anh muốn Tần Nhã nhà chúng tôi trả thế nào?”
Các nữ sinh ôm bả vai, khiêu khích Trần Lạc Thần.
“Ha ha, tôi thấy như vầy, soái ca hãy để cho Tần Nhã lấy thân báo đáp, thế nào?”
Một cô khác cười khanh khách nói.
“Không muốn lấy thân báo đáp hay là muốn Tần Nhã nhà chúng tôi ngủ cùng anh một giấc!”
“Ai ui, mắc cỡ chết mất thôi!”
Các cô gái xôn xao.
“Không… Không cần!” Trần Lạc Thần cũng không ngờ mấy cô gái trông như nữ thần này lại có gan nói đùa những chuyện như vậy.
Khiến cho Trần Lạc Thần cũng xấu hổ lay.
“Không cần gì chứ? Anh ghét bỏ Tần Nhã củ chúng tôi xấu xí không xứng với anh đúng không?”
Mấy cô gái vây quanh lại.
“Tôi không có ý đó!”
“Không phải ý này thì là ý gì, anh chàn đẹp trai nói đi!”
Còn Tần Nhã thì vẫn nằm yên trên giường bệnh nhìn mấy cô bạn cùng phòng, đương nhiên cô biết mấy cô bạn cùng phòng của mình là người như thế nào rồi, đừng nói là anh chàng đó đùa giỡn bọn họ, bất cứ ai trong số họ cũng đều có thể xoay mười mấy anh chàng vòng vòng ấy chứ.
Đồng thời cô cũng quan sát Trần Lạc Thần.
Thấy Trần Lạc Thần bị bọn họ chọc đến đỏ mặt.
Tần Nhã cười khúc khích: “Được rồi các cậu đừng chọc Trần Lạc Thần nữa! Đồng Đồng, tớ muốn ăn táo, cậu gọt táo cho tớ đi”
“Được!”
Cô gái cao gầy tên Triệu Đồng Đồng cười liếc mắt Trần Lạc Thần một cái, “Anh chàng đẹp trai, vừa rồi anh nói mình không có ý đó, cũng được thôi, vậy anh gọt táo cho Tần Nhã của chúng tôi nhé?”
“A? Tôi?”
Trần Lạc Thần sửng sốt.
“Đúng vậy, anh yên tâm, tôi không bắt anh gọt không công đâu, anh gọt xong tôi có thể để cho anh hôn tôi một cái, hôn ở đâu cũng được! Thế nào?”
Triệu Đồng Đồng tiến lại gần Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần lần đầu gặp phải một cô gái như vậy, giống Lâm Kiều đả đủ to gan lớn mật rồi.
Nhưng so với mấy cô này, thì Lâm Kiều chỉ đáng xách dép!
Mười câu thì hết tám câu là khiêu khích.
Hơn nữa nói chuyện gì cũng táo bạo.
Trần Lạc Thần chịu không nổi gọt táo xong lại còn bắt anh lột chuối.
Còn bảo Trần Lạc Thần giúp Tần Nhã trụng sơ cái vòng tay trên cổ tay Tần Nhã.
Mà Trần Lạc Thần thì không thể nán lại nữa.
Anh muốn giúp xong sẽ nhanh chóng chuồn đi.
Nhưng không ngờ vừa cầm chiếc vòng tay mà Tần Nhã cởi ra và đứng dậy thì một bàn tay búng đột nhiên đẩy Trần Lạc Thần, hơi không cẩn thận, chiếc vòng tay liền rớt xuống vỡ nát.
“Nhã, nghe nói cậu bị thương làm tớ lo muốn chết!”
Là một anh chàng sinh viên không biết xông vào từ lúc nào đang khẩn trương nói.