“Trần Lạc Thần, đây là hoa quả tôi mua cho anh, tôi rửa rồi, anh qua đây ăn đi!”
Tần Nhã bê một đĩa hoa quả để trên bàn, bản thân lấy một quả táo vừa cắn vừa xem TV.
Khiến Trần Lạc Thần cảm thấy, cô ta không giống là đi trốn hôn, mà là đi nghỉ dưỡng vậy.
Nửa tiếng trước, Trần Lạc Thần trở về rồi.
An ủi Tần Nhã xong thì bản thân đi tắm.
Thấy bộ dạng như đồ ngốc của Tần Nhã, Trần Lạc Thần cũng không biết nói gì.
Còn chuyện anh tại sao lại ở căn hộ, Trần Lạc Thần chỉ nói vài câu qua loa rồi thôi.
Vừa rồi muốn ra vẻ, không ra vẻ được, bây giờ Trần Lạc Thần lại không muốn ra vẻ nữa, nếu không sẽ ngượng ngập.
“Ầu, chuyện cô đính hôn đó, tốt nhất vẫn là nói rõ với ba cô đi, cứ trốn tránh như này cũng không phải là cách, nguy cơ của công ty sớm muộn sẽ qua, không cần thiết phải hy sinh hạnh phúc của mình?”
Trần Lạc Thần ngồi xuống nói.
Anh ta cũng nghĩ kỹ rồi, nếu thật sự vốn doanh nghiệp của nhà Tần Nhã xuất hiện vấn đề, đầu tư một khoản tiền là được rồi.
“Tôi biết, nhưng chuyện này không có đơn giản như anh nghĩ đâu, aiya, không dễ gì trong lòng mới yên tĩnh một chút, anh đừng cứ nhắc đến mấy chuyện này nữa được không?”
Tần Nhã bĩu môi nói.
Nhìn sang Trần Lạc Thần cười nói: “Trần Lạc Thần, nhiều ngày đều chưa có gặp anh, tôi phát hiện anh trắng rồi, cũng trở nên đẹp trai rồi.”
“Vậy sao?”
Trần Lạc Thần cười khổ một tiếng.
Vào lúc này, điện thoại của Tần Nhã đổ chuông.
Nhìn ra được, cô ta khá không muốn nghe cuộc gọi này, nhưng suy nghĩ lại, vẫn nghe.
“Làm cái gì? Con đã nói con không về, ba cũng đừng tìm con, trừ phi ba phủ nhận chuyện này, con mới về nhà!”
“Con không thể định hôn với anh ta, con căn bản không thích anh ta, ngược lại con ghét anh ta, hơn nữa con cũng không muốn đính hôn sớm như thế, ba đừng nói nữa, con bây giờ rất tốt!”
“Nếu như không có chuyện gì khác, con cúp máy đây!”
Tần Nhã ném điện thoại lên bàn trà, cả người lại khá buồn bực.
Trần Lạc Thần ở một bên nghe, chắc là ba cô ta gọi điện cho cô ta, khuyên cô ta về nhà.
Lúc này, điện thoại của Tần Nhã lại đổ chuông.
“Có phiền không vậy!”
Tần Nhã tức giận đùng đùng cầm điện thoại lên nghe: “Con đã nói rồi! Hửm? Đồng Đồng, là cậu à?”
Sắc mặt của Tần Nhã mới hòa hoãn lại.
Mở loa ngoài, hai tay ôm chân, cằm để trên đầu gối hai người bắt đầu nói chuyện.
“Tần Nhã, cậu sẽ không phải thật sự đi tìm Trần Lạc Thần rồi chứ? Cậu không biết, vừa rồi ba cậu đã gọi điện cho ba của tớ rồi, hỏi cậu có ở nhà tớ không, hơn nữa các chị em trong ký túc của chúng ta, ba cậu cũng đều hỏi qua rồi! Ba cậu lo lắng chết đi được!”
Triệu Đồng Đồng nói.
“Phải, tớ đi tìm Trần Lạc Thần rồi, lo lắng gì chứ, cứ bắt tớ đính hôn với người đó, tuyệt đối không thể nào!”
“Ừm ừm, dù sao tớ ở nhà rảnh rỗi cũng không có chuyện gì, tớ ở huyện Bình An còn có mấy người bạn, vừa hay, tớ đến tìm cậu với Trần Lạc Thần chơi, hai người các cậu sau khi thành đôi, Trần Lạc Thần còn chưa mời chúng tớ ăn cơm đó, khụ khụ, nói thật nha, Trần Lạc Thần vậy mà thành bạn trai của cậu, thật là một bông hoa nhài cắm bãi ấy rồi…”
Triệu Đồng Đồng trêu chọc cô ta.
Sau đó Tần Nhã căng thẳng vội vàng tắt loa ngoài.
Còn cẩn thận liếc nhìn Trần Lạc Thần đang ngẩn người.
Trần Lạc Thần ngẩn người, từ khi nào anh trở thành bạn trai của Tần Nhã rồi?
Cô ta rốt cuộc nói thế nào thế!
Không lâu sau, Tần Nhã đã nói chuyện điện thoại xong.
Vẻ mặt có lỗi nhìn Trần Lạc Thần: “Trần Lạc Thần, tôi đến tìm anh, các cậu ấy đều biết, tôi sợ các cậu ấy hiểu lầm, nên nói anh là bạn trai của tôi rồi! Anh không để bụng đâu nhỉ?”
Trần Lạc Thần khẽ lắc đầu: “Không sao!”
Còn có thể nói cái gì chứ.
“Đúng rồi Trần Lạc Thần, Đồng Đồng nói, cậu ấy lát nữa lái xe đến huyện Bình An tìm chúng ta chơi, cậu ấy có họ hàng chính là người của huyện Bình An các anh, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi chơi!”
“Tôi chủ yếu là sợ anh không đi, cậu ấy sẽ hiểu lầm!”
Tần Nhã khẩn cầu nói.
“Được rồi, tôi đi!”
Nếu đồng ý giúp cô ta rồi, Trần Lạc Thần cũng không thể từ chối.
Đợi đến khi gần trưa, Triệu Đồng Đồng dẫn một cô em họ nhỏ của cô ta lái xe đến.
Em họ nhỏ nhìn trông cũng là học sinh cấp 3, cũng là người Kim Lăng.
Mà Triệu Đồng Đồng lái một chiếc xe Camry, cũng khá bá khí.
“Hừ, Trần Lạc Thần, không ngờ tên nghèo kiệt xác như anh lại có thể trở thành bạn trai của nữ thần Tần Nhã, anh nằm mơ chắc cũng cười nhỉ!”
Vừa gặp mặt Triệu Đồng Đồng mở miệng nói.
“Phải phải phải.”
Trần Lạc Thần gật đầu.
“Á? Chị Đồng Đồng, người này chính là bạn trai của nhà Tần Nhã sao? Trời ạ, em cảm thấy tam quan của em sắp sụp đổ rồi!”
Cô em họ nhỏ đó lúc này ngạc nhiên đỡ trán của mình, bởi vì cô ta cảm thấy mình đều sắp ngất rồi.
Nói thật, phàm là người quen Tần Nhã, ai không biết Tần Nhã là mỹ nữ trong mỹ nữ, nữ thần trong nữ thần.
Không ngờ vậy mà tìm người như này làm bạn trai.
Cô em họ nhỏ với Triệu Đồng Đồng xem ra tính cách khá giống nhau.
Nhìn thấy Trần Lạc Thần thì chề môi kinh thường.
WTF, ánh mắt gì thế!
Trong lòng Trần Lạc Thần mắng thầm một câu.
“Được rồi, hai người đừng nói nữa, đúng rồi Đồng Đồng, cậu không phải là nói ở huyện Bình An còn có mấy người họ hàng xa sao, bọn họ không phải là muốn đến sao?”
Tần Nhã lúc này cắt ngang Triệu Đồng Đồng.
Còn thân mật khoác tay của Trần Lạc Thần.
Đồng thời cũng lườm Trần Lạc Thần.
Ý tứ đó giống như đang nói với Trần Lạc Thần, hừ, nhìn thấy rồi chứ, người ta đều cảm thấy tôi với anh ở chung một chỗ thì rất ngạc nhiên, như thế, ai đó còn không biết trân trọng!
“Ầu ầu, đương nhiên sẽ tới, tớ gọi điện cho bọn họ rồi, hỏi tớ đi ăn ở đâu! Trần Lạc Thần, chúng ta buổi trưa đi đâu ăn?”
Triệu Đồng Đồng không khách khí hỏi.
Giống như Trần Lạc Thần với Tần Nhã thành đôi rồi, đã làm chuyện gì có lỗi với cô ta không bằng.
Giống như có thù.
Phải, Triệu Đồng Đồng vốn có hơi xem thường Trần Lạc Thần, dù sao cô ta là người thành phố, Trần Lạc Thần là người vùng quê, hơn nữa Trần Lạc Thần loại người này vừa thật thà vừa không có tiền, bình thường vui chơi trêu đùa thì được.
Nhưng nếu như thật phải dung nhập vào trong thế giới của mình, Triệu Đồng Đồng không chấp nhận được.
“Chỗ ăn cơm tôi đã sắp xếp là được rồi, trong huyệt Bình An có một nhà hàng không tồi, nhà hàng Mễ Đô, chúng ta đến đó đi!”
Trần Lạc Thần cười khổ nói một tiếng.
“Hừ, không nói sớm! Đi thôi Tiểu Nhã, ngồi xe của tớ đi!”
Một nhóm người đến nhà hàng Mễ Đô trong huyện.
Đây coi như là một nhà hàng cao cấp nhất nhất trong huyện rồi, người đến đây ăn, đa số đều là những cậu chủ nhà giàu gì đó trong huyện.
Sau khi tới, Triệu Đồng Đồng thần thần bí bí nói là muốn tìm chỗ đỗ xe, còn nói Tần Nhã đi cùng cô ta, bảo anh đi đặt chỗ trước.
Trần Lạc Thần cũng đang nghĩ như thế.
Đến nhà hàng, đặt bàn cho tám người.
Đương nhiên, đây không phải là quán rượu, vị trí toàn bộ đều là đại sảnh của nhà hàng.
Vừa đặt xong.
Vào lúc này.
“WTF, đó không phải là Trần Lạc Thần sao?”
Có người nói.
“Thật là sự là cậu ta, cậu ta sao lại đến Mễ Đô ăn cơm rồi?”
Một nhóm nam nữ trẻ tuổi đang ăn cơm sau khi nhìn Trần Lạc Thần, không khỏi thấy kinh ngạc nói.
Mà Trần Lạc Thần thì sao, tự nhiên cũng nghe thấy có người đang nói đến tên của anh.
Lúc này ngoảnh đầu lại nhìn.
Nam nữ trẻ tuổi của một bàn đó, chắc 7-8 người.
Đang cùng ăn cơm.
Mà đám người này cũng không phải là người ngoài.
Chính là bạn học cấp ba Lý Minh Tuyết còn cả đám Lý Siêu.
Khéo như vậy!
Trong lòng Trần Lạc Thần nghĩ…