226: VIỆN TRƯỞNG TỚI
Lý Văn Dương đang cầu cứu anh Kim.
Cũng không biết nói gì, mà khi nhìn thấy Giang Tuyết Tinh và những người khác tới, Lý Văn Dương liền cúp điện thoại.
“Văn Dương, xin lỗi, đều là họa do tôi gây ra!”
Giang Tuyết Tỉnh áy náy nói.
“Nói gì vậy chứ Tuyết Tinh, tôi không ngờ kẻ kia chưa hỏi gì mà đã dám ra tay, yên tâm đi, ba tôi đang xử lý bọn họ! À phải rồi, chuyện của cậu, tôi cũng nói với ba tôi rồi.”
Lý Văn Dương oán hận nói.
Giang Tuyết Tỉnh đang định nói gì đó, lúc này chuông điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên.
Cô cầm lên vừa nhấn nghe.
Ậm ừ hai tiếng là cúp điện thoại.
“Tiêu rồi, vừa rồi giám đốc chúng ta nói cho tôi biết, tôi bị cho thôi việc rồi!”
Giang Tuyết Tỉnh chán nản nói.
Bị đuổi là khái niệm gì, đó chính là rất nhiều công ty con và công ty đầu tư dưới chướng tập toàn Ngôi Nhà Mơ Ước, mình đều không thể vào.
Cơ hội cực tốt như vậy cứ thế mà mất đi?
“Cái gì? Bị đuổi rồi?”
Lý Văn Dương cũng không ngờ, lúc đầu mình muốn thể hiện thực lực của mình một chút trước mặt Giang Tuyết Tinh.
Để cho cô gái ngưỡng mộ, đồng thời yêu mình.
Nhưng ngờ đâu, đầu tiên là đột nhiên chịu đòn, chưa hoàn thành xong chuyện của Giang Tuyết Tỉnh, bây giờ thì hay rồi, còn làm cho Giang Tuyết Tinh trực tiếp bị công ty đuổi.
“Haiz, Văn Dương, làm sao bây giờ? Chắc chắn là bên kia sẽ còn dây dưa với Tuyết Tinh!”
Vương Nhụy nhiều chuyện nói.
“Hừ, đừng quên còn có ba của Văn Dương nữa, có thể nào cũng mạnh hơn cái tên phó giám đốc kia!” Có người phân tích.
Lúc này, điện thoại di động của Lý Văn Dương lại reo lên.
Anh ta vội vàng cầm lên nghe.
“Ba, tình hình thế nào rồi? Ba nói gì? Ôi trời! Con hiểu rồi, vậy chuyện của con thì sao? Vâng ba, con biết rồi!”
Sau khi cúp máy, điện thoại của Lý Văn Dương liền rơi trên giường.
“Văn Dương, xảy ra chuyện gì vậy?”
Giang Tuyết Tỉnh hỏi.
“Tôi cũng xong rồi, người đánh tôi là giám đốc điều hành mới tới của trụ sở chính, ba tôi khơi thông mối quan hệ với anh Kim, nhưng anh Kim chỉ là một lái xe, không có tai to mặt lớn như giám đốc điều hành kia, với cả vị giám đốc đó, trước kia đi theo tổng giám đốc Triệu Tử Hưng, là tâm phúc chính thống của tổng giám đốc Triệu, anh Kim cũng không dám quản, ba tôi bây giờ đang cầu xin người ta, bảo tôi đêm nay đến tìm phó giám đốc kia xin lỗi đi!”
Lý Văn Dương lau đi mồ hôi lạnh trên trán.
Trong lòng Giang Tuyết Tinh cũng lạnh một nửa.
Nói như vậy, thì bây giờ Lý Văn Dương còn khó bảo đảm cho chính mình.
“Haiz! Tuyết Tinh, ý của ba tôi là chúng ta không nên xúc động như vậy, cái người tên Triệu Thái kia ở công ty bắt nạt cậu, cậu trực tiếp đi tìm giám đốc điều hành khiếu nại là được, giám đốc biết nhất định sẽ nghiêm túc trừng trị tên đó! Bây giờ thì hay rồi, biến khéo thành vụng, tôi chọc phải chuyện rắc rối, công việc của cậu cũng mất!”
Giọng điệu của Lý Văn Dương lần này khiêm tốn đi không ít.
Mà nghe lời này, Giang Tuyết Tinh liền cảm thấy có ai đó hình như cũng nói y hệt như vậy với mình.
Lập tức nhìn lại về phía Trần Lạc Thần đang đứng ở cửa, chẳng phải chính Trần Lạc Thần cũng nói như vậy với mình ở chỗ bồn rửa tay nhà vệ sinh sao.
Lúc ấy, chẳng qua mình chỉ cảm thấy Trần Lạc Thần không có kinh nghiệm xã hội, còn nói anh một trận.
Kết quả thì sao, điều anh nói mới là biện pháp giải quyết chính xác nhất.
Nếu không thì đâu thành ra tình cảnh này chứ.
Mấy người tụ tập trong bệnh viện bàn bạc đối sách, thật ra cũng không phải đối sách gì, chỉ là an ủi lẫn nhau mà thôi.
Lúc này, điện thoại của Giang Tuyết Tinh lại vang lên.
Sau khi cô nghe.
Cũng ừ hai tiếng.
Nhưng lần này, ánh mắt của cô lại càng trừng càng lớn, cuối cùng vẻ mặt khó mà tin nổi.
Cúp điện thoại, đám người liền bị làm cho tò mò.
“Tuyết Tinh, sao rồi?”
Giang Tuyết Tinh có hơi hoang mang nói: “Tôi cũng không rõ, điện thoại là do tổng giám đốc của công ty chúng ta tự mình gọi điện, bảo tôi trở lại đi làm, còn cho tôi tiến vào bộ phận nhân sự, làm cán bộ đào tạo dự bị, cùng xin lỗi tôi vụ Triệu Thái! Còn nói Triệu Thái đã bị công ty đuổi việc! Còn nói những chuyện này đều là ý của giám đốc điều hành”
“Hả?”
Đám người cũng ngây ra.
Mẹ ơi, chuyện này chuyển hướng cũng quá nhanh rồi?
“Tuyết Tinh, tôi có cảm giác nhất định là có người giúp cậu, nếu không thì tổng giám đốc cũng không thể ra mặt trực tiếp như vậy, bởi vì nếu điều tra việc cậu thật sự bị sỉ nhục, bị ấm ức, cũng không đáng cho tổng giám đốc tự mình gọi điện thoại xin lỗi cậu như vậy!”
“Đúng đấy, còn nói đây là ý của giám đốc điều hành, việc này nhất định là có người vận dụng mối quan hệ!”
Mấy người Vương Nhụy nói.
“Ừ, đúng vậy, tôi cũng có cảm giác thế, các người biết không, muốn trở thành cán bộ đào tạo dự bị rất khó, thế nhưng ai có năng lực để cho tổng giám đốc phải tự mình ra mặt thế chứ?”
Giang Tuyết Tỉnh xoa mi tâm.
Đột nhiên, cô ngẩng đầu, dùng ánh mắt nhìn chäm chäm Trần Lạc Thần.
“Trần Lạc Thần!”
Giang Tuyết Tinh đứng lên.
“Hả? Trần Lạc Thần?”
Mấy người Vương Nhụy cũng kinh ngạc nhìn về phía Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần cũng không ngờ đến, Giang Tuyết Tinh lại nghĩ đến mình nhanh như vậy.
Hoàn toàn chính xác, vừa rồi vào lúc họ trò chuyện, Trần Lạc Thần đã ra ngoài gọi điện, bày mưu đặt kế cho Lý Chấn Quốc xử lý chuyện này.
Nhưng không ngờ, nhanh như vậy đã bị Giang Tuyết Tinh đoán được.
“Trần Lạc Thần, là cậu!”
Giang Tuyết Tinh đi về phía Trần Lạc Thần: “Cậu biết không, một câu nói của cậu nhắc nhở tôi, vừa rồi trên đường đi, cậu nói không nên coi thường người ở cạnh mình, bởi vì có đôi khi, người có thể giúp mình có khả năng chính là cái người mà mình coi thường!”
“Tôi nghĩ tôi biết người giúp tôi là ai rồi! Trần Lạc Thần, cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi!”
Giang Tuyết Tỉnh nghiêm túc nói cảm ơn Trần Lạc Thần.
Sau đó lại nói: “Lúc tôi vừa mới vào công ty, vị giám đốc Phó bộ phận nhân sự phụ trách thông báo tuyển dụng tôi kia, là một giám đốc rất trẻ, anh ấy làm việc rất chăm chỉ, mặc dù mỗi lần gặp mặt, anh ấy chỉ gật đầu chào hỏi đơn giản với tôi, nhưng mà mọi người biết không, thật ra anh ấy giúp tôi rất nhiều chuyện!”
“Ngay từ đầu, tôi cảm thấy anh ấy trung thực an phận, chỉ biết vùi đầu vào công việc, nhưng bây giờ tưởng tượng lại, khả năng anh ấy chính là loại giàu có nhưng khiêm tốn lại có nội hàm, rất có thể là chính anh ấy giúp tôi, bởi vì hôm trước tôi nghe đồng nghiệp còn suy đoán về thân phận của anh ấy nữa! Khả năng là không đơn giản!”
Giang Tuyết Tỉnh nói.
Có điều cô cũng không phải quá chắc chẳn, lập tức tìm một đồng nghiệp nữ có quan hệ tương đối tốt xác nhận lại một chút: “Alo, Tiểu Lý, cô co nhớ vị phó giám đốc bộ phận nhân sự không, trước kia các cô nói anh ta là cháu họ của ai? Thật sự là cháu họ của một vị giám đốc điều hành trong công ty à? Được được, tôi hiểu rồi, không có việc gì, cô cứ làm việc đi!”
Giang Tuyết Tỉnh nói xong, trong mắt kích động đến ngấn lệ.
“Tuyết Tinh, thực sự là anh ta à? Có phải anh ta thích cậu không?”
Vương Nhụy không hiểu sao có chút ghen ghét.
“Tôi cũng không rõ có phải anh ấy thích tôi hay không, nhưng mà anh ấy lén giúp tôi rất nhiều lần, tôi đều nhớ, lần này tôi bị đuổi việc, nhất định anh ấy là người biết đầu tiên, chờ mai đi làm, tôi đi hỏi anh ấy một chút!”
“Ôi! Thật hâm mộ, Minh Tuyết có Lý Siêu giúp, bây giờ trực tiếp chuyển thành bác sĩ chính thức, Tuyết Tinh có Văn Dương và vị giám đốc Phó kia giúp, Thi Hàm nữa, người ta có một vị phú nhị đại giúp, còn mỗi tôi, một mình cô đơn!”
Vương Nhụy liếc mắt nhìn Ông Trùm, lập tức không khỏi ghen ty nói.
Lý Minh Tuyết lập tức cười khố khuyên lơn: “Được rồi Vương Nhụy, cậu đừng nói vậy, Ông Trùm cũng rất tốt!”
“Phải rồi Trần Lạc Thần, cậu ở chỗ này cũng nhàn rỗi, có thể chuẩn bị nước nóng đến đây không?”
Lý Minh Tuyết nói.
“Hả? Ai mẹ nó ở đây rảnh rỗi chứ?”
Trần Lạc Thần thầm nghĩ.
Có điều vẫn phải ngại ngùng đi.
“Bác sĩ Lý, viện trưởng và phó viện trưởng đi tới bên phòng bệnh này!”
“Hả? Viện trưởng tới?” Lý Minh Tuyết giật mình.
Lý Văn Dương ở một bên cũng cả kinh: “Có thể là viện trưởng nghe nói tôi nhập viện, cho nên sang đây thăm tôi. Tuyết Tinh, cậu mau đỡ tôi, viện trưởng và ba tôi có quen biết, tôi không thể không có lễ phép được!”
Lý Văn Dương đang tức mình vì bị giám đốc Phó của Giang Tuyết Tinh kia cướp lấy danh tiếng.
Lập tức vừa nghe nói viện trưởng đến thăm mình thì lại vui vẻ hẳn lên.
Giang Tuyết Tỉnh giúp đỡ anh ta đứng lên.
Còn Trần Lạc Thần nhìn người tới ngày càng nhiều nên cũng không muốn ở lại, cho nên mang theo ấm nước ra ngoài đi lấy nước.
Kết quả vừa hay đụng phải viện trưởng.
“Anh Trần, anh đây là?”