Hơn nữa Trần Lạc Thần cũng tới đây rồi.
Đồng thời còn cầm theo vòng tay của mình.
Mặc dù Tần Nhã không cho anh mời, nhưng Trần Lạc Thần biết rõ, mình phải mời mấy cô gái này dùng bữa sáng.
Nên Trần Lạc Thần tự động móc tiền túi ra.
Nhưng vừa đi lên đây, đã thấy Lý Việt – người theo đuổi Tần Nhã cũng đang ở đây, hơn nữa rõ ràng anh ta cũng tới tặng quà cho Tần Nhã.
“Trần Lạc Thần, bên này bên này!”
Tần Nhã không đoái hoài đến Lý Việt, mà cứ nhìn về phía cầu thang, vừa nhìn thấy Trần Lạc Thần, cô đã mỉm cười vẫy tay với anh.
“Sao thằng nhãi đó cũng ở đây?”
Lý Việt vừa nhìn thấy Trần Lạc Thần thì sắc mặt nhất thời trở nên khó coi.
Trong một lần tình cờ đi cùng mấy người Tần Nhã, Lý Việt không khỏi đố kỵ khi nhìn thấy cách ăn mặc của Trần Lạc Thần.
Nhưng giờ rõ ràng cậu ta đã tiếp xúc quá gần với Tần Nhã.
“Tất nhiên cậu ta phải ở đây rồi, bữa sáng hôm nay là do Nhã cố ý mời Trần Lạc Thần, cậu Lý, cậu đang ngồi chỗ của cậu ta đó!”
Triệu Đồng Đồng lên tiếng.
“Hả? Trần Lạc Thần, cậu cầm thứ gì trong tay thế?”
“Hôm qua tôi không cầm chắc vòng ngọc, nên bất cẩn làm vỡ vòng ngọc của bạn học Tần Nhã, hôm nay tôi mua chiếc vòng này để bồi thường cho cô ấy!”
Trần Lạc Thần nói thẳng.
“Trần Lạc Thần, chẳng phải tôi đã nói không cần cậu bồi thường rồi à, sao cậu còn mua nữa? Cậu tốn nhiều tiền bồi thường vòng ngọc cho tôi làm gì? Tôi cũng không trách cậu mà!”
Thỉnh thoảng Tần Nhã cũng có nghe các bạn cùng phòng nói, nên biết gia cảnh Trần Lạc Thần không tốt cho lắm.
Như lúc này, rõ ràng anh đã giúp đỡ mình, nhưng mình lại khiến anh tốn nhiều tiền như thế.
Trong lòng cô cảm thấy rất có lỗi.
Hơn nữa, Tần Nhã thật sự không để tâm đến vòng ngọc mấy trăm triệu này cho lắm.
Nên cô mới lo lắng nói.
“Hừ, thằng nhãi này sẽ chi nhiều tiền như thế à, Nhã, em nghĩ nhiều quá rồi, e là đây chỉ món đồ chơi mấy chục nghìn được mua ngoài chợ đêm thôi.”
Lý Việt hừ lạnh ngay.
“Ha ha ha, chúng em biết mà, chẳng lẽ Trần Lạc Thần thật sự có thể chi 150 triệu để bồi thường vòng ngọc cho Tần Nhã ư?”
Triệu Đồng Đồng cười lớn: “Cậu Lý, cậu mau nói cho chúng tôi biết vòng ngọc này có giá bao nhiêu đi, chúng tôi thật sự đoán không ra!”
“Được rồi được rồi, tôi nói là được, vòng ngọc này cũng không đáng bao nhiêu cả, chỉ có 600 triệu thôi!”
Lý Việt nói xong thì nhìn về phía Tần Nhã, muốn xem thái độ của cô ta.
Nhưng vẻ mặt Tần Nhã vẫn bình tĩnh.
Hoàn toàn không ngạc nhiên như mấy cô gái khác.
“Ôi mẹ ơi, 600 triệu!”
Triệu Đồng Đồng hô lên.
Mấy cô gái khác cũng há hốc mồm.
Ngay cả mấy cô gái đang ăn sáng trong nhà hàng cũng đồng loạt nhìn qua bên này.
Đúng vậy, vừa nhìn vẻ ngoài vòng ngọc này đã biết nó không giống vật tầm thường.
Vừa nghe thấy giá 600 triệu, mọi người lại càng khiếp sợ.
Rồi ai cũng biến sắc nhìn Lý Việt.
“Cậu Lý, cậu thật sự vì Nhã mà không tiếc thứ gì cả!”
Một cô gái ganh tỵ nói.
Dù gì cũng tốn 600 triệu chỉ để mua một món quà, phải là người có thực lực thế nào mới dám làm điều này.
Có cô gái nào không thích chàng trai như thế?
Ai có thể chống lại cám dỗ này chứ?
“Nhã, em thích không?”
Trong lòng Lý Việt rất sảng khoái khi được người khác nhìn mình bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Thầm nghĩ cho dù trái tim Tần Nhã làm bằng sắt đá, cũng sẽ bị mình làm cho cảm động.
Nhưng Tần Nhã không hề đáp lại Lý Việt, người đàn ông này thật sự khiến cô phải chán ghét.
Lý Việt nhích qua nhích lại, cảm thấy rất khó chịu.
Rồi anh nhìn về phía Trần Lạc Thần đang đứng, cậu ta cũng mua một chiếc vòng ngọc.
“Ha ha, cậu tên là Trần Lạc Thần đúng không, cậu cũng lấy vòng ngọc mà mình mua cho Nhã ra cho mọi người mở mang tầm mắt đi!”
Lý Việt thầm nghĩ, có lẽ là vì Trần Lạc Thần, nên Nhã mới hờ hững với mình.
Nên anh nhắm về phía cậu ta ngay.
“Đồ của tôi thì thôi đi, nó không tốt bằng vòng ngọc của anh, nên mọi người không cần xem đâu!”
Trần Lạc Thần thành thật nói.
Anh vốn mua chiếc vòng 150 triệu để bồi thường cho Tần Nhã.
Hơn nữa, nếu anh muốn châm chọc Lý Việt cũng dễ như trở bàn tay, đồng thời còn tiện tay vả vào mặt anh ta nữa.
Nhưng vậy thì sao, anh và Tần Nhã cũng không thể xem là bạn bè, hơn nữa sau này, Trần Lạc Thần cũng không định giao du với cô ta quá nhiều.
Dù gì Tô Lệ Hàm cũng thật lòng với anh, nên anh cũng phải thật lòng với cô.
Do đó, anh không cần phải phân cao thấp với người theo đuổi cô ta, như vậy để làm gì chứ?
“Đúng đó Trần Lạc Thần, cậu đừng xấu hổ, chúng tôi sẽ không cười cậu đâu, cậu mau lấy ra cho chúng tôi xem đi!”
Triệu Đồng Đồng nói xong, Trần Lạc Thần chưa kịp nói gì, cô ta đã đi tới giật lấy, rồi đặt xuống bàn.
Mấy cô gái khác cũng rất mong đợi.
Ha ha, mọi người nghĩ thử xem, vòng ngọc 600 triệu so với vòng ngọc mấy chục nghìn, thì sự đả kích này sẽ thế nào?
Nó giống như giá trị của hai con người.
Triệu Đồng Đồng mở chiếc hộp ra ngay.
Trần Lạc Thần cúi đầu, chuẩn bị lắng nghe sự mỉa mai của họ, rồi tìm một cái cớ để rời đi.
Như vậy chuyện này sẽ kết thúc.
Nhưng anh cứ đợi mãi đợi mãi.
Vẫn chưa nghe thấy Triệu Đồng Đồng và Lý Việt mỉa mai mình.
Anh vừa ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy Triệu Đồng Đồng đang nhìn vòng ngọc của mình đến phát ngốc.
“Trần Lạc Thần, đây là… đây là vòng ngọc cậu mua à?”
Mấy người Triệu Đồng Đồng đều há hốc mồm.
“Ôi mẹ ơi, hình như là vòng ngọc Long Vân, tớ đã nhìn thấy nó ở trên mạng rồi, có giá 600 triệu đó!”
“Đúng đó, liệu cái này có phải hàng fake không? Nhưng nhìn màu ngọc, dù là hàng fake cũng quá giống thật rồi đó?”
“Hàng fake cái gì, ngọc Long Vân này rất dễ phân biệt thật giả, nên người ta không thể làm giả nó được!”
“Cô nói vậy cũng đúng, vòng ngọc của Trần Lạc Thần có giá 600 triệu ư?”
Nếu không phải trước đây mấy cô gái này từng nhìn thấy, thì có đánh chết họ cũng không tin đây là vòng thật.
Trần Lạc Thần cũng đang sửng sốt.
Mẹ kiếp, mình cầm chiếc hộp 150 triệu mà, vì hai chiếc hộp gói khá giống nhau, nên Trần Lạc Thần đã đánh dấu số 150 và 600 lên trên mỗi hộp.
Nhưng giờ rõ ràng trong chiếc hộp 150 triệu này đựng vòng ngọc 600 triệu.
Chết tiệt!
Trong lòng Trần Lạc Thần rối như tơ vò.
Mà mọi người thì càng khiếp sợ hơn!
Ngay cả mấy cô gái đang ăn sáng cũng vây tới.
“Cậu cho tớ xem với!” Tần Nhã ngạc nhiên nhận lấy vòng ngọc trong tay Triệu Đồng Đồng.
Sau khi quan sát tỉ mỉ, Tần Nhã cũng ngạc nhiên nhìn Trần Lạc Thần: “Rõ ràng là hàng thật 100%, Trần Lạc Thần, cậu mua vòng ngọc này à?”
Trần Lạc Thần không biết phải trả lời thế nào.
Nhất là Lý Việt đang ngồi ở bên cạnh, sắc mặt anh ta đỏ bừng, vì cái tát này quá đột ngột.
“Mẹ kiếp, tôi vốn tưởng rằng cậu rất thành thật, ai ngờ cậu lại cố ý giả vờ, tôi hỏi cậu, có phải cậu nói vòng ngọc của cậu không đắt bằng chiếc của tôi, là đang cố ý tát vào mặt tôi đúng không?”
Sắc mặt Lý Việt xám xịt, vội quát lên.
“Tôi… tôi không cố ý, tôi vốn tưởng rằng vòng ngọc này rẻ hơi chiếc của anh, ai ngờ nó lại mắc hơn chứ?”
Trần Lạc Thần thật sự không muốn so đo với anh ta, anh nói thật đó.
Giờ anh mới chợt nhớ ra, chắc chắn lúc anh chưa cầm hai chiếc vòng này đi, đã bị động tay động chân rồi, anh đành phải quay về hỏi mấy người Dương Thanh thôi.
Nhưng câu nói này lại vô tình khiến Lý Việt càng trở nên giận dữ xấu hổ.
“Trần Lạc Thần, cậu mau trả lời chúng tôi đi, đây có phải vòng ngọc cậu mua không?”
Các cô gái đều nhìn anh bằng cặp mắt khác xưa, phấn khích hỏi.