Trên Vân Đoan các
Trần Lạc Thần và bọn Dương Thanh, Tiểu Vũ ngồi cùng nhau.
Thưởng thức cảnh đẹp xung quanh.
Đối với sự kinh ngạc của Mã Tiểu Vũ, Trần Lạc Thần cũng chỉ tìm một cái lý do lấp liếm cho qua.
Chỉ có điều Trần Lạc Thần không không ngờ tới chính là hôm nay Lý Chấn Quốc đã cho mình mặt mũi quá lớn.
Ăn cơm ở chỗ này hẳn là tốn không ít tiền đi.
Nhớ đến toàn bộ sơn trang này đều là của chị và mình trong lòng Trần Lạc Thần lại có một loại cảm giác kích thích.
Mà lúc này, Triệu Thư Kỳ và một đám nữ sinh tất cả đều đi lên.
Sắc mặt Triệu Thư Kỳ có chút khó coi.
Dù sao, cô ta vẫn cảm thấy Trần Lạc Thần là một tên nghèo hèn, là người mà Triệu Thư Kỳ cô vẫn luôn luôn coi thường.
Nhưng bây giờ lại thật sự có một cảm giác phải ngước nhìn bóng lưng Trần Lạc Thần.
Khiến Triệu Thư Kỳ cực kỳ khó chịu.
“Trần Lạc Thần! Sao cậu lại có tiền đến chỗ này?”
Cho nên Triệu Thư Kỳ vừa lên đến nơi đã hỏi một câu mà trong lòng của cô ta muốn hỏi nhất, cũng là vấn đề sợ nhất.
Cô ta rất sợ Trần Lạc Thần nói với cô ta rằng mình có tiền.
Nếu là như vậy Triệu Thư Kỳ sẽ càng thêm khó chịu.
“Đúng vậy, anh Trần Lạc Thần, sao anh lại có tiền tới chỗ này, ở đây rất là đắt đấy!”
Giọng điệu của Lâm Kiều đã tốt hơn nhiều, thậm chí còn có cảm giác như xấu hổ.
Trang Đông Thành và Lý Hạo cũng dựng tai lên nghe một chút.
Trần Lạc Thần cười nói: “Ừ, trùng hợp là tôi có quen biết với giám đốc ở đây cho nên anh ấy mời tôi tới đây ăn bữa cơm, còn có thể mang theo bạn!”
? ? ?
Mặt mũi đám người tràn đầy dấu chấm hỏi.
Cho dù có quen biết với giám đốc thật đi chăng nữa thì đây cũng quá long trọng rồi?
Triệu Thư Kỳ ngưng mắt nhìn qua Trần Lạc Thần.
Lúc này Mã Tiểu Vũ không nhịn được mới nói ra tình hình thực tế.
Anh ta liền nói lại một chút quá trình Trần Lạc Thần quen biết với giám đốc kia như thế nào, vì sao lại tới sơn trang này cho mọi người.
Lúc này Triệu Thư Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm giống như hỏi:
“Tiểu Vũ, ý của cậu là lúc trước Trần Lạc Thần mua túi Hermes đắt tiền và cả lần này có thể ăn cơm ở sơn trang tôn quý nhất này tất cả đều là bởi vì lúc trước cậu ta cứu được con gái của giám đốc sao, từ đó nhận lấy đãi ngộ lớn lao như thế này?”
Mã Tiểu Vũ gật nhẹ đầu: “Đó cũng là do Trần Lạc Thần may mắn, tóm lại là người tốt sẽ luôn được đền đáp!”
Làm mình sợ muốn chết!
Triệu Thư Kỳ không khỏi thầm hô trong lòng.
Ngay cả bọn Trang Đông Thành cũng đều thở dài ra một hơi.
Mặc dù bây giờ Trần Lạc Thần nhận được đãi ngộ tốt hơn so với mấy người phú nhị đại như bọn họ.
Nhưng đây chỉ là người ta trả nợ ân tình cho anh ta, qua hôm nay, Trần Lạc Thần đây này có là cái gì đâu?
Sau khi làm rõ ràng tất cả mọi chuyện, tâm tình của Triệu Thư Kỳ và đám nữ sinh kia đã tốt hơn không ít.
Đương nhiên, Trần Lạc Thần nhìn thấy mặc dù Triệu Thư Kỳ không đã xem thường mình nhiều như trước nhưng trong ánh mắt cô ta nhìn mình cũng không có loại ý vị cảm ơn kia.
Ý là cô ta có thể đến đây đã là cho Trần Lạc Thần mặt mũi rồi.
Đối với chuyện này, Trần Lạc Thần cũng chỉ cười nhạt một tiếng cho xong việc.
“Các cậu nhìn xem đây là một bộ bức tranh à? Còn là một họa sĩ bậc thầy của nước ngoài vẽ nữa, thật hay giả đấy?”
Cả đám ăn uống tiệc từng, thư giãn vui vẻ.
Lúc này Lâm Kiều mới đem ánh mắt đặt vào bốn bức tranh phong cách khác nhau treo ở trên bốn cây cột trong lầu các.
Một bức trong đó là tác phẩm của một họa sĩ nổi tiếng nước ngoài trong lịch sử.
Lâm Kiều liếc mắt một cái liền nhận ra.
“Có lẽ là thật đấy…” Trần Lạc Thần cười nói.
Hình như trong sơn trang này có rất ít đồ vật là giả.
Có thể nói là ném vào đây cả đống tiền.
“Hừ, cái gì gọi là có lẽ, vốn chính là thật mà!”
Nghe Trần Lạc Thần nói thế Trang Đông Thành ở bên cạnh không khỏi khinh bỉ nói.
Anh ta từng đi du học ở nước ngoài.
Đánh giá một vài đồ vật của nước ngoài đương nhiên là thế mạnh của anh ta.
Tên nghèo hèn Trần Lạc Thần này, rõ ràng đã có khả năng mời mọi người rồi còn hại mình bỏ ra mấy trăm triệu.
Tiêu tiền uổng phí!
Cho nên Trang Đông Thành không khỏi từ phương diện khác tìm về chút mặt mũi!
Lập tức anh ta tự tin nói:
“Ở nước ngoài theo giá thị trường của bức tranh này khởi điểm đã hơn ba tỷ rồi, vô cùng quý báu! Ba bức tranh treo ở mấy cây cột trên lầu các này của sơn trang cũng đều có giá trị không nhỏ, nếu không thì vì sao ăn ở ở chỗ này có thể đắt như vậy chứ!”
“Mẹ ơi, giá khởi điểm đã ba tỷ!”
Các nữ sinh đều tôn thờ phát điên rồi.
Lâm Kiều lại càng kích động nói: “Không được, tôi nhất định phải chụp một tấm ảnh, chụp ảnh chung cùng những bức tranh mấy tỷ này!”
Trêu cho mọi người liên tục cười vui vẻ.
Mà lúc này Trần Lạc Thần lại đứng dậy trực tiếp lấy bộ tranh kia xuống: “Mọi người muốn xem thì lấy xuống xem là được!”
“Này này này! Con mẹ nó Trần Lạc Thần cậu có thể chớ đụng lung tung được không, mẹ kiếp nếu như đụng hỏng ai bồi thường nổi!”
Trang Đông Thành trừng to mắt.
Lý Hạo ở bên cạnh cũng chua xót nói: “Người ta mới mời cậu ăn bữa cơm cậu lại thật sự cho mình là chủ nhà rồi à?”
Mặc dù Triệu Thư Kỳ không lên tiếng nhưng cũng đã nhìn về phía Trần Lạc Thần.
Còn là lắc đầu thất vọng.
Bất kể là làm việc hay là nói đến vấn đề học thức thì Trần Lạc Thần so với bọn Trang Đông Thành thật sự không chỉ kém hơn một cấp bậc thôi đâu.
Cho dù ở chỗ nào cũng cho cô một cảm giác, chính là xấu, quá xấu!
Trần Lạc Thần lấy tranh xuống cho các cô vốn là muốn điều tiết một chút quan hệ.
Không ngờ ngược lại bị biến thành người lỗ mãng.
Cũng được, không xem thì thôi.
Trần Lạc Thần liền đem bức tranh định treo lên lại chỗ cũ.
Nhưng không hiểu sao tay lại run một cái nên không treo được đúng chỗ như cũ, vừa hay lại có một trận gió thổi tới.
Bức tranh rời khỏi tay trực tiếp bị gió thổi bay xuống dưới rơi vào trong hồ nước phía dưới thác nước!
“A!”
Thao tác này trực tiếp khiến cho các nữ sinh hét lên một tiếng.
Ngay cả Triệu Thư Kỳ cũng bị dọa cho đứng bật dậy.
Xong rồi, bức tranh này xong thật rồi.
Ba tỷ đấy!
Tất cả mọi người không khỏi nuốt nước miếng một cái.
Chỉ có hai người Trang Đông Thành và Lý Hạo là đang cười to trong lòng, con mẹ nó, bức tranh ba tỷ đồng trực tiếp phá hỏng luôn rồi, người ta nợ anh ta ân tình thì chỉ cần một bữa cơm ở Vân Đoan các này cũng xem như trả hết rồi nhưng còn bức tranh này để xem anh ta ăn nói với người ta thế nào!
Hắc hắc!
“Trần Lạc Thần, nếu không chúng ta đi thôi, dù sao cũng ăn xong rồi!”
Lúc này Mã Tiểu Vũ cẩn thận hỏi.
Cứ ở lại đây nữa, ba tỷ, Trần Lạc Thần muốn không bồi thường cũng không được đâu!
“Ôi trời ơi, không xong rồi, mấy người mau nhìn phía dưới đi, có người đang đi lên!”
Lúc này Lâm Kiều một chỉ xuống phía dưới khẩn trương nói.
Trần Lạc Thần cũng giương mắt nhìn lại.
Liền thấy Lý Chấn Quốc dẫn theo mấy nhân viên phục vụ bưng rượu ngon đang đi về phía phía trên này.
Chắc là muốn đến mời rượu.
Trần Lạc Thần không khỏi bất đắc dĩ.
Mình đã nói với Lý Chấn Quốc là tạm thời không cần để lộ thân phận rồi mà ông ta còn tới mời rượu làm gì?
Rất nhanh, Lý Chấn Quốc liền đi lên đến.
Mà Trang Đông Thành đương nhiên là quen biết Lý Chấn Quốc.
“Tổng… Tổng giám đốc Lý!”
Trang Đông Thành lúng túng ậm ừ nói.
Không ngờ người giám đốc mà Trần Lạc Thần nói đến lại là tỉ phú của Kim Lăng Lý Chấn Quốc!
Hiển nhiên Triệu Thư Kỳ cũng rất kinh ngạc, thậm chí còn không dám nói tiếp nữa.
Cái tên Trần Lạc Thần này thật sự là vô cùng may mắn!
Mà Lý Chấn Quốc khẽ gật đầu với cả đám coi như thăm hỏi.
Cuối cùng cung kính nhìn về phía Trần Lạc Thần: “Trần…”
Đột nhiên lại nhớ tới trước đó Trần Lạc Thần đã dặn là không được để lộ thân phận.
Lý Chấn Quốc nói: “Anh Trần à, hôm nay sắp xếp như thế này anh cảm thấy thế nào? Có hài lòng không?”
Trần Lạc Thần cười nhẹ gật đầu.
Mà lúc này, Trang Đông Thành nuốt nước miếng một cái nói: “Nhưng mà Tổng giám đốc Lý, vừa rồi Trần Lạc Thần đã đánh rơi bức tranh của anh đánh rơi xuống nước rồi!”
“Đúng vậy Tổng giám đốc Lý, cái này đều là do Trần Lạc Thần, nếu như cậu ta không phải lấy bức tranh xuống thì bức tranh đã không bị bay mất khỏi tay cậu ta!”
Lâm Kiều cũng vội vàng phủi sạch quan hệ với Trần Lạc Thần.
Mã Tiểu Vũ sốt ruột nói: “Nhưng thưa Tổng giám đốc Lý, thật sự là Trần Lạc Thần cậu ấy không cố ý đâu!”
Dương Thanh cũng nói giúp cho Trần Lạc Thần. Ba tỷ đấy, nếu phải đền thì làm sao bây giờ?
Mà người lọc lõi giống như Lý Chấn Quốc sao có thể không nhìn ra manh mối.
Xem ra không phải tất cả những người này đều là bạn của Trần thiếu mà hiển nhiên Trần thiếu vẫn chưa để lộ ra thân phận của mình.
Cũng đúng, tính cách của Trần thiếu hướng nội là một người khiêm tốn, xem ra là không muốn tách ra một mình ở bậc cao hơn rồi.
Hơn nữa trước đó Trần Lạc Thần đã nhắc nhở, Lý Chấn Quốc cũng không ngốc nên chắc chắn sẽ không trực tiếp đem thân phận của Trần Lạc Thần nói thẳng ra.
Sắc mặt lập tức ngưng lại nói:
“Cái gì! Bộ tranh kia bị rơi xuống dưới khe núi rồi?” Toàn thân Lý Chấn Quốc chấn động mãnh liệt, vẻ mặt hoảng sợ, xem ra là vô cùng để ý đối với bộ tranh này!
Bầu không khí bỗng chốc khẩn trương lên.
Mã Tiểu Vũ sốt ruột nói: “Tổng giám đốc Lý, thật sự rất xin lỗi!”
“Anh Trần, bộ tranh kia tôi mua mất hơn ba tỷ đấy… Hơn nữa đây chính là bức tranh mà cấp trên của tôi rất rất thích, bây giờ anh bảo tôi phải ăn nói thế nào đây?”
Lý Chấn Quốc ngưng mắt nhìn về phía Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần biết đây là Lý Chấn Quốc muốn cho mình một cái bậc thang để đi xuống, ông ta không thể để lộ thân phận của mình nên chỉ có thể làm như thế này.
Ha ha… Cái tên Lý Chấn Quốc này cũng rất biết điều đấy.
Trần Lạc Thần liền làm ra dáng vẻ vô cùng hối hận:
“Tổng giám đốc Lý, chuyện này thực sự tôi cũng không ngờ tới được nhưng chủ yếu trách nhiệm không phải tôi!”
“Không phải anh?” Lý Chấn Quốc nhíu mày.
Lâm Kiều đứng bên cạnh còn tưởng rằng Trần Lạc Thần muốn đem trách nhiệm đẩy lên trên người mình, vội nói: “Tôi nói cho Trần Lạc Thần cậu biết, chính là tại cậu, rõ ràng bức tranh đó bay từ trong tay cậu ra ngoài, cậu đừng hòng vu cho người khác!”
“Đúng đấy, làm sai chuyện thì phải dũng cảm gánh chịu, có còn là đàn ông nữa hay không vậy!”
Một đám nữ sinh cũng khinh bỉ nói.
“Chắc là sợ số tiền ba tỷ kia không trả nổi đấy mà nên mới ra sức chối bỏ!” Lý Hạo ở bên cạnh cũng chua chát nói.
Bữa cơm này của Trần Lạc Thần cũng không kéo gần được khoảng cách với đám người kia mà cái đạt được chỉ là sự hâm mộ ghen ghét của người khác!
Trong lòng Trần Lạc Thần cười khổ một trận.
Lập tức anh lại nói tiếp: “Là như thế này Tổng giám đốc Lý, vừa rồi quả thực là tôi đã lấy bức tranh xuống nhưng sở dĩ tôi nói trách nhiệm không do tôi là bởi vì lúc tôi muốn treo lại bức tranh về vị trí cũ thì chợt có một trận gió thổi tới nên bức tranh mới bay đi mất!”
“Ha ha, cái này mẹ nó thật sự là lỗi tại cơn gió à!”
Cả đám xem thường trong lòng.
Trang Đông Thành lại nói: “Trần Lạc Thần, cậu quá đáng rồi, lại còn đem trách nhiệm đổ qua cho cơn gió nữa, cậu thật sự lươn lẹo đấy!”
Mà Lý Chấn Quốc lại là dáng vẻ trầm tư suy nghĩ.
Một hồi lâu sau ông ta mới vỗ trán một cái: “Anh Trần, thì ra là như vậy à, xem ra là tôi hiểu lầm anh rồi, bức tranh này bị gió thổi bay xuống! Xem ra trách nhiệm cũng không phải do anh!”
“Đúng vậy, các người đem bức tranh treo ở chỗ này, gió lại lớn như thế!” Trần Lạc Thần vội nói.
“Vâng vâng vâng, anh Trần không nhắc nhở thì tôi cũng quên mất, xem ra tất cả đều là trách nhiệm của chúng tôi!”
Cái gì? ? ?
Nhìn dáng vẻ này của Lý Chấn Quốc đám người đã được mở rộng tầm mắt rồi.
Chỉ dăm ba câu như vậy mà Lý Chấn Quốc đã tin rồi?
Trang Đông Thành có một loại cảm giác như nghẹn ở cổ họng, khó chịu muốn chết.
Mà mây người Triệu Thư Kỳ lại càng không hiểu rõ cho lắm.
“Vậy thì được, nếu đã là như vậy thì hôm nay phải cảm ơn Tổng giám đốc Lý đã thịnh tình khoản đãi, chúng tôi xin phép đi về trước!”
Trần Lạc Thần cười cười.
Chuyện này, Lý Chấn Quốc phối hợp thực sự quá khôi hài.
Sau khi đám người rời đi, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Trần Lạc Thần đều có chút ngơ ngác.
Đặc biệt là Triệu Thư Kỳ, Trần Lạc Thần cho cô ta một cảm giác không chân thật.
“Trần Lạc Thần, cậu thật lợi hại đấy, cậu nói như vậy mà thực sự thuyết phục được Tổng giám đốc Lý, người rất yêu thích bức tranh đó!”
Ra khỏi sơn trang, Mã Tiểu Vũ bội phục Trần Lạc Thần nhiều không kể xiết.
Triệu Thư Kỳ chỉ ở bên cạnh lắng nghe.
Trong lòng lại nghi ngờ: Chân tướng sự việc thật sự là như vậy sao?