“Tôi không sao, Lý Việt, không cần anh quan tâm!”
Trần Nhã lạnh nhạt nói.
Cậu trai này mặc áo vest, trắng trẻo sạch sẽ trông rất đẹp trai.
Mà rõ ràng đã thấy rõ vẻ khinh thường của Trần Nhã, Lý Việt cũng không tức giận.
“Ui! Nhã, vòng tay của cậu bể rồi kìa!”
Lúc này Triệu Đồng Đồng mới nhìn thấy cái vòng tay bị vỡ thành mấy mảnh, kinh ngạc hô to.
“Trần Lạc Thần, sao anh lại bất cẩn đến thế chứ? Không lẽ thấy Lý Việt quan tâm đến Trần Nhã nên anh không vui hả?”
Một cô gái khác nói.
Mà lời này, đương nhiên làm Lý Việt chú ý đến.
Đúng vậy, Lý Việt rất thích Trần Nhã, thích đến si mê.
Nhưng Trần Nhã lại chẳng có tí hứng thú nào với Lý Việt.
Cho dù gia cảnh của Lý Việt rất giàu có, nhưng mà Trần Nhã đối với hắn vẫn, haizz, không có cảm tình thì vẫn là không có cảm tình thôi.
Đương nhiên, cũng không thể nói Trần Lạc Thần cứu cô một lần mà cô lập tức có tình cảm gì với Trần Lạc Thần được.
Thật ra, Trần Nhã và các bạn cùng phòng, cũng đang đùa giỡn với Trần Lạc Thần.
Bởi vì mọi người đều thấy được, lúc nãy Lý Việt túm Trần Lạc Thần, Trần Lạc Thần mới buông tay.
“Không sao, một cái vòng tay thôi, tớ mua cái khác là được!
Trần Nhã cũng ngượng, lại lấy Trần Lạc Thần ra làm trò đùa dù sao anh cũng từng giúp cô.
“Cậu Lý, chúng tôi đều thấy, là anh và Trần Lạc Thần cùng nhau làm bể vòng tay của Trần Nhã, nhất định phải bồi thường đó nha!”
Triệu Đồng Đồng nói.
Rất rõ ràng, khi các cô gái nói chuyện với Lý Việt thì đều tỏ ra tôn trọng hơn.
“Ha ha, tôi mua cái mới cho Nhã là được thôi, còn tên này, anh ta đền nổi à?”
Lúc này, Lý Việt hơi khó chịu quay sang nhìn Trần Lạc Thần.
“Không còn chuyện gì nữa thì tôi đi về trước, bạn Trần Nhã, cô cũng nghỉ ngơi cho tốt!”
Mà Trần Lạc Thần biết, nếu anh cứ tiếp tục ở lại nơi này, chỉ sợ lại bị mọi trêu chọc, còn cái cái tên Lý Việt cứ thích dùng ánh mắt đầy thù địch nhìn anh nữa.
Trần Lạc Thần cũng không muốn so đo quá nhiều với mấy cô gái này.
Nếu muốn lấy được sự tôn trọng tuyệt đối thì quá đơn giản, chỉ cần lái chiếc xe của anh chạy đến đây là được.
Dù sao, người ta thấy bạn thành thật, hoặc là thấy bạn rất dễ khi dễ, còn không phải là vì bạn chẳng có đồng nào sao!
Hơn nữa, hôm nay cũng chỉ trùng hợp giúp Trần Nhã, Trần Lạc Thần cũng không muốn dính líu đến quá nhiều.
Còn cái vòng tay bị bể kia, Trần Lạc Thần cũng nghĩ, ít nhiều gì cũng có liên quan đến anh, mua một cái khác để đền cho Trần Nhã cũng là chuyện nên làm.
Mà thấy Trần Lạc Thần bỏ đi, Trần Nhã có ý định gọi Trần Lạc Thần lại, nhưng rất rõ ràng, anh không quá quen với mối quan hệ như thế này.
Chờ hôm nào đó có cơ hội đi.
Ra khỏi phòng y tế, Trần Lạc Thần đi đến thư viện đọc sách.
Mới chớp mắt mà đã đến trưa.
Lúc này, Lý Chấn Quốc gọi điện thoại cho Trần Lạc Thần.
“Cậu Trần, tất cả đều đã giải quyết xong, trong Kim Lăng không còn tập đoàn Hải Sơn nữa!”
Lý Chấn Quốc cười nói.
“Làm phiền tổng giám đốc Lý!”
Trần Lạc Thần nói.
Còn chuyện làm như thế nào, chẳng có gì khác ngoài chèn ép cả.
Lúc trước thì nước giếng không phạm nước sông, vì muốn mọi người hòa thuận cùng nhau kiếm tiền nên cũng nhường nhịn đôi chút.
Nhưng tập đoàn Hải Sơn muốn chơi lớn thì sao có thể là đối thủ của gia tộc anh được!
“Đúng rồi cậu Trần, lúc nãy vừa mới điều tra được, tổng giám đốc còn có một vài sản nghiệp khác ở Kim Lăng, cũng dùng chứng minh nhân dân của cậu, cậu có bận gì không? Nếu không bận thì cần cậu lại đây ký tên, đương nhiên để tôi qua tìm cậu cũng được!”
Lý Chấn Quốc cung kính nói.
“Không cần, để tôi sang đó!”
Trần Lạc Thần cũng đã đọc sách gần xong rồi, cũng đang định đến cửa hàng bán vàng trên phố thương mại Kim Lăng, làm lại một cái vòng giống cái vòng ngọc của Trần Nhã.
Đền cho cô.
Lúc này trời cũng tạnh mưa.
Trần Lạc Thần gọi một chiếc xe đi đến sơn trang suối nước nóng trước, ký tên xong, lại đi đến một cửa hàng bán đồ trên sức trên phố thương mại.
“Ông chủ, tôi muốn chọn một chiếc vòng ngọc!”
Trần Lạc Thần nhìn khắp nói, lúc này mới phát hiện ra một cái vòng trông khá giống cái vòng ngọc của Trần Nhã.
“Chào anh, vòng ngọc này được làm từ một hạt ngọc Hòa Điền nguyên vẹn, giá trị xa xỉ, anh xác định muốn lấy cái vòng này sao?”
Một nữ nhân viên bán hàng lộ ra nụ cười công nghiệp.
Nhưng tuy rằng đang cười, nhưng làm cách gì cũng không thể che giấu được vẻ khinh thường trên mặt cô.
Đúng vậy, người thanh niên trước mặt ăn mặc chẳng ra gì.
Còn định đến mua trang sức, hơn nữa còn là hạt ngọc Hòa Điền có phẩm chất tốt nhất.
Giỡn chơi à.
Nhưng mà vì đạo đức nghề nghiệp cực kỳ cao nên cô không thể hiện rõ trên mặt.
Trần Lạc Thần cũng không quan tâm, cầm lên quan sát kỹ một lúc rồi lạnh nhạt nói:
“Gói lại giúp tôi! Tôi mua nó!”
“Hả? Anh chắc chắn chứ, cái vòng ngọc làm từ hạt ngọc Hòa Điền này đến một trăm năm mươi triệu đó… Nếu không anh lựa món khác đi?”
Nụ cười của nữ nhân viên bán hàng cũng nhạt đi một ít.
“Bảo cô gói lại thì cứ gói đi, nói nhiều thế!”
Trần Lạc Thần lạnh lùng nói.
Nữ nhân viên bán hàng đành gói hàng lại, còn lấy máy cà thẻ ra.
Nhưng mà Trần Lạc Thần lấy thẻ ra cà, kết quả lại kêu cái tích.
Trần Lạc Thần mới nhớ ra, ôi má ơi, giới hạn cà thẻ thấp nhất của thẻ anh là sáu trăm triệu!
“Ha ha, tôi còn đang nói từ khi nào mà tiệm vàng Thái Hòa lại đi theo con đường cấp thấp thế này? Mèo chó nào cũng có thể vào được sao? Trải nghiệm của khách hàng cao cấp bọn tôi phải để ở đâu đây?”
Lúc này, một người trung niên dắt theo một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi vào
Vừa lúc nhìn thấy cảnh Trần Lạc Thần không trả tiền được.
Lập tức khinh thường bật cười.
Con người không phải đều như thế sao, không giẫm đạp lên người khác thì làm sao có thể làm bật lên nét trâu bò của bản thân được chứ?
Mà nữ nhân viên bán hàng lại cười xin lỗi đôi vợ chồng trung niên kia.
Ngược lại lúc nhìn về phía Trần Lạc Thần, sắc mặt đã mất kiên nhẫn.
Đúng vậy, Trần Lạc Thần chẳng qua chỉ là một thằng nhóc nghèo đến mở mang tầm mắt, dù sao trang sức của tiệm vàng Thái Hòa đã nổi tiếng khắp cả nước.
Lúc trước cũng có không ít người vào đây giả bộ, lấy điện thoại chụp ảnh này nọ, chuyện này rất thường thấy.
Mà rõ ràng, trong mắt cô, Trần Lạc Thần chính là loại người này.
“Anh à, nếu anh không mua thì xin anh hãy ra về, đừng làm ảnh hưởng đến các khách hàng khác mua sắm!”
Nữ nhân viên bán hàng lập tức đuổi khách.
“Ai nói tôi không mua, cái này rẻ quá, tôi phải chọn cái đắt hơn!”
Trần Lạc Thần thầm nghĩ, đây chẳng phải là tự mình làm khó mình sao.
Người phụ nữ xinh đẹp trong lòng người đàn ông trung niên kia cười mỉa: “Úi giời, con nít thời nay đều như thế này, ham hư vinh quá!”
“Đúng đó, nếu tôi mà có con trai thế này thì sẽ đánh gãy chân nó!”
“Tôi mua cái này, gói lại cho tôi! Vẫn cà thẻ!”
Trần Lạc Thần giống như không hề nghe thấy, chỉ vào một cái vòng ngọc đặt ở vị trí trung tâm.
“Ha ha, đây được làm từ loại ngọc nổi tiếng, đại sư tự tay mài giữa, giá thị trường khoảng sáu trăm ba mươi triệu, anh khẳng định muốn mua nó sao?”
Bây giờ giọng điệu của nữ nhân viên bán hàng đã đầy khinh bỉ.
“Không chỉ nó thôi, gói luôn cả cái vòng một trăm năm mươi triệu này nữa! Mua tất!” Trần Lạc Thần lại lạnh nhạt nói.
“Phụt, tông cộng là bảy trăm tám mươi triệu, cái tên ngốc này muốn giả vờ cũng không thể giả vờ như thế!” Người trung niên cười to nói.
Mà nhân viên bán hàng lại thật sự cà thẻ lên máy cà thẻ để thành toán số tiền.
Cái tên nghèo nát này cứng đầu như thế, nữ bán hàng cũng thật sự tức giận, nhất định phải làm anh mất mặt.
“Hừ, đúng là không biết tốt xấu!”
Người phụ nữ xinh đẹp ôm vai, cực kỳ có hứng thú nói.
Nhưng ngay sau đó, kể cả hai vợ chồng và nhân viên bán hàng ở bên trong đều trợn to hai mắt.
Chỉ thấy sau khi Trần Lạc Thần cà thẻ nhấn mật mã rồi, lập tức thông báo thanh toán thành công.
“Cái gì!”
Ba người hoảng sợ.
Lập tức cảm thấy mặt nóng rát, vốn còn tưởng là một thằng nghèo, không ngờ người ta lại rất giàu!
“Đóng gói hai cái này lại đàng hoàng cho tôi, túi đựng phải thật hoàn mỹ, nếu túi đựng có một nếp nhăn thì cô biến đi!”
Trần Lạc Thần lạnh nhạt nói.
“Vâng vâng vâng thưa anh, tôi nhất định sẽ đóng gói cẩn thận!”
Nữ nhân viên bán hàng vội vàng cung kính cúi người với Trần Lạc Thần.
Ha hả, Trần Lạc Thần đã quen với việc này rồi, có đôi khi là như vậy đó, bạn khách sáo với người ta, lại bị người ta xem thành nhún nhường, chỉ khi bày ra thái độ này thì mới được người khác tôn trọng.
“Anh à, mời anh đến khu nghỉ ngơi chờ đợi!”
Nữ nhân viên bàn hàng hoảng hốt nói.
Lúc này Trần Lạc Thần mới đi sang một bên chờ đợi.
Cái một trăm năm mươi là để đền cho Trần Nhã, còn cái sáu trăm ba mươi triệu kia để dành sau này tặng cho Tô Lệ Hàm.
Trần Lạc Thần tính như thế.
“Thi Hàm, xin em, em cho anh thêm một cơ hội nữa có được không? Anh thật sự rất yêu em!”
“Ha ha, được thôi? Anh yêu tôi đúng không, vậy anh vào đó mua cho tôi một món trang sức đi!”
“Ha ha, anh yên tâm, tôi không bắt anh đi so với Đinh Hạo đâu, anh chỉ cần mua một thứ rẻ cho tôi là được, nếu anh mua được, tôi lập tức đi cùng anh, được không?”
Đúng lúc này, một đôi nam nữa trẻ tuổi ồn ào nhốn nháo đi vào.
Trần Lạc Thần ngẩng đầu lên nhìn, không khỏi nhướng mày.
Đây không phải là Lý Thi Hàm và bạn trai cũ Mã Phi của cô ta sao?