“Hửm?”
Thanh âm này vừa dứt, thì trong phòng bao lập tức tĩnh mịch, toàn bộ đều nhìn sang thanh niên mới nói chuyện.
Nể mặt cậu?
Cậu là ai? Mà nể mặt cậu?
Mà người nói câu này, đương nhiên là Trần Lạc Thần rồi.
Vốn dĩ, Trần Lạc Thần luôn ở bên ngoài phòng bao, nhìn thấy Lâm Đông ăn thiệt rồi, Trần Lạc Thần cũng chỉ vui vẻ đứng ở bên cạnh hóng drama.
Dù sao cũng chả liên quan gì đến mình.
Nhưng, tên Lưu Lập đó hiển nhiên đã tia trúng mấy cô gái như Khương Nhiên Nhiên và Hứa Hinh rồi.
Khương Nhiên Nhiên, vì cô ta thì ít hơn một chút.
Tuy Khương Nhiên Nhiên bề ngoài khách sáo mấy phần với mình, nhưng Trần Lạc Thần biết, con nhỏ này rất xem thường mình.
Mình cũng không cần phải giả vờ ra vẻ trước mặt cô ta.
Nhưng, có Hứa Hinh ở đây, nếu Trần Lạc Thần thật sự không quan tâm, thì không hay chút nào.
Dù sao Hứa Hinh từ khi bắt đầu đã đối với mình không tồi, không có nhìn người bằng vẻ bề ngoài.
Có thể là trong lòng Hứa Hinh cảm thấy chả có gì, nhưng so sánh như vậy, trong lòng Trần Lạc Thần vẫn rất cảm kích cô ta.
Cho nên bây giờ đứng ra, quyết định gánh chuyện này thay cho Hứa Hinh.
“Trần Lạc Thần, anh nói bậy gì vậy, còn không cút mau đi, có một số chuyện anh không hiểu được đâu!”
Mà Khương Nhiên Nhiên lập tức lạnh mặt nói.
Cô ta say rồi, Khương Nhiên Nhiên từ nhỏ đã trưởng thành trong thành phố, nhìn nhiều biết rộng, mấy chuyện loại như này, đương nhiên là hiểu rõ.
Thậm chí Khương Nhiên Nhiên cũng quyết định rồi, cùng lắm thì mình học theo Lâm Đông, uống sạch một chai rượu, sau đó vội vàng chạy lẹ ra ngoài, chắc Lưu Lập cũng không dám không có vương pháp đâu?
Nhưng không ngờ, lúc này Trần Lạc Thần lại ra mặt làm anh hùng, cô ta dù có thật sự say.
Thì cũng muốn cho Trần Lạc Thần một hai cái tát.
“Nể mặt cậu, dựa vào đâu?”
Lưu Lập nhíu mày, những lão đại khác cũng lũ lượt đánh giá Trần Lạc Thần.
Hai tay Trần Lạc Thần đút vào túi, nhàn nhạt cười nói: “Cô gái này là bạn tôi, cho nên chuyện này tôi gánh dùm cô ấy, cậu Lưu nếu như cậu thật sự muốn uống, chi bằng đợi tôi gọi điện thoại, tôi kêu người tới uống với anh!”
Một tên ma cà bông, Trần Lạc Thần đương nhiên không đặt vào mắt rồi.
Lúc này nhìn sang Hứa Hinh mỉm cười.
“Thằng nhóc thối, anh hùng cứu mỹ nhân thì phải trả giá đó, hơn nữa tôi nghe ý của cậu, là còn muốn tìm người tới đọ với tôi, ha ha ha, cậu cũng chả nhìn thử bộ dạng hèn mạt của cậu đi, cậu cũng xứng sao?”
Lưu Lập đánh giá Trần Lạc Thần trên dưới một phen, lập tức cười lạnh ra tiếng.
“Trần Lạc Thần, chuyện này anh đừng có quan tâm, anh mau đi đi!”
Hứa Hinh lúc này lo lắng mà nói.
Trần Lạc Thần quay đầu lại cho cô ta một ánh mắt an tâm, mỉm cười nói: “Không sao đâu, cô yên tâm đi!”
Nói xong nhìn sang Lưu Lập: “Thế nào hả cậu Lưu, cậu cứ nói dám hay không thôi? Đợi lát nữa người tôi tới rồi, uống với anh một ly thế nào?”
“Được được được, ở huyện Bình An, lần đầu nghe thấy có người dám thách đấu với Lưu Lập tôi ở trước mặt nhiều lão đại như vậy đó! Vậy hôm nay chúng tôi thật sự được mở mang tầm mắt rồi, nhưng tôi phải nói trước, lát nữa, tôi sẽ không tha cho cậu đâu, kết cục của kẻ đắc tội với Lưu Lập tôi, tin chắc cậu cũng nghe ngóng được rồi!”
Lưu Lập cười lạnh, như đang nhìn một thằng hề vậy.
Còn Trần Lạc Thần, lúc này liền bảo mấy nữ sinh Hứa Hinh và Khương Nhiên Nhiên đi mau.
Vẻ mặt Hứa Hinh nhìn Trần Lạc Thần, rất là xoắn xuýt, cô ta muốn ở lại.
Còn Khương Nhiên Nhiên, thì lúc này trợn trắng mắt với Trần Lạc Thần một cái như nhìn một tên ngu si vậy, sau đó cưỡng chế kéo Hứa Hinh rời đi.
Lưu Lập không có ngăn cản, bởi vì anh ta rất rõ, chuyện này chắc chắc còn có tập tiếp theo, đợi đến lúc đó lại tìm mấy nữ sinh lại, lúc đó sẽ không đơn giản là cho bọn họ chỉ uống một chai rượu trắng thôi đâu.
Thế là, Trần Lạc Thần đi gọi điện thoại.
Đương nhiên là gọi cho bọn người Thiên Long Địa Hổ rồi.
“Kêu đi, có bao nhiêu kêu bấy nhiêu cho tôi, ha ha ha!”
Trần Lạc Thần gọi điện thoại xong, cũng nhàn nhạt cười cười mà nhìn Lưu Lập.
Trần Lạc Thần, cũng vì các loại nguyên nhân mà không thể không giản dị trước mặt người quen, giống như hôm nay ở nhà Khương Vệ Đông, vì ông ta dù gì cũng là một trưởng bối.
Bản chất của Trần Lạc Thần cũng không phải là kẻ khoa trương xuất thân, cho nên có một số chuyện cũng nhẫn nhịn.
Bởi vì nếu như Trần Lạc Thần muốn đánh vào mặt một nhà bọn họ, thì thật sự chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay thôi.
Nhưng lần này Lưu Lập thì khác, giống như là đối phó với Từ Vệ tập đoàn Hải Sơn kia thôi, xảy ra chuyện, Trần Lạc Thần không sợ một chút xíu nào.
Rất nhanh.
Liền nghe thấy một tràng tiếng phanh gấp của xe vang lên, nhìn thấy ở cửa KTV, có từng chiếc chiếc xe sang trực tiếp ngừng lại.
Một đội vệ sĩ áo đen xông xuống, hai người dẫn đầu, chính là Thiên Long và Địa Hổ.
Hai người thân là tổng quản căn cứ của Trần Lạc Thần hiện tại, càng là vệ sĩ riêng của Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần ở đâu, bọn họ đương nhiên cũng sẽ xuất hiện ở đó, để chi viện bất kỳ lúc nào.
“Cậu chủ Trần ở bên trong, xông vào cho tôi!”
Thiên Long Đại Hổ vẫy tay một cái, một đám người xông vào bên trong KTV.
Lúc này bên trong phòng bao.
Lưu Lập đang chơi với ly rượu trong tay mình, nhìn đồng hồ đeo tay: “Nhóc con, bây giờ đã qua năm phút rồi, bên cậu chả có lấy một cuộc điện thoại, có phải cậu đang giỡn với tôi không?”
Đang nói cười.
Thì nghe ầm một tiếng, cửa phòng bao bị đá tung ra.
Một đám người trực tiếp xông vào trong.
Mấy vệ sĩ của lão đại lập tức muốn ra tay.
Nhưng còn chưa ra tay thì đã bị mấy vệ sĩ áo đen đó trực tiếp quất cho sấp mặt.
Động tác nhanh gọn, như ác hổ vồ mồi!
“Các người là ai?”
Lưu Lập sững sờ.
Nhìn thấy thân thủ của mấy người này, và cả khí tức lạnh lẽo trên người, Lưu Lập cũng biết mấy người này không đơn giản.
“Cậu chủ Trần, là hắn ta sao?”
Thiên Long Địa Hổ đi tới bên cạnh Trần Lạc Thần, thấp giọng nói bên tai.
“Ừm ừm, dạy dỗ một chút đi!”
Trần Lạc Thần nhàn nhạt gật đầu.
“Đậu xanh, bọn bây dám? Bọn bây biết đây là địa bàn của ai không?”
Người trung niên gọi là Long Gia kia, lúc này lạnh lùng nói.
Tuy vẻ mặt rất dữ, nhưng trên trán đã đầy mồ hôi rồi.
Trong lòng nghĩ lần này đụng tới nhân vật máu mặt rồi!
“Đây là địa bàn của anh Đại Phi, đợi Đại Phi tới rồi, bọn bây ai nấy cũng đừng mong đứng mà đi ra ngoài!”
Lưu Lập cũng hét lên.
“Chị Hồng, mau gọi điện thoại cho anh Đại Phi đi!”
Lập tức lại nháy mắt ra hiệu với chị Hồng.
Chị Hồng gật gật đầu: “Hừ, hồi nãy tôi đã gửi tin nhắn rồi, anh Đại Phi đang đưa người qua đây, đến lúc đó, đợi coi kịch hay đi?”
Mà ở bên kia.
“Lâm Đông, anh ngừng xe, tôi muốn xuống xe!”
Bọn người Lâm Đông đã lái xe nhếch nhác mà chạy rồi.
Nhưng chạy được một nửa, Hứa Hinh đột nhiên thấp thỏm bất an mà gào lên xuống xe.
“Sao thế Hứa Hinh?”
Khương Nhiên Nhiên hỏi.
“Không được không được, tớ vẫn không yên tâm để Trần Lạc Thần lại đó một mình! Lưu Lập là người thế nào mọi người đều biết, anh ta thật sự sẽ cắt gân tay gân chân của Trần Lạc Thần đó!”
Hứa Hinh hễ nghĩ tới, liền lo lắng muốn khóc lên.
“Hừ, cậu lo cho anh ta làm gì, ai bảo anh ta giả vờ ra vẻ làm anh hùng chứ, đáng đời!”
Khương Nhiên Nhiên khinh miệt mà nói.
Bây giờ cô ta đã nhìn rõ rồi, Trần Lạc Thần và Lâm Đông quả thực không có gì để so sánh.
Một tên như thằng ngốc, một người thì là đại trượng phu có thể co có thể duỗi.
Đặc biệt là hồi nãy khi Lâm Đông làm gương vì mọi người, đứng ra uống sạch một chai rượu đầu tiên, Khương Nhiên Nhiên đã cảm động rồi.
Đàn ông, chính là phải vậy!
Nhưng hễ nghĩ tới Trần Lạc Thần đó, Khương Nhiên Nhiên chỉ cạn lời mà lắc đầu.
“Đúng đó Hứa Hinh, hơn nữa hai người các cậu cũng không thân gì hết, anh ta sống chết thì liên quan gì tới chúng ta? Cậu xem Nhiên Nhiên còn chả quan tâm anh ta nữa, đậu xanh, cậu đừng nói với tớ, Hứa Hinh cậu thích tên nghèo đó rồi nha?”
Lâm Đông vừa lái xe vừa hỏi.
“Các cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tớ chỉ biết, nếu như hôm nay không có Trần Lạc Thần, thì mọi người đừng mong dễ dàng thoát thân như vậy, cậu ngừng xe đi, tôi muốn xuống đi về đó xem sao!”
Không kìm được Hứa Hinh, Lâm Đông ngừng xe lại.
Hứa Hinh xuống xe liền chạy về lại.
“Hứa Hinh cậu quay lại đi!”
Khương Nhiên Nhiên cũng sốt sắng mà kêu: “Lâm Đông, cậu nói nên làm sao đây? Lỡ như Hứa Hinh gặp nguy hiểm thì làm sao giải thích với ông nội cậu ấy đây!”
“Haiz, tớ thấy hay là, chúng ta cũng quay đầu lại đi!”
“Hả? Không lẽ anh Đông anh cũng muốn đi cứu tên Trần Lạc Thần đó?”
“Đậu xanh, tôi cứu cậu ta làm gì, tôi chỉ sợ Hứa Hinh xảy ra chuyện, chúng ta quay lại như vậy, bảo Hứa Hinh đứng xa xem tình hình được rồi, như vậy chúng ta cũng có thể nắm bắt một chút tình hình!”
Lâm Đông giải thích.
Đám người đều đồng ý, sau đó hai chiếc xe lũ lượt quay đầu, lại quay về….