Tần Nhã cũng không biết mình bị sao nữa, có khi cô thật sự rất kỳ lạ.
Lúc nãy khi cô thấy thái độ của Trần Lạc Thần đối với mình vẫn y như mọi khi.
Lòng cô rất bứt rứt.
Không biết đó có phải là do tính cô hiếu thắng hay không, đúng vậy, chẳng nhẽ Tần Nhã tôi đây không hề có chút sức hấp dẫn gì với một người chàng trai như anh ta sao?
Vậy nên trong lúc trò chuyện câu được câu mất với Trần Lạc Thần, cô gửi cho Lý Việt một tin nhắn.
Nhờ anh ta tới đón mình.
Ý muốn thể hiện cho Trần Lạc Thần biết rằng anh cứ thờ ơ với cô như vậy đi, dù anh có muốn thì cũng chẳng có cửa đâu.
Con gái ấy mà, đều như thế cả thôi, khi cô ta có cảm giác với anh mà anh lại lạnh nhạt, nếu có thể khống chế được anh thì dĩ nhiên sẽ tốt hơn, đây chính là lạt mềm buộc chặt.
Tất nhiên Trần Lạc Thần sẽ không đoái hoài tới mấy trò như vậy.
May là Trần Lạc Thần cũng không thích thú gì Tần Nhã, nếu đã không có tình cảm thì lạt mềm buộc chặt thế quái nào được!
Đem trả vòng ngọc lại cho Trần Lạc Thần, cũng có nghĩa là cô muốn cắt đứt mối quan hệ bạn bè với anh.
Nhưng hành động của anh thật sự khiến Tần Nhã tức muốn hộc máu.
Trần Lạc Thần ấy thế mà lại lấy chiếc vòng ngọc kia thật, hơn nữa lúc có người tới đón cô đi anh cũng chẳng nói năng gì.
Lúc này Tần Nhã làm gì có tâm trạng để đi ăn với Lý Việt nữa chứ.
Cho nên cô liền xuống xe.
Lý Việt chỉ biết đực mặt ra nhìn, sau khi Tần Nhã xuống xe cô liền bắt một chiếc taxi rồi đi khỏi đây.
Anh ta vừa bực bội vừa ngạc nhiên: “Chẳng lẽ mình nói sai gì rồi? Làm gì có!”
Còn về Trần Lạc Thần.
Anh thở dài rồi quay về ký túc xá.
Sau khi trở về ký túc xá thì Trần Lạc Thần liền trông thấy Dương Thanh đang ngồi ngoài ban công hút thuốc.
Còn gãi gãi đầu nữa, trông có vẻ đang rất sầu đời.
Lý Bân đang ở ngoài ban công với anh ta.
“Ê Thanh, mày bị sao vậy?”
Trần Lạc Thần cũng bước đến gần.
“Ui, mày về đúng lúc lắm, nói giúp tao vài câu coi, chuyện gì vậy không biết, sắp thi cử tới nơi rồi. Mẹ nó, mẹ của Từ Diệp muốn tới Kim Lăng chơi vài hôm rồi sau đó cùng đi về quê với Từ Diệp!”
“Với cả Từ Diệp đã nói chuyện của hai đứa với mẹ cô ấy rồi, mẹ cô ấy cứ khăng khăng đòi gặp tao.”
“Mẹ ơi, sắp gặp phụ huynh luôn rồi, đây là chuyện tốt mà, mày phải đốt pháo ăn mừng mới phải!”
Trần Lạc Thần cười nói.
“Tốt lành gì đâu, tao cũng hiểu ý của Từ Diệp, cô ấy nói mẹ cổ phải ở lại đây, nhờ tao sắp xếp chỗ ở, nói thẳng là thì là muốn tao tiếp đón bà ấy. Nếu mà tao khiến bà ấy hài lòng thì có lẽ bà ấy sẽ khen tao vài câu, còn nếu làm không tốt thì có lẽ ngày tốt nghiệp cũng chính là ngày mà bọn tao phải chia tay đó!”
Ra là Dương Thanh đang buồn rầu vì chuyện này.
A, Trần Lạc Thần nghĩ bụng, bây giờ yêu đương toàn là như vậy thôi.
Người ta nói mẹ vợ chuyên phá hoại tình cảm giữa hai người cũng không phải nói giỡn.
Tuy nhà Dương Thanh cũng không đến nỗi thiếu thốn, nhưng nếu tính với mức sống ở Kim Lăng này hiện giờ thì cũng khó mà dư dả được.
Tóm lại là những nơi rất xịn xò anh ta không thể chi trả được.
Trần Lạc Thần cũng không lên tiếng đòi giúp đỡ anh ta, hiện giờ phố thương mại Kim Lăng đang trong giai đoạn đấu giá, khu suối nước nóng trên núi cũng không thuộc sở hữu của anh.
Nếu không thì cứ giúp anh ta giống như lần trước bạn gái của Lý Bân tìm đến là được, anh chỉ cần lên tiếng là ổn thỏa thôi.
“Giờ mày tính sao?” Trần Lạc Thần vân lên tiếng hỏi.
“À ừ, vừa nãy tao cũng bàn với Bân rồi, lần này mẹ của Từ Diệp tới, ba chúng ta cùng đi đón, tụi mày tiếp đãi bà ấy giúp tao, khách sạn và những chuyện khác tao sẽ giải quyết, còn về chỗ đi chơi, vừa hay tao thấy trên mạng có tin thôn Vân Mông tối mai sẽ tổ chức một hoạt động khá rầm rộ, nghe nói là bên đó di dời xong xuôi nên mở một buổi tiệc tối hoành tráng, cảnh vật ở đó rất đẹp, chúng ta tới đó chơi cũng không tốn bao nhiêu tiền, mà cũng vui nữa.”
Dương Thanh nói.
Trần Lạc Thần gật đầu.
Trần Lạc Thần cũng không hay biết chuyện thôn Vân Mông tổ chức hoạt động, đó là hoạt động ăn mừng thôn bọn họ thành công di dời tới nơi mới, cũng không liên quan gì mấy tới dự án này, mấy chuyện vặt vãnh như vầy Lý Chấn Quốc cũng sẽ không báo cáo với anh.
Trần Lạc Thần lại nói: “Vậy được, cứ quyết định như vậy đi, còn những yêu cầu khác tao sẽ giúp mày cho.”
Dương Thanh nghe vậy mới an tâm phần nào, anh ta đứng dậy vỗ vỗ vai Trần Lạc Thần.
Sáng hôm sau là ngày mà mẹ Từ Diệp tới.
Trần Lạc Thần, Dương Thanh và Lý Bân đến tập trung với mấy người Từ Diệp trước cổng trường.
Chắc chắn Từ Diệp sẽ không đến một mình.
Phải giải thích thế nào đây, theo như những gì Dương Thanh nói hôm qua thì mẹ vợ tương lai tới chơi, nếu chỉ có mình anh ta và Từ Diệp tới đón thì sẽ có cảm giác rất trống vắng, hơn nữa sẽ khiến bà ấy cảm thấy mình không được xem trọng.
Có nhiều người thì sẽ rộn rã ấm áp hơn thôi!
Vì thế nên Từ Diệp cũng gọi thêm hai cô bạn tới.
Trông thấy hai cô gái kia, Trần Lạc Thần ngây ra trong thoáng chốc.
Một người là Triệu Thư Kỳ, còn người kia là Lâm Kiều, cô ta đang liếc mắt đưa tình với anh.
Trừ hai người họ ra con có thêm một cô gái Trần Lạc Thần chưa từng gặp lần nào.
“Dương Thanh, Trần Lạc Thần, các anh tới rồi à, à đúng rồi, để em giới thiệu cho mọi người, cậu ấy tên là Lý Mỹ, là bạn học từ hồi cấp hai của em, là bạn thân từ nhỏ đấy, hôm nay mẹ của Lý Mỹ đi chung với mẹ em nên cô ấy cũng đi cùng luôn.”
Từ Diệp nói.
Lý Mỹ, người cũng như tên, cô ta trông khá là xinh đẹp, cũng rất biết cách ăn diện, tuy nếu đem so thì vẫn kém người đẹp tự nhiên như Triệu Thư Kỳ, nhưng cũng tầm tầm Lâm Kiều xinh đẹp quyến rũ, rất có cá tính riêng.
Đủ để xếp vào hàng gái xinh.
“Chào Lý Mỹ, trước kia đã từng gặp một lần!”
Dương Thanh chào hỏi xã giao với cô ta.
Lý Mỹ thờ ơ gật đầu, rồi cô ta đột nhiên nói: “Đúng rồi, lát nữa phải tới trạm tàu cao tốc để đón mẹ của tôi và bà Từ, các anh định đi thế nào vậy?”
“Ừm, tôi định gọi xe.”
Dương Thanh trả lời.
“Gì? Gọi xe? Hóa ra anh không có xe à! A, tôi cứ tưởng Diệp tìm bạn trai cũng sẽ tìm người giống như ngưởi yêu của tôi, đều đã có xe rồi chứ!”
Lý Mỹ nói, giọng điệu chế nhạo, rõ ràng là cô ta cố ý nói thế.
Tuy là bạn từ thuở nhở của Từ Diệp, nhưng vừa nãy Dương Thanh cũng nói là chỉ mới gặp cô ta một lần thôi, có thể thấy rằng ở trường học cô ta cũng không mấy khi đi cũng Từ Diệp.
Nhưng lần này hết cách rồi, mẹ của Từ Diệp đi cùng mẹ cô ta đến Kim Lăng chơi, vậy nên đành phải đi theo họ.
Mà tụi con gái, đặc biệt là những người từ tỉnh lẻ đến Kim Lăng đi học giống như Từ Diệp vậy, thì sẽ càng thích so bì chuyện ai sống tốt hơn ai.
Hơn nữa bây giờ hai cô bạn cùng phòng của Từ Diệp còn trông xinh đẹp như vậy nữa.
Chắc chắn sẽ khiến Lý Mỹ thấy hơi ghen tị.
Vậy nên cách ăn nói cũng có vẻ hơi gắt gỏng.
“Dương Thanh vẫn chưa mua nữa! Bạn trai của cậu mua rồi à?”
Từ Diệp cũng thấy hơi xấu hổ, nhưng rồi vẫn hỏi lại cô ta.
Gia đình của hai người đều thuộc loại khá giả, từ hồi cấp hai bọn họ chẳng thể phân bì nhau về mặt kinh tế được, cậu mua được bộ đồ đẹp thì tôi cũng có thể mua được thôi!
Vậy nên họ đành phải đem thành thích ra so sánh, Từ Diệp vẫn luôn giỏi hơn Lý Mỹ mảng này.
Nhưng giờ lên đại học thì không còn như vậy nữa.
Nhưng chuyện có thể đem ra so sánh rất nhiều.
“Mua lâu rồi, nhưng chỉ là một chiếc Audi A4L thôi, bạn thân của anh ấy đi xe BMW Series 7, anh ấy cứ nằng nặc đòi mua một chiếc giống vậy, nhưng tớ khuyên anh ấy là A4L cũng được rồi! Dù sao thì anh ấy rất yêu tớ, cũng rất nghe lời tớ nữa.”
Lý Mỹ khoanh tay liếc nhìn Từ Diệp và bạn của cô rồi lên giọng khoe mẽ.
Nhưng hai người Lâm Kiều chả thèm đoái hoài gì tới cô ta.
Từ Diệp cũng chỉ gật gật đầu hưởng ứng: “Vậy bạn thân của người yêu cậu đều rất giỏi đó!”
“Tất nhiên, không như mấy người bạn của Dương Thanh… Thôi, không nói nữa, tóm lại là vậy đó!”
Lý Mỹ nói.
Vừa dứt lời, cô ta bỗng nhiên nhìn về phía sân trường, vẻ mặt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng.
“Bạn trai tớ và bạn anh ấy tới rồi!”