Trần Lạc Thần ngồi ở khu chờ dành cho khách quý nhìn hai người ầm ĩ nhau.
Đến cuối cùng, sắp sửa thành cãi nhau.
Trần Lạc Thần cũng đã hiểu.
Về cơ bản là Lý Thi Hàm không hề có bất cứ báo trước gì mà đã chia tay với Mã Phi, nói là muốn yên lặng một mình.
Ôi đệt, giống hệt như lúc Dương Ngọc chia tay cùng anh, cũng nói là muốn yên lặng một mình.
Không nghĩ đến cô ta nữa.
Quay trở về hai người đang cãi nhau.
Khúc sau thì đơn giản rồi, lúc đầu Mã Phi đã không cam lòng, sau đó lại phát hiện Lý Thi Hàm có quan hệ thân thiết với một cậu ấm.
Hơn nữa nghe nhóm bạn thân của Lý Thi Hàm tiết lộ thì Lý Thi Hàm đang theo đuổi người ta.
Đây thật sự làm Mã Phi vừa hận vừa yêu.
Anh đương nhiên vẫn còn thích Lý Thi Hàm, nhưng không ngờ lại bị phản bội.
Cho nên trong khoảng thời gian này Mã Phi vẫn luôn quấn lấy Lý Thi Hàm, muốn tái hợp lại với cô, không vì thứ gì khác, chỉ vì tôn nghiêm của một thằng đàn ông.
Cho nên bây giờ mới có cảnh thế này.
Bây giờ Lý Thi Hàm bảo Mã Phi mua cho cô một món trang sức ở tiệm vàng Thái Hòa, chỉ cần mua thì cô sẽ đồng ý ngay.
Chuyện này đã làm khó Mã Phi.
Trang sức của tiệm vàng Thái Hòa quá đắt, ít nhất đều từ chín chục triệu trở lên, anh chỉ mới đi làm, đào đâu ra tiền.
“Thi Hàm, trang sức ở chỗ này đắt quá, em đổi chỗ khác được không? Chỉ cần giá không quá ba mươi triệu, anh nhất định mua cho em!”
Có thể thấy được, Mã Phi đã hạ quyết tâm.
“Ha ha, không quá ba mươi triệu mà đã muốn tôi làm bạn gái của anh, Mã Phi à Mã Phi, anh có bị ngu không thế, cậu Đinh chỉ mua cho tôi một cái điện thoại thôi cũng đã hơn hai chục triệu rồi!”
Lý Thi Hàm cười lạnh nói.
Nếu đã cạch mặt nhau, vậy thì không cần nể nang gì hết!
“Anh hiểu rồi, em là vì cái thằng cậu Đinh giàu nhờ giải tỏa đất kia, anh ta giàu hơn anh, cho nên em mới thích anh ta, cho dù hôm nay anh có mua cho em một món trang sức chín mươi triệu thì em cũng sẽ không quay lại với anh đúng không?”
Mã Phi mặt đỏ tai hồng.
“Mã Phi, nói thật, nể tình lúc trước anh cũng rất tốt với tôi, tôi cũng không muốn làm tổn thương anh, buông tay đi, đừng dây dưa với tôi nữa có được không? Hai chúng ta không thể nào, hơn nữa tôi thích cậu Đinh cũng không phải vì anh ấy có tiền hay không, mà là vì tình giác, anh chưa bao giờ cho tôi cảm giác này cả, chỉ riêng điểm này thì hai ta đã không có tương lai rồi! Cho cả hai chúng ta một cơ hội, sau này vẫn sẽ là bạn, được không? Hơn nữa tôi đã phát hiện ra, hai ta cũng không hợp nhau, anh là một người rất giỏi, anh chắc chắn sẽ tìm được một cô gái anh yêu nhiều hơn!”
Lý Thi Hàm nghiêm túc nói.
“Lý Thi Hàm, em thật quá đáng, anh tốt với em như thế, vì em, chuyện gì anh cũng có thể làm được, bây giờ em nói chia tay là chia tay! Anh biết rồi, chắc chắn em đã bị chịch rồi đúng không?”
Lòng tự trọng của Mã Phi bị chà đạp quá đáng, lập tức đỏ mắt, lời độc ác gì cũng dám nói ra.
Bốp!
Mà thứ trả lời anh là một cái tát vang dội.
“Đệt, tên điên, anh đúng là một thằng điên!”
Lý Thi Hàm mắng.
Bốp!
Mà Mã Phi thì sao, lập tức tát ngược lại, tát rất mạnh, đánh Lý Thi Hàm ngã nhào xuống đất.
Lúc này, có rất nhiều người cũng vây lại nhiều chuyện.
“Hôm nay tôi sống chết với cô! Tôi… tôi nhất định phải đánh chết cô! Trả hết số tiền lúc trước cô tiêu xài của tôi đây!”
Mã Phi đè Lý Thi Hàm xuống, tay đấm chân đá một trận.
Giống như phát điên.
Trần Lạc Thần ở bên cạnh nhìn, vốn cũng không định đứng ra, cho dù trước đây còn từng mập mờ với Lý Thi Hàm, hơn nữa thiếu chút nữa còn yêu nhau.
Nhưng bây giờ đã hơn ba năm rồi, hơn nữa Trần Lạc Thần cũng đã phát hiện, bây giờ Lý Thi Hàm chướng mắt anh.
Vốn còn tường là hai người chỉ gây gổ một trận, nhưng không ngờ lại phát triển đến tình trạng động tay động chân!
Không chạy ra can ngăn thì cũng cảm thấy rất ngượng, nói thế nào thì lúc trước cũng từng có tình cảm mà!
Hơn nữa lại nói tiếp thì anh cũng có quan hệ gián tiếp về việc chia rẽ hai người.
Trần Lạc Thần lập tức chạy qua, đồng thời, cũng có không ít mấy ông chủ lớn đến mua trang sức này nọ lại can ngăn.
“Được rồi cậu thanh niên, đánh phụ nữ thì hay ho gì, có giỏi thì ráng mà phấn đấu cho tót, để cô ta hối hận, phấn đấu lên!”
Một người trung niên mặc vàng đeo bạc, dáng vẻ đường đường dạy dỗ Mã Phi.
Mã Phi cũng đã bình tĩnh lại ba phần, chỉ nắm chtặ nắm đấm nén giận.
“Đúng đó, có giỏi thì lăn lộ cho giỏi làm tôi hối hận đi, cái thứ vừa nghèo vừa điên, hôm nay anh dám đánh tôi, anh tiêu đời rồi!”
Lý Thi Hàm nằm trên đất kêu gào.
“Cô cũng nói ít mấy câu đi, con gái như cô cũng thế, đừng cứ thích mấy người giàu có mãi, đàn ông có tiền đều đào hoa, cô muốn chia tay thì nói rõ ràng với người ta, nói mấy lời đó kích thích người ta thì có ích lợi gì chứ!”
Ông ta lại dạy dỗ Lý Thi Hàm.
Lý Thi Hàm ôm mặt khóc, không nói gì nữa.
Dù sao người ta là ông chủ.
“Thi Hàm, cô không sao chứ?’
Trần Lạc Thần cũng không biết nên khuyên thế nào, chỉ lại đó nói một câu.
Lý Thi Hàm hơi kinh ngạc nhìn Trần Lạc Thần, cô không ngờ Trần Lạc Thần cũng có mặt ở đây.
“Chú đó nói đúng đó, có chuyện gì thì hai người bình tĩnh lại rồi nói chuyện đàng hoàng, dù sao quá khứ cũng rất tốt đẹp, đó đều là duyên phận, không cần thiết phải làm như giống kẻ thù thế này…”
“Mẹ nó! Tôi như thế nào thì liên quan ì đến anh, cần một thằng nghèo mạt như anh đến dạy dỗ tôi hả! Không phải anh cũng bị người ta đá sao, cũng nghèo mạt như cái tên Mã Phi này thôi, mẹ nó anh còn có mặt mũi nói tôi!”
Trần Lạc Thần vốn là có ý tốt, cũng là một câu nói giống hệt như người trung niên kia, nhưng từ hai người khác nhau nói ra thì hiệu quả cũng khác nhau.
Cái này chẳng khác nào châm ngòi vào thùng thuốc nổ, làm Lý Thi Hàm lập tức bùng nổ.
Đúng vậy, Lý Thi Hàm nghĩ thầm, cho dù người trên toàn thế giới này đều giáo huấn cô, thì cái tên nghèo mạt Trần Lạc Thần anh cũng xứng à?
Hơn nữa còn không phải là mua được hai cái điện thoại xịn thôi sao, giả vờ giả vịt gì chứ!
Hơn nữa lần này Lý Thi Hàm chẳng những bị mất mặt trước mặt đám đông, không ngờ lại còn bị Trần Lạc Thần nhìn thấy cảnh cô bị đánh.
Còn dám ra vẻ ta đây đến khoa tay múa chân dạy bảo cô.
Lý Thi Hàm chột dạ không dám chọc vào thằng điên Mã Phi, cũng không dám chửi ông chủ lớn dạy dỗ cô.
Cũng coi như bị lòng tự trọng làm hại, dứt khoát nổi giận với Trần Lạc Thần.
Xô xô đẩy đẩy Trần Lạc Thần.
Mắng chửi cực kỳ khó nghe.
Giống như muốn kiếm lại toàn bộ mặt mũi mà cô ta bị mất vậy.
“Cái tên như anh nên kiếm chỗ nào mát mẻ mà chơi đi, lúc tôi học cấp ba đúng là bị mù rồi, thiếu chút nữa lại đi thích cái tên vừa nghèo vừa xấu như anh!”
Trần Lạc Thần dần dần lui ra sau, không nói tiếng nào.
Lúc nãy, vừa lúc nhân viên bán hàng đóng gói cho Trần Lạc Thần cẩn thận cầm vòng ngọc bước ra.
“Dừng tay!”
Thấy khách hàng tôn quý của cô lại bị một cô gái khác đối xử như thế.
Nữ nhân viên bán hàng tức giận như bị giật chồng, lập tức chạy ra cản.
“Cô biến ngay cho tôi!”
Lý Thi Hàm mắng, trở tay đẩy mạnh.
Lập tức nghe được tiếng keng giòn vang.
Hai cái hộp được đóng gói xinh đẹp đã rơi xuống đất.
Hơn nữa hình như đồ bên trong đã bị bể rồi.
Tiếng vang rất trong trẻo, cũng làm xung quanh lập tức yên lặng lại.
Phải biết là trang sức ở tiệm vàng Thái Hòa cực kỳ đắt, hơn nữa nhìn túi đựng của hai cái hộp đó, đồ bên trong chắc chắn không phải là thứ bình thường.
Lý Thi Hàm đương nhiên cũng bình tĩnh lại, bởi vì cô cũng nghe thấy, hình như có thứ gì đó bị vỡ.
“A! Vòng ngọc!”
Nữ nhân viên bán hàng cũng không ngờ cô lại bạo lực đến thế, lập tức túa mồ hôi lạnh.
Vội vàng ngồi xổm xuống, mở cái hộp ra.
Lại nhìn thấy vòng ngọc bên trong đã bể làm ba mảnh…