Viện trưởng trông thấy Trần Lạc Thần.
Sau khi nhìn thấy anh, ông ta xoa tay vui vẻ cười hỏi.
“Hả? Cậu Trần?”
Những người trong phòng bệnh nhìn thấy cảnh này thì đều sững sờ.
Nhất là Lý Văn Dương, người đang được đỡ xuống giường bệnh chuẩn bị ra chào đón viện trưởng lại càng choáng váng hơn.
Sao viện trưởng lại gọi Trần Lạc Thần là cậu Trần?
“Viện trưởng, ông biết tôi à?”
Trần Lạc Thần cũng sửng sốt.
“Đương nhiên là biết cậu rồi, lần trước ông Ngô nhập viện, tôi đã đến thăm một lần nhưng lần đó không gặp được cậu mà thôi!”
Viện trưởng cười trả lời.
Trần Lạc Thần suy nghĩ một lúc, sau đó hiểu ra.
Lần trước khi ông Ngô nhập viện, anh đến căng tin đã gặp Lý Minh Tuyết, lúc đó Lý Minh Tuyết còn đang lo lắng về vấn đề việc làm.
Khi anh tìm Lý Chấn Quốc, anh đã đề cập đến chuyện việc làm của Lý Minh Tuyết.
Sau đó vấn đề việc làm của Lý Minh Tuyết đã được giải quyết, nhưng cuối cùng công lao lại bị Lý Siêu cướp mất.
Mà chắc cũng chính lúc đó, viện trưởng đã nghe nói đến anh.
Sau này nghe ông Ngô nói, đúng là có một viện trưởng tới thăm ông.
Nhưng Trần Lạc Thần không để tâm chuyện đó.
“Cậu Trần, tôi nghe y tá trưởng nói cậu đến nên qua gặp cậu. Nếu cậu có yêu cầu gì thì cứ nói, bệnh viện chúng tôi nhất định sẽ làm được!”
Viện trưởng mỉm cười.
Sau đó ông ta lại nhìn sang Lý Minh Tuyết ở bên cạnh: “Cậu Trần xem, lần trước sau khi cậu đề cập đến, bây giờ Minh Tuyết cũng đã được làm nhân viên chính thức rồi. Cô ấy làm việc rất chăm chỉ và có trách nhiệm, được bệnh viện nhất trí khen ngợi, cậu đã đề xuất cho chúng tôi một nhân tài đó!”
Viện trưởng cười sảng khoái.
Sau đó ông lại trò chuyện với Trần Lạc Thần một lúc nữa, nhóm nhân tài phía sau ông lần lượt bắt tay anh rồi mới đi.
Còn Trần Lạc Thần, ban đầu chắc chắn anh không tìm viện trưởng, mà là quan hệ của Lý Chấn Quốc với người trên tỉnh.
Nhưng vị viện trưởng này rõ ràng là có năng lực khá cao, nhanh chóng nghe ngóng ra là anh nhờ người làm.
Sau khi họ rời đi, Trần Lạc Thần nhìn về phía sau lưng mình.
Lúc này anh phát hiện các bạn học trong phòng bệnh đều đang nhìn mình với vẻ ngạc nhiên.
Nhất là Lý Văn Dương.
Anh ta đã đứng dậy nhưng cũng đang ngơ ngác.
Viện trưởng tới không phải để tìm anh ta, mà là tới tìm Trần Lạc Thần, thật sự xấu hổ biết bao!
“Tôi đi lấy nước nóng đây!”
Trần Lạc Thần nhẹ gật đầu.
“Trần… Trần Lạc Thần!”
Lúc này Lý Minh Tuyết mới gọi Trần Lạc Thần lại, nhìn anh với vẻ khó tin.
“Ừm, sao vậy Minh Tuyết?”
Trần Lạc Thần hỏi.
*Ừ… là cậu đã giúp tôi sao? Vì cậu nên tôi mới thành nhân viên chính thức dễ dàng như vậy à?”
Vừa nấy viện trưởng đã nói rất rõ ràng rồi, là Trần Lạc Thần đã tiến cử cho bệnh viện một nhân tài.
Ban đầu chuyện này do Lý Siêu làm, Lý Minh Tuyết đã cảm thấy khó hiểu rồi.
Vì ba cô còn tới tận nhà để cảm ơn ba Lý Siêu, cuối cùng thái độ của ông ta thờ ơ, để ba cô uống ly nước xong thì đuổi về.
Nếu thật sự là anh ta giúp cô thì sao có thể như vậy được?
Và bây giờ cô đã hiểu, người giúp cô là Trần Lạc Thần.
Không ngờ anh lại thân thiết với viện trưởng đến vậy!
“Hì hì, cũng không có gì, chỉ vừa hay quen được vài người có liên quan, nhờ họ đề cập tới thôi ấy mà”
Trần Lạc Thần cười nhạt.
Mà Lý Minh Tuyết đã lập tức hối hận ngay.
Vì lần đầu tiên cô gặp Trần Lạc Thần chỉ mời anh ăn bữa cơm ở căng tin, còn với Lý Siêu thì lại là ở khách sạn hạng sang.
Cuối cùng, người thực sự lo lắng cho tương lai của mình, giúp đỡ mình lại là Trần Lạc Thần!
Thậm chí Lý Minh Tuyết nhìn Trần Lạc Thần, trong lòng đột nhiên nảy sinh một tình cảm khác.
“Mẹ nó, bây giờ Trần Lạc Thần chẳng những đi G500 mà còn có mối quan hệ rất xịn, rốt cuộc hiện nay Trần Lạc Thần đang làm gì?
Vương Nhuy ngạc nhiên thốt lên.
“Cậu nói gì, Trần Lạc Thần đi G5002”
Lần này tới lượt Lý Văn Dương kinh ngạc.
Anh ta nghĩ tới việc mình khoe xe ở bến xe buýt, Trần Lạc Thần ở bên cạnh chỉ cười nhạt.
Anh ta còn tưởng Trần Lạc Thần ghen ty, kết quả người ta lại nhìn mình đang khoe khoang như một thằng ngốc! Xe của người ta mua được tám, chín con xe của mình!
“Nó chỉ là công cụ thay cho đi bộ thôi, tham gia trò chơi trúng được!”
Trần Lạc Thần cười khẽ.
Sau đó anh đi ra ngoài.
Lần này Lý Minh Tuyết cũng có cái nhìn khác với Trần Lạc Thần.
Mà Trần Lạc Thần, xử lý sự việc xong anh cũng đi ra.
Còn việc Lý Minh Tuyết nghĩ ai giúp mình, điều đó không quan trọng với Trần Lạc Thần.
Anh lái xe ra khỏi bãi đỗ xe của bệnh viện, đi về giữa ánh mắt kinh hoàng của đám bạn học.
Khi đang trên đường, điện thoại Trần Lạc Thần đổ chuông.
Anh nhìn vào dãy số, thì ra là Triệu Đồng Đồng gọi!
“Trần Lạc Thần, hay là cậu thuyết phục Tần Nhã để cô ấy về đi, chú Tân cũng nóng lòng lắm rồi. Bây giờ gọi cho Tân Nhã, cô ấy tắt máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời, tóm lại cậu khuyên cô ấy đi. Chiều tôi qua tìm cô ấy!”
Triệu Đồng Đồng nói.
Trần Lạc Thần nghe xong thì giật mình.
Anh phanh gấp xe lại.
“Cô nói gì? Tân Nhã chưa về nhà?”
Trần Lạc Thần sững sờ.
Tân Nhã đã đi, lẽ ra cô phải về nhà từ lâu rồi chứ? Khi ấy Trần Lạc Thần cũng không liên lạc với cô.
Anh cảm thấy tiện tay giúp đỡ một lần là được rồi.
Dù sao anh không thể để Tô Lệ Hàm hiểu lầm lần nữa được.
Nhưng không ngờ lại không liên lạc được với Tân Nhã?
“Hả? Cậu nói gì? Cái gì mà về nhà? Hôm qua tôi gọi cho Tân Nhã mới phát hiện không liên lạc được, cô ấy diễn thật quá đấy, thực sự khiến ba cô ấy phải sợ hãi! Cậu đừng giả bộ nữa, ba cô ấy không ở nhà chúng tôi, cậu đưa điện thoại cho Nhã đi!”
Triệu Đồng Đồng nói.
Cô ta tưởng Trần Lạc Thần đang diễn cùng mình.
“Cô đừng doạ tôi, buổi sáng ngay sau ngày mọi người đi về ba hôm trước, Tân Nhã đã ngồi xe về Kim Lăng rồi, nói là về đính hôn với Lý Việt!”
Trần Lạc Thần lau mồ hôi lạnh trên trán.
Anh nói lại sự việc lúc đó cho Triệu Đồng Đồng.
“Mẹ nó, nếu là vậy thì tại sao lại không liên lạc được với Nhã? Hơn nữa rất có khã năng, Nhã đã mất liên lạc từ hôm cô ấy đi!
Mà Nhã nói với anh là cô ấy về để đính hôn với Lý “Còn có thể là ai nữa?”
“Tôi nói cho cậu nghe, khả năng là Tân Nhã sợ cậu không chịu cho cô ấy ở lại nên mới bịa ra lý do. Haiz, tôi cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra rồi, không phải cô ấy đính hôn với Lý Việt, mà là đính hôn với một người họ Long ở Yên Kinh ấy. Tân Nhã không muốn nên bỏ nhà đi rồi! Điều tôi lo lắng bây giờ là không phải Tân Nhã đã gặp chuyện rồi chứ?”
Triệu Đồng Đồng cũng sợ hãi, chứ đừng nói là Trần Lạc Thần.
Sau khi cúp máy, Trần Lạc Thần vội gọi vào số Tân Nhã.
Kết quả là cô đã tắt máy.
Anh lại nhắn tin cho Tân Nhã nhưng không ai trả lời.
Thôi xong rồi!
Chết tiệt, đừng bảo xảy ra chuyện thật rồi nhé?
Tân Nhã rời đi từ chỗ của nanh, mặc dù không liên quan trực tiếp nhưng Trần Lạc Thần vẫn cảm thấy tự trách!
Nếu anh không nói những lời đó, Tân Nhã cũng sẽ không đi.
Nếu sau khi Tân Nhã đi, anh gọi điện hỏi thăm cô ấy thì cũng biết cô đang ở đâu.
Nhưng bây giờ Tân Nhã đã gặp chuyện, thậm chí có thể là sau khi gặp chuyện được ba ngày, anh mới biết tin.
Mà Triệu Đồng Đồng còn nghĩ cô ấy đang ở chỗ anh.
Tóm lại việc này khiến não Trần Lạc Thần trống rỗng, vô số khả năng hiện lên trong đầu anh, mỗi một khả năng, càng nghĩ càng khiến anh sợ hãi.
Trần Lạc Thần đập mạnh vào vô lăng.
Anh lập tức quay đầu xe.
Anh phải về Kim Lăng…
P/S: Sau khi em làm truyện này em mới phát hiện cốt truyện của bộ này và bộ mở mắt thấy thần tài giống nhau, chỉ khác tên nhân vật. Mà bộ này các bạn edit hơi chậm. Em sẽ để link của mở mắt thấy thần tài ở đây, anh chị có thể tham khảo đọc nhanh hơn ạ.