Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hóa Ra Tôi Là Phú Nhị Đại - Trần Lạc Thần

“Chiếc vòng ngọc này… là của bà tôi đeo trước đây, tôi cũng không có gì để đền, vậy cầm nó đi…”

Trần Lạc Thần nói dối.

“Đm, Trần Lạc Thần, có phải là cậu không biết giá trị của khối ngọc bội này không? Cậu đưa nó cho Tần Nhã rồi, cậu khẳng định cậu sẽ không hối hận, tôi nói cho cậu biết, nếu bây giờ cậu hối hận, vẫn còn kịp!”

Triệu Đồng Đồng lúc này mới an tâm.

Mẹ nó, vừa rồi thật sự sợ chết khiếp, Trần Lạc Thần vậy mà lại có thể mua nổi chiếc vòng ngọc Long Vân 600 triệu, chẳng lẽ Trần Lạc Thần là phú nhị đại nhưng khiêm tốn.

Triệu Đồng Đồng trái lại không có loại khinh thường đó với Trần Lạc Thần.

Nhưng lại cảm thấy Trần Lạc Thần chỉ là người tầm thường gì đó, đột nhiên đã trở thành phú nhị đại, vẫn khá là bất hợp lí.

Cũng may mà, hoàn toàn không phải.

“Trước đây không biết, bây giờ đã biết, hối hận cái gì, Tần Nhã, cô cầm lấy đi!”

Trần Lạc Thần nói xong liền đẩy chiếc vòng ngọc cho Tần Nhã.

Chuyện xấu hổ như vậy cũng đã xảy ra, Trần Lạc Thần chỉ có thể nói dối đến cùng, cũng không thể đã nói là tặng đồ, lại đòi về.

Còn Tần Nhã cũng chỉ trợn tròn mắt nhìn Trần Lạc Thần.

Vòng ngọc này quý giá như vậy, hẳn là vật quý giá nhất trong nhà họ nhỉ, bây giờ nói tặng cho chính mình là tặng cho mình liền?

Trong lòng Tần Nhã có chút cảm động không thể giải thích được.

Còn Lý Việt lại đứng bên cạnh tức giận cực kì.

Bất ngờ không kịp đề phòng đã bị mất mặt!

Đặc biệt là ở trước mặt nữ thần của mình, mà còn ở lại lâu hơn nữa, người mất mặt khẳng định chính là cậu ta.

Lúc này, sau khi trừng mắt nhìn Trần Lạc Thần một cách hằn học, cậu ta tức giận bỏ đi.

Trần Lạc Thần chắc chắn cũng không muốn ở lại lâu hơn.

Vốn dĩ cậu muốn kết thúc chuyện này, nên liền không ăn sáng.

Nếu không, bầu không khí rất xấu hổ.

Cũng liền kiếm cớ xuống lầu chuẩn bị rời đi.

“Trần Lạc Thần, cậu đứng lại!”

Tần Nhã cầm chiếc vòng ngọc Long Vân mà Trần Lạc Thần tặng đuổi theo xuống lầu.

Sau khi ngượng ngùng liếc Trần Lạc Thầnmột cái, liền đưa ngọc Long Vân cho Trần Lạc Thần: “Ý cậu là gì? Tại sao cậu lại cho tôi chiếc vòng ngọc mà bà nội cậu để lại cho cậu? Hơn nữa chiếc vòng ngọc đó của tôi cũng không đáng giá như vậy!”

“Hả? Tôi không có ý gì mà? Cô cứ cho là ta đền cho cô đi!”

Nếu như Trần Lạc Thần lại nói mình vẫn còn 150 triệu, có muốn lấy ra đổi lại không? Cũng ngại nói như vậy mà.

“Cái gì mà coi như là cậu đền cho tôi, đây là thứ quý giá nhất trong nhà cậu, hơn nữa lại là do bà của cậu để lại cho cậu, nhất định là dành cho con dâu tương lai của nhà họ Trần các cậu, bây giờ cậu cứ muốn mua cho tôi làm gì chứ, cậu cũng không biết lúc nãy khi cậu đi, Đồng Đồng bọn họ nói cái gì…”

Tần Nhã sắc mặt có chút ửng hồng.

Loại khí chất nữ thần này của Tần Nhã chắc chắn được vô số chàng trai theo đuổi, nhưng mà có rất ít người thực sự khiến Tần Nhã động lòng.

Đương nhiên, không phải là sau khi Trần Lạc Thần đưa miếng ngọc Long Vân này, thì Tần Nhã liền động lòng với Trần Lạc Thần.

Chỉ là trong lúc có chút cảm động, trong lòng lại cảm thấy có chút cảm giác không giải thích được đối với Trần Lạc Thần người đã giúp đỡ mình.

Liền cảm thấy Trần Lạc Thần rất trung thực, hơn nữa còn hết lòng vì người khác, những chàng trai như vậy bây giờ thực sự rất hiếm thấy.

Học tập lại chăm chỉ.

Rất thưởng thức cảm giác đó.

Trần Lạc Thần lại hỏi: “Đồng Đồng bọn họ nói gì?”

“Tôi không biết…” sau khi Tần Nhã liếc Trần Lạc Thần một cái, liền nói: “Tóm lại, cậu cầm lại vật quý giá như vậy đi, tôi không cần!”

“Cô vẫn nên nhận đi, sắp tốt nghiệp rồi, sau khi khai giảng, rất ít người ở lại trường, tôi sợ sẽ không có cơ hội đền cho cô!”

Trần Lạc Thần cười khổ.

“Xì!”

Câu này lại chọc cười Tần Nhã: “Trần Lạc Thần, cậu là loại người đặc biệt không thích nợ người khác sao?”

“Ừ ừ!” Trần Lạc Thần gật đầu.

“Vậy được rồi, vậy tôi bảo quản giùm cậu trước, đợi sau này cậu kết hôn, tôi lại trả vòng ngọc lại cho cậu!”

Khóe miệng Tần Nhã cũng hiện lên một nụ cười tươi.

“Được!”

Trần Lạc Thần thấy cô đã chịu nhận, trong lòng nghĩ rằng chuyện này cuối cùng cũng đã kết thúc rồi, quay người liền rời đi.

“Này này này, Trần Lạc Thần!”

Tần Nhã lại đuổi theo: ” Sao cậu không hỏi, đợi đến lúc cậu kết hôn, cậu sẽ thông báo cho tôi như thế nào? Cậu không cần thông tin liên lạc của tôi sao?”

“Cái này… được rồi, tôi kết bạn Facebook với cô vậy, sau này kết hôn sẽ báo với cô!”

Trần Lạc Thần cũng không biết phải nói gì.

Lập tức từ chối sau đó quay đầu bỏ đi, Trần Lạc Thần không phải là người như vậy, dù sao thì khiến người khác mất mặt trong lòng cũng rất áy náy.

Cho nên liền dứt khoát thuận theo ý của Tần Nhã, kết bạn Facebook với Tần Nhã.

Đương nhiên, Trần Lạc Thần cũng không tự tin đến mức cảm thấy một người xinh đẹp như nữ thần như Tần Nhã sẽ thích mình.

Thậm chí sau lần này, kết bạn Facebook cũng chưa chắc có thể nói chuyện.

Cho nên cũng không nghĩ nhiều.

Còn Tần Nhã đương nhiên cũng cầm vòng ngọc Trần Lạc Thần đưa đi lên lầu, bởi vì đây chỉ là một cái hộp, bao bì gì đó Trần Lạc Thần đã để ở ký túc xá, không đem theo, mấy cô gái cũng liền hết sức tin tưởng vào lời nói của Trần Lạc Thần.

“Tiểu Nhã Tiểu Nhã, đưa cho cậu ta cậu ta không cần hả?”

Thấy Tần Nhã đi lên, mấy cô gái cười hỏi.

“Ha ha ha, quả nhiên, suy đoán của tớ không sai chút nào, Trần Lạc Thần tên nhóc này chắc chắn là thích cậu rồi Tiểu Nhã, hơn nữa còn không phải là thích bình thường, đã cho cậu thứ quý giá nhất trong nhà của họ, đã đủ để nói rõ tất cả!”

Triệu Đồng Đồng cực kì tự tin nói.

“Đúng đó, vừa rồi có lẽ các cậu không để ý, nhưng tớ thì có. ánh mắt Trần Lạc Thần nhìn Tiểu Nhã, như thể sợ Tiểu Nhã từ chối chiếc vòng ngọc của cậu ta vậy!”

“Ôi, phải biết là, loại ngọc bội này chỉ dành cho con dâu tương lai, haha, tên nhóc Trần Lạc Thần thật thông minh!”

Mấy cô gái cũng nói.

“Được rồi, các cậu đừng nói nữa, Trần Lạc Thần không giống như những gì các cậu nói, có nhiều suy nghĩ xấu xa như vậy, sau này các cậu bớt trêu ghẹo người ta đi!”

Tần Nhã cười khổ.

“Chà chà chà, Tiểu Nhã cậu vậy mà lại bảo vệ Trần Lạc Thần khắp nơi, ah!!! Chẳng lẽ Tiểu Nhã cậu…”

Triệu Đồng Đồng giả bộ kinh ngạc trợn to mắt.

“Cậu nói bậy bạ gì đó, Đồng Đồng, lát nữa tớ sẽ mua ba cái tiểu long bao cho cậu, cho cậu ăn hết toàn bộ, lấp cái miệng xấu xa này của cậu lại!”

Mấy cô gái líu ríu cười đùa ầm ĩ.

Trần Lạc Thần lúc này cũng không đến thư viện, bởi vì lúc cậu đến, trong thư viện đã đầy người.

Liền dứt khoát cầm sách quay trở về ký túc xá học.

Nhưng lại không ngờ rằng, buổi trưa lúc vừa chuẩn bị đi ăn cơm cùng bọn Dương Thanh.

Tần Nhã lại gửi tin nhắn.

“Trần Lạc Thần, buổi trưa cậu ở căng tin nào ăn cơm vậy?”

Tần Nhã hỏi.

“Cùng mấy người bạn trong ký túc xá của tôi xuống dưới xem mới biết, sao vậy?”

Trần Lạc Thần cảm thấy hơi bất ngờ.

“À à, cậu đi cùng với bạn trong ký túc xá của cậu à, vốn dĩ còn định kêu cậu tới đây ăn chung, dù sao thì cậu cũng đã giúp tôi hai lần rồi!”

“Hai lần?”

“Đúng rồi, một lần cậu cõng tôi đến phòng y tế, còn có, cậu đã giúp tôi thoát khỏi tên Lý Việt giống như ruồi bọ đó, ha ha, hôm nay cậu ta cũng ngại đi tìm tôi, cuối cùng đã có thể yên tĩnh rồi!”

“Khụ khụ, Lý Việt cũng rất tốt mà, cậu ta rất thích cậu!”

“??? Cậu có ý gì, nếu như tôi trở thành bạn gái của Lý Việt, cậu sẽ chúc phúc cho bọn tôi sao?”

“Tôi không có ý đó!”

“Cậu có ý đó cũng vô dụng, tôi không bằng lòng ở bên cạnh một người mà tôi không có cảm giác gì, đúng rồi, chiều nay tôi phải đến thư viện học bài, tôi giữ lại một chỗ cho cậu, đến đây học chung đi, cũng vừa hay có bạn học!”

Trần Lạc Thần nhìn điện thoại, đã không biết nên trả lời như thế nào nữa.

Tần Nhã chắc chắn không có ý gì với mình.

Nhưng còn bản thân mình thì sao, ở chung với cô gái như Tần Nhã luôn cảm thấy trong lòng mình khó chịu, hơn nữa Trần Lạc Thần sợ bản thân sẽ thích cô gái này.

Nghĩ nghĩ, chuyện như vậy vẫn là ít làm thôi.

Liền dứt khoát không trả lời.

Lúc này mới xuống lầu ăn cơm với đám Dương Thanh.

Ăn cơm xong Trần Lạc Thần cũng không đến thư viện, chỉ ở ký túc xá ôn bài.

Rất nhanh buổi chiều đã sắp trôi qua.

Mà lúc này, Tần Nhã lại gửi tin nhắn đến.

“Tại sao cậu không tới, tôi đã chiếm một chỗ tốt cho cậu, đợi cậu từ 1h30 tới bây giờ, không phải là cậu bận chuyện khác rồi chứ?”
Nhấn Mở Bình Luận