“Chú Giang Hán Bình là người đứng đầu của một huyện, ai mà có thể khiến ông ấy đứng trước xe ô tô đợi người chứ?”
Lưu Mẫn không khỏi ngạc nhiên.
Lẽ nào là lãnh đạo trong thành phố?
Không phải chứ, lãnh đạo trong thành phố chắc chắn sẽ không tự mình ngồi xe đến chứ.
“Tiểu Lưu, em đợi ở đây trước, anh đi chào hỏi!” Lúc này bạn trai của Lưu Mẫn sửa sang lại tây trang, sửa sang lại kiểu tóc.
Sau đó chuẩn bị đi qua.
“Nhưng Gia Cường, như vậy được sao? Chủ tịch Giang có thể để ý đến anh không?” Lưu Mẫn không khỏi lo lắng.
“Có lẽ là có thể, dù sao ông ấy cũng quen biết với ba anh, anh cũng từng ăn cơm với ông ta 2 lần!”
Lý Gia Cường thề sắt son sau đó đi qua.
Mà Lưu Mẫn không dám đi qua, bên kia toàn là những nhân vật lớn, hình như mấy lãnh đạo của Sở giáo dục cũng ở đây.
Lưu Mẫn với tư cách là thuộc hạ của thuộc hạ, đương nhiên không có dũng khí xuất hiện.
Mà Lý Gia Cường, rất nhanh đã đi đến, cũng quay lại rất nhanh.
Lúc đi đường làm quan rộng mở, cho là chào hỏi ở trong trường hợp như thế này rất nở mày nở mặt.
Nhưng, lúc quay lại, tinh thần ủ rũ, khuôn mặt đều trở thành màu cà tím.
“A? Gia Cường làm sao vậy? Có phải chủ tịch Giang không để ý đến anh không ? Này, em đã nói rồi, có nhiều nhân vật lớn như vậy anh đừng nên đi qua thì hơn!”
“Ừ, đám người chủ tịch Giang quả thật đến đón người khác, hơn nữa còn là một nhân vật không thể coi thường, hình như bọn họ nói là cậu Trần, chính là cậu Trần đã thay đổi cả huyện Bình An này, đây là một ông chủ lớn! Nhưng anh cảm thấy không đúng nha, nếu như thật sự là cậu Trần đến, sao anh ta có thể ngồi xe ô tô chứ?”
Lý Gia Cường nghi ngờ nói.
“Này, có thể là chủ tịch Giang không muốn nói thật với anh, chúng ta vẫn nên đi thôi, mấy vị lãnh đạo của Sở giáo dục cũng ở đây!”
Lưu Mẫn vội vàng nói.
Lý Gia Cường gật đầu.
Nhưng vừa mới thúc giục, Trần Lạc Thần cũng đi nhanh hơn.
Trần Lạc Thần đi theo sau nghe thấy bọn họ nói gì mà cậu Trần, cậu Trần, trong lòng liền nghĩ, lẽ nào là đến đón mình?
Nhưng mình đã nói với Lý Chấn Quốc rồi, không cần phải làm nghi thức gì, tự mình về nhà để xử lý chuyện của mình trước, bảo anh ta đừng quan tâm.
Nhưng bây giờ, Trần Lạc Thần không thể tự mình đi qua hỏi.
Cũng chính là việc không thỏa đáng.
Kéo hành lý của hai người Lưu Mẫn đi ra đến cửa, tài xế của Lưu Mẫn cũng đến.
“Nóng chết đi được, nóng chết đi được! Tiểu Lý mau để hành lý lên xe, rồi rời đi!”
Giọng nói của Lưu Mẫn không vui nói với tài xế.
Sau khi để hành lý xong, tài xế trực tiếp lái xe đưa hai người Lưu Mẫn rời đi.
Chỉ còn lại Trần Lạc Thần sững sờ xách hành lý đứng ở bên cạnh, chết tiệt!
Cho dù xem mình là công nhân cũng phải chào hỏi một tiếng chứ?
Mà trong xe, Lý Gia Cường nhìn Trần Lạc Thần đứng ngây ngốc trong gương chiếu hậu, mới ngượng ngùng hỏi Lưu Mẫn:
“Tiểu Mẫn, lúc nãy quên không chào tạm biệt với học sinh của em rồi, hỏi cậu ta đi đâu, đưa cậu ta về cũng được mà?”
“Đưa cậu ta về làm gì, anh không sợ xe của chúng ta bị bẩn sao, chỉ là một tên nghèo hèn, không cần quan tâm đến anh ta!”
“Được rồi!”
Lại nói Trần Lạc Thần, sau khi mắng Lưu Mẫn một trận ở trong lòng, cũng gọi xe chuẩn bị đi về nhà.
Trên đường đi, còn không quên gọi điện thoại cho nhà ông Ngô.
Nói với bọn họ nấu cơm, đợi mình về, mua một ít đồ ăn, uống rượu cùng với ông nội Ngô.
Lại không ngờ điện thoại trong nhà reo rất lâu mà không có người bắt máy.
Gọi liên tiếp ba lần, mới vang lên âm thanh yếu ớt.
“Alo? Cậu tìm ai?”
“Bà Ngô, cháu là Lạc Thần, ông cháu đâu?”
“À? Là Lạc Thần sao, cháu được nghỉ về nhà chơi sao?”
Bà Ngô có chút ngạc nhiên và vui mừng.
Lúc nhỏ Trần Hiểu và Trần Lạc Thần gần như đều do ông Ngô và bà Ngô chăm sóc.
Vì vậy tình cảm của hai chị em họ với hai vợ chồng già vô cùng sâu đậm.
Xem trọng giống như ông bà nội của mình vậy.
Mấy năm này, chị gái đi trước, nhưng vì vẫn còn mình phải giả vờ nghèo khó, cũng không có cách nào trực tiếp để ông bà Ngô được hưởng phúc, chỉ có thể giúp đỡ trong bí mật.
Vì vậy gia đình ông Ngô vẫn giữ dáng vẻ như trước đây.
Vừa nghe nói mình sắp có kỳ nghỉ phép, chị gái lập tức muốn sắp xếp việc gia đình ông Ngô.
Cái này đương nhiên Trần Lạc Thần sẽ không quên.
“Khụ khụ, trưa nay ông con nhập viện, bà cũng vừa mới về nhà lấy đồ, mới nghe thấy điện thoại của con giọ về!”
“Cái gì? Nhập viện? Ở đâu?”
Nghe thấy giọng điệu bà Ngôn rất không tốt, trong lòng Trần Lạc Thần cũng lo lắng, vội vàng hỏi.
Bà Ngô nói cho anh biết địa chỉ.
Tình cờ là một bệnh viện ở trong huyện.
Lúc Trần Lạc Thần đến, đúng lúc bà Ngô ngồi nhờ một chiếc xe tải trên trấn chạy đến.
Trần Lạc Thần đỡ bà Ngô đi đến phòng cấp cứu trên tầng điều trị gấp của bệnh viện.
Nghe bà Ngô nói, ông có bệnh tim, buổi trưa đang ăn cơm, đột nhiên bị ngất xỉu.
Lúc đó khiến bà ấy vô cùng hoảng sợ, vội vàng gọi xe cấp cứu, bây giờ vẫn còn đang cấp cứu.
“Tại sao chúng tôi phải ứng tiền trước, anh à, anh đang bắt nạt người khác sao? Ông ấy là ba của chúng tôi không phải là ba của anh sao?”
Trước cửa phòng cấp cứu, một người phụ nữ lông mày giống như con sâu bướm đang nói chuyện với một đôi vợ chồng khác.
Bên phía kia, có mấy cặp vợ chồng và một chàng thanh niên đang đứng.
Trần Lạc Thần liếc nhìn, là hai đứa con trai và hai đứa con gái của ông Ngô, còn có cháu trai và cháu gái của ông Ngô.
Rõ ràng nghe nói xảy ra chuyện nên đều đến đông đủ.
“Tôi nói này em trai em gái, cô nói như vậy là không đúng rồi, ba của chúng ta vẫn luôn ở cùng với hai người, bình thường tôi ở bên ngoài làm ăn, hơn nữa số tiền này bảo hai người tạm ứng trước, chứ không phải bảo hai người trả hết, cô gấp cái gì! Cuối cùng bốn anh em chúng ta cũng sẽ chia đều số tiền này!”
Anh cả quanh năm đi làm ăn ở bên ngoài, lúc này đang ôm vai hút thuốc.
“Dựa vào cái gì bốn anh em chúng ta phải chia đều, anh cả, anh hai, số tiền này hai anh phải bỏ ra phần hơn, hai chị em bọn em bỏ ra phần nhỏ mới đúng, hơn nữa, năm nay con gái của em tốt nghiệp đại học, sắp đi thực tập rồi, sắp xếp công việc không tiêu tiền sao?”
Ba người em cũng không phục nói.
Cuối cùng Trần Lạc Thần cũng hiểu, chính là vì chuyện ai bỏ tiền viện phí mà cãi nhau.
Mà bà Ngô nhìn thấy cảnh này, tức đến mức sắp ngất đi.
“Các người đừng cãi nhau nữa được không, các người không bỏ ra thì tôi bỏ ra, không có tiền thì tôi đi bán thận, cũng không cần một đồng tiền của các người!”
Bà Ngô tức giận giậm chân.
“Haiz, mẹ, mẹ cũng đừng tức giận, đây không phải là sắp xếp chuyện sự nghiệp cho cháu nội của mẹ sao, số tiền còn lại không còn bao nhiêu!”
Anh hai cũng nói.
“Tiền viện phí là bao nhiêu?”
Lúc này, Trần Lạc Thần đột nhiên lên tiếng.
“Hửm? Lạc Thần về rồi sao!”
Lúc này mọi người mới nhìn thấy Trần Lạc Thần.
“Hừ, hỏi tiền viện phí bao nhiêu giống như cậu có thể trả vậy, còn cố ý hỏi!”
Một cô gái trẻ, tên là Ngô Thiến, bằng tuổi với Trần Lạc Thần, lúc này kinh thường nói một câu.
Bởi vì bình thường ông nội rất yêu quý Trần Lạc Thần, khiến Ngô Thiến bất mãn từ nhỏ, là ý gì? Cháu gái của mình không thương lại đi thương một đứa trẻ nghèo?
“Giả vờ đó, anh ta có thể chịu được sao!”
Một chàng trai trẻ khác cũng chính là Ngô Siêu, đang được sắp xếp công việc cũng lạnh lùng nói một câu.
Cũng giống như Ngô Thiến, cũng rất ngứa mắt với Trần Lạc Thần.
Chủ yếu là vì Trần Lạc Thần từ nhỏ đã học rất tốt, thường xuyên được ông bà nội lấy ra để so sánh với bọn họ, so đi so lại, cũng có lòng đố kỵ.
Còn Trần Lạc Thần cũng biết Ngô Thiến và Ngô Siêu vẫn luôn ghét bỏ với mình.
Cũng không nói gì.
Đúng lúc này một y tá đi đến.
“Chi phí phẫu thuật của mấy người lúc nào mới trả đây? Tổng cộng 390 triệu, gom đủ chưa?”
Y tá này thờ ơ nói.
Lúc này anh cả nói: “Cứ nghe theo anh, em hai, số tiền này em ứng ra trước đi, quay về sẽ trả tiền cho hai người!”
“Dựa vào cái gì?”
“.…”
Không lâu sau, liến thoắng lại bắt đầu muốn cái nhau.
Con dâu thứ hai và em ba còn nói đến chuyện cây khế của Trần Chi Ma, nói cái gì mà bà Ngô trộm tiền đưa cho em ba hay gì đó.
Sau đó liền xé toạc ra.
Loạn thành một nồi cháo.
Trên khuôn mặt cô y tá nhỏ không giấu được sự xem thường.
“Tôi cùng cô đi thanh toán!”
Trần Lạc Thần bất lực lắc đầu, lúc này mới khẽ giọng nói với y ta một câu.
“Cậu?”