Không dễ dàng mới thoát khỏi Triệu Thư Kỳ, mọi người liền bắt đầu chơi bời trong buổi kỷ niệm.
Mà Trần Lạc Thần thì sao, cũng thật sự là không chịu được sự ép hỏi của mọi người, dứt khoát tìm một cái cớ cho mình chuồn trước.
Dù sao mục đích cũng đã đạt được, mẹ của Từ Diệp bây giờ nhìn Dương Thanh giống như nhìn bảo bối cục vàng rồi.
Trần Lạc Thần trực tiếp bắt taxi về trường học.
“Bác tài, dùng lại một chút!”
Nhưng vừa đến cổng trường, Trần Lạc Thần nhìn thấy một màn trước mắt, liền bảo bác tài dừng xe.
Bây giờ đã sắp tối rồi.
Nhìn thấy bên đường ở công trường, đỗ mấy chiếc xe hạng sang.
Mà mấy nam sinh trông như lưu manh đó đang vây lấy một nữ sinh muốn vào trường, rõ ràng là muốn chặn cô ta, không cho cô ta đi.
Nữ sinh bộ dạng rất tức giận, còn tát một nam sinh.
Bọn họ cũng càng thô lỗ hơn, suýt nữa muốn trực tiếp động thủ.
“Ài, mấy cậu chủ nhà giàu bây giờ, ỷ gia đình có tiền có quyền, đã trở nên vô pháp vô thiên rồi, cậu thanh niên, cậu thức thời một chút vẫn là đừng lo chuyện bao đồng, mấy người đó, là người chúng ta không đắc tội nổi!”
Bác tài cũng nhìn qua bên kia, không khỏi cười khổ lắc đầu.
Mà Trần Lạc Thần trực tiếp đưa tờ năm trăm nghìn, nói không cần trả lại, đẩy cửa xe bước xuống.
Đi về phía nữ sinh bị vây lại đó.
Bác tài không khỏi đồng cảm nhìn bóng lưng của Trần Lạc Thần: “Ài, cậu nhóc, hy vọng cậu may mắn!”
Nói xong một chân đạp chân ga trực tiếp rời đi.
“Cô Tần Nhã, cô đừng làm khó chúng tôi, lão đại của chúng tôi nói rồi, hôm nay nhất định phải mời cô tới, uống ly rượu, cũng không có gì đâu có phải không?”
Mấy tên lưu manh giang hai tay ra, bao vây Tần Nhã lại.
Người xung quanh cũng có đi ngang qua, nhưng không có ai dám quản loại chuyện này.
“Mấy anh tránh ra, tôi không quen lão đại của các anh! Tại sao phải cùng anh ta uống rượu chứ!”
Tần Nhã lạnh mặt mắng.
“Ha ha, cô Tần Nhã, lão đại của chúng tôi là Thẩm Cường, cô chắc từng nghe đến, nói ra thì cô với anh Cường cũng thật là có duyên phận, trước đây anh Cường còn ở trong buổi giao lưu thương nghiệp gặp qua cô một lần, cho nên đối với cô nhớ nhung không quên, mà mãi không tìm được cách liên lạc của cô!”
“Kết quả hôm nay duyên phận đến rồi, trong điện thoại của một thằng vậy mà có ảnh của cô, vừa nghe ngóng, thật sự nghe ngóng được rồi, anh Cường của chúng tôi đặc biệt đặt bàn vì cô, cô nếu như không nể mặt, chúng tôi coi như tiêu rồi!”
Mấy tên lưu manh cười nói.
“Cút cho tôi, tôi nói không đi là không đi, còn như này thì tôi báo cảnh sát!”
Tần Nhã cắn môi nói.
“Khụ khụ, nếu cô Tần Nhã đã không nể mặt như vậy, chúng tôi không khách sáo đâu, chỉ có thể cưỡng ép cô đi, có điều cô sau khi gặp anh Cường của chúng tôi xong, cô sẽ yêu anh Cường của chúng tôi, ha ha ha!”
“Các anh em, mời cô Tần Nhã lên xe!”
Tên lưu manh cầm đầu nói xong thì đã có hai ba tên đàn em trực tiếp ở đằng sau kéo cánh tay của Tần Nhã lôi vào trong xe.
“Các anh làm cái gì, các anh buông tôi ra! Cứu mạng!”
Tần Nhã lập tức hoảng sợ hét to.
Cô ta hình như đã từng nghe về người tên Thẩm Cường đó, là người của một tổ chức xã hội đen rất lợi hại.
Hơn nữa chính là một cậu chủ lăng nhăng quần là áo lượt.
Chuyện từng làm, muốn tàn nhẫn cỡ nào thì tàn nhẫn cỡ đó.
Tần Nhã không biết anh ta như thế nào đánh chủ ý lên người mình, nhưng một khi bị anh ta bắt đi, hậu quả nghĩ thôi cũng biết.
Lúc này giãy giụa trong tuyệt vọng.
Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!
Mà vào lúc này.
Đột nhiên vang lên liên tiếp mấy tiếng!
Nhìn qua thì thấy trên đầu của ba bốn tên lưu manh đã bị nở hoa.
Máu tươi chảy ra.
Mà người xông tới này, tự nhiên chính là Trần Lạc Thần.
Anh sau khi nhìn thấy nữ sinh bị trêu ghẹo chính là Tần Nhã, xuống xe, từ bên đường bẻ hai cành cây thật cứng, cũng mặc kệ xảy ra án mạng gì đó.
Chạy tới đập liên tiếp.
Tổng cộng năm tên lưu manh.
Trong nháy mắt bị Trần Lạc Thần đập ngất bốn tên.
“Fuck, mày là ai?”
Tên lưu manh cầm đầu hoảng rồi, lập tức kinh sợ và nghi hoặc nói.
“Tạo đến đánh chết mày!”
Trần Lạc Thần không nói hai lời, bước tới đánh.
Mà tên lưu manh này nhìn trông cũng là người thường đánh nhau, từ trên đất nhặt một hòn đá, đập về phía Trần Lạc Thần.
Có điều cuối cùng vẫn là đánh không lại Trần Lạc Thần, nhếch nhác chạy trốn.
“Trần Lạc Thần, cậu cậu cậu… cậu không sao chứ!”
Tần Nhã cũng bị dọa sợ rồi.
“Tôi không sao!”
Trần Lạc Thần lau máu ở khóe miệng.
“A! Đầu của cậu hình như chảy máu rồi!”
Tần Nhã bỗng trở nên căng thẳng.
Khả năng vừa rồi không để ý, trán của Trần Lạc Thần bị rách chút da.
Là bị tên đó đánh lén.
“Vết thương nhỏ mà thôi, bọn họ sao lại quấn lấy cô?”
Trần Lạc Thần lau vết thương trên mặt, hôm nay vẫn là lần đầu tiên anh đánh nhau như vậy.
May mà anh có chút sức, quan trọng là Trần Lạc Thần cũng không để tâm, cứ xông vào đánh.
“Tôi cũng không biết, tôi hôm nay vừa quay về, sau đó bọn họ mời đầu là gọi điện làm phiền tôi, sau đó đến cổng trường chặn tôi, cứ muốn tôi đi ăn cơm với tên Thẩm Cường đó, tôi cũng không quen anh ta, cũng không biết ai cho phương thức liên lạc của tôi cho anh ta!”
Tần Nhã thấy Trần Lạc Thần vì mình mà đánh nhau, trong lòng vô cùng cảm động không nói lên lời.
Lập tức hốc mắt đỏ hoe nói.
“Xem ra là tên khốn Lý Việt đó!”
Trong lòng Trần Lạc Thần lẩm bẩm một câu.
Chuyện ngày hôm nay, Trần Lạc Thần đương nhiên biết khó rồi, Lý Việt buổi trưa không phải là bị Thẩm Cường bắt đi dạy dỗ hay sao, dạy dỗ thế nào Trần Lạc Thần không biết, nhưng lần này Thẩm Cường đưa mắt nhắm chuẩn vào Tần Nhã, chắc chắn không thoát khỏi liên quan tới Lý Việt!”
Tuy luôn tránh né Tần Nhã, nhưng trong lòng Trần Lạc Thần đã vô thức xem Tần Nhã thành bạn của mình.
Đặc biệt là biết Tần Nhã khoảng thời gian trước đối tốt với mình, sau đó sau khi anh phụ lòng về tình bạn của cô, khiến trong lòng Trần Lạc Thần đối với Tần Nhã luôn khá hổ thẹn.
Cho nên Trần Lạc Thần vừa rồi vừa nhìn thấy cô ta có chuyện, cho nên mới không màng tới bản thân.
Vốn dĩ Trần Lạc Thần thấy Tần Nhã không sao rồi thì muốn tự mình về ký túc xá băng bó lại.
Nhưng Tần Nhã thì sao, cứ không cho đi, cứ muốn Trần Lạc Thần cùng cô ta đến phòng y tế.
Hơn nữa trên đường đi, Tần Nhã đều nắm chặt tay của Trần Lạc Thần.
Cũng không biết trong đầu Tần Nhã đang nghĩ cái gì, nháy mắt trước căng thẳng Trần Lạc Thần căng thẳng muốn đòi mạng, nhưng còn không đợi Trần Lạc Thần nói gì đó, Tần Nhã đột nhiên lại buông tay của Trần Lạc Thần ra, khiến Trần Lạc Thần tự đi.
“Sao thế?”
Trần Lạc Thần ngây ra nói.
“Không sao cả, tôi chỉ là đang nghĩ, tôi tại sao phải lo lắng cho cậu, muốn đối tốt với cậu như vậy, dù sao cậu trước đây đối với tôi như thế, một chút cũng không xem tôi là bạn!”
Tần Nhã bỗng lại vô cùng ủy khuất nói.
“Cậu biết không, mấy ngày rồi, tôi đều ở trong nhà đích thân nấu đồ ăn mang đến cho cậu, muốn cậu đến nhà ăn, hai chúng ta cùng ăn! Còn muốn học cùng với cậu, nhưng cậu thì sao, luôn tránh né tôi, hơn nữa mẹ tôi bị bệnh rồi, cậu một câu quan tâm cũng không có, tôi lúc đó mới biết, là tôi quá xem trọng bản thân rồi, tôi nghĩ sau này cậu sẽ… cậu sẽ xem tôi là bạn bè, thậm chí còn muốn… ha ha, nhưng tôi nghĩ nhiều rồi!”
Tần Nhã nói.
“Cậu hôm nay không nên cứu tôi, tôi đã rất đau lòng về cậu, nhưng cậu, bây giờ lại khiến tôi rất cảm kích với cậu, thậm chí tôi rất cảm động, cậu rốt cuộc muốn như thế nào!”
Tần Nhã khẩn trương đến giậm chân.
“Tôi chỉ là không để cô chịu tổn thương, tôi thật sự xem cô là bạn của tôi rồi!”
Tần Nhã cũng coi như một nữ sinh hiếm có, không tham lam, hơn nữa tâm địa lương thiện lại xinh đẹp, đối với anh cũng tốt, Trần Lạc Thần đương nhiên xem cô ta là bạn bè rồi.
“Được, vậy tôi hỏi cậu một chuyện…”
Tần Nhã cảm động nói, càng nhìn chằm chằm Trần Lạc Thần.