“Cô Trần?”
Một cô gái khoảng hai bốn, hai lăm tuổi đi đến.
Nhìn Trần Lâm cung kính nói.
Mà Trần Lâm vừa nhìn thấy cô ta lập tức giả vờ như không biết.
Cô ta là ai?
Còn không phải là giám độc nghiệp vụ Vương Tiểu Chương, người cho cô thuê xe đây sao.
“À, à, cô có chuyện gì sao? Nếu có chuyện gì thì lát nữa liên lạc qua Facebook đi! Bây giờ tôi không tiện lắm!”
Mặt Trần Lâm lúc xanh lúc trắng.
Trời ơi, sao lại trùng hợp như vậy chứ.
Lại đụng trúng giám đốc cho thuê xe.
Vậy lát nữa không phải sẽ lộ tẩy sao, cô chỉ vừa mới tái hợp lại với Đinh Hạo thôi.
“Không có gì cô Trần, tôi nói vài câu với cô là được, bởi vì lúc cô thuê xe tôi không để ý đến thời gian, viết là ngày mai trả xe, nhưng tôi nhớ lầm, trước bốn giờ chiều này cô phải trả xe lại chúng tôi, trước năm giờ chiều chúng tôi phải trả xe lại cho khách! Thật xin lỗi, đây là sơ sót của chúng tôi! Tôi đang định lát nữa sẽ gọi điện thoại cho cô!”
Vương Tiểu Chương cười cười.
Sau đó vẫy tay chào tạm biệt Trần Lâm rồi đi về.
What?
Mà lúc này Đinh Hạo và Lý Thi Hàm nghe xong mấy lời này cũng đều ngơ ngác?
“Trần Lâm, thuê xe? Chuyện gì thế?”
Đinh Hạo vẫn chưa kịp phản ứng.
“Hả? Em… em cũng không rõ lắm!”
Trần Lâm không biết nên nói như thế nào.
Toàn nói bừa.
“Hừ, tôi biết rồi, Trần Lâm, xe này là do cô thuê đúng không? Cô cố ý lừa gạt Đinh Hạo? Chắc chắn là vậy rồi!”
Lý Thi Hàm nói.
Đinh Hạo nhìn Trần Lâm: “Lâm Lâm, Thi Hàm nói có đúng không?”
Trần Lâm không biết trả lời như thế nào.
Đang lúc bối rối.
Lại nhìn thấy Trần Lạc Thần đi vệ sinh về.
Đột nhiên Trần Lâm nảy ra một cách hay.
Cô chạy về phía Trần Lạc Thần.
“Trần Lạc Thần, anh lại đây, tôi nói với anh một chuyện!”
Trần Lâm kéo tay Trần Lạc Thần, nói nhỏ: “Tiêu rồi tiêu rồi, Đinh Hạo biết chuyện thuê xe rồi, bây giờ anh gánh chuyện này đi, cứ nói là do anh thuê, anh lừa tôi, anh nói vậy được không? Xin anh, giúp tôi một lần đi!”
Trần Lạc Thần cũng ngơ ngác, tình hình gì thế này?
Mà bây giờ, Đinh Hạo và Lý Thi Hàm đã đi về phía Trần Lạc Thần.
“Trần Lạc Thần, anh là tên khốn nạn!!! Anh lại gạt tôi? Anh thuê xe này đến để cua tôi đúng không? Đây không phải là xe của anh!”
Trần Lâm đột nhiên hô to.
“Chuyện gì thế này? Đây là xe của anh mà?”
Trần Lạc Thần nói.
“Hừ, Trần Lạc Thần, anh đừng mạnh miệng nữa, không ngờ là anh lại xấu xa đến thế, dùng chiêu trò này để lừa Trần Lâm, hơn nữa suýt chút nữa Trần Lâm đã bị anh lừa thành công, đương nhiên, cũng suýt chút nữa hại tôi và Thi Hàm chia tay!”
Đinh Hạo cười khinh thường nói.
“Bây giờ anh đã biết ai mới thật sự tốt với anh đúng không, có loại con gái thấy người ta có tiền là quấn lấy người, kết quả lại bị người ta lừa, bây giờ anh đã thấy rõ ràng chưa?” Lý Thi Hàm nhìn Đinh Hạo nói.
“Đinh Hạo, lúc nãy anh đã nói sẽ đối xử tốt với em!”
Trần Lâm khóc lóc nói.
“Hừ, Lâm Lâm, anh khuyên em nên tỉnh táo lại đi, vì một tên nghèo hèn như vậy, hôm nay suýt chút nữa đã hại anh và Thi Hàm chia tay, thật là, vốn dĩ chúng ta đã nói trưa này muốn đến dự tiệc sinh nhật của cô cả nhà họ Lâm, thiếu chút nữa đã làm mọi người tan rã trong không vui rồi, thật là!”
Đinh Hạo liếc nhìn Trần Lâm và Trần Lạc Thần, kéo tay Lý Thi Hàm định đi vào khách sạn Kim Lăng.
Hôm nay là tiệc sinh nhật của cô cả nhà họ Lâm,Đinh Hạo đương nhiên phải đến sớm, không vào được nên đến quán cà phê uống nước.
Kết quả lại gặp chuyện khi nãy, haizz!
Còn Trần Lâm, sau khi thân phận Trần Lạc Thần bị giảm giá trị, giá trị của Trần Lâm đương nhiên cũng bị giảm theo.
“Đúng rồi Trần Lạc Thần, không phải anh trúng vé số sao? Ha ha ha, sao không vào khách sạn Kim Lăng ngồi chơi? Chúng tôi có vé!”
Đinh Hạo châm chọc Trần Lạc Thần, vui vẻ dẫn Lý Thi Hàm đi.
Trần Lâm lại ngồi xổm xuống, khóc nức nở.
“Ui, cậu Trần! Sao cậu lại ở đây?”
Đúng lúc này, một giọng nói vang lên.
Sau đó lập tức nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc vest mang giày da chạy về phía Trần Lạc Thần.
“Ông là?”
Trần Lạc Thần thấy hơi quen, nhưng không nhớ nổi là ai.
“Ha ha, cậu Trần, cậu không quen tôi cũng bình thường thôi, nhưng tôi biết cậu, lần trước trong bữa tiệc chào đón cậu ở huyện Bình An, tôi cũng có mặt, tôi tên Vương Bưu, tổng giám đốc Lý vừa nhận tôi vào tập đoàn, nhận vị trí giám đốc sự kiện, hôm nay cậu cũng đến đây để dự sinh nhật của cô cả nhà họ Lâm sao?”
Người đàn ông trung niên xoa tay căng thẳng cười.
Còn Trần Lâm đã không khóc nữa, ngây ngốc nhìn cảnh này.
Ngay cả Đinh Hạo và Lý Thi Hàm đang chuẩn bị vào khách sạn cũng ngu người.
“À, à, xin chào giám đốc Vương, sao tiệc sinh nhật lại do ông tổ chức thế?”
Trần Lạc Thần không hiểu lắm, cô cả nhà họ Lâm nào chứ
Sao nhân viên của tập đoàn anh lại tổ chức cho cô ta?
“Khụ khụ, đương nhiên, hôm nay là sinh nhật của cô Lâm Y Y, đều là người trong tập đoàn, tôi đương nhiên phải lên kế hoạch tổ chức rồi! Hôm nay có rất nhiều chủ nhân sản nghiệp của phố thương mại Kim Lăng cũng đến, không phải sáu tháng cuối năm sẽ dọn vào thương mại ở Kim Lăng sao, cho nên đây cũng coi như một dịp tụ hội!”
Vương Bưu giải thích.
“Thì ra là thế!”
Trần Lạc Thần hơi khó chịu.
Lâm Y Y cũng coi như là bạn của anh, sao tiệc sinh nhật lần này lại không mời anh chứ?
“Giám đốc Vương, ông quen Trần Lạc Thần sao?”
Trần Lâm nhào lên chờ mong hỏi.
Bây giờ cô lại quay sang nhìn Đinh Hạo.
Sao cô cứ có cảm giác hình như cô sắp thắng lại một ván.
Không lẽ đây là cứu binh do bạn thân Ngụy Thảo của cô sắp xếp đến sao.
Dù sao Ngụy Thảo còn đang ở xung quanh theo dỡi, chỉ là không xuất hiện mà thôi.
Càng nghĩ, Trần Lâm lại càng cảm thấy là thế.
“Tôi đương nhiên biết cậu Trần rồi, cho dù không biết cậu Trần thì cũng phải biết xe của cậu Trần, ha ha!”
Giám đốc Vương chỉ chiếc G5000.
Tuyệt vời!
Trần Lâm nghĩ thầm, đúng là bạn thân của cô ra tay rồi.
Người này tìm ở nơi nào vậy, giỏi thật đó!
Mà lúc nãy Trần Lạc Thần vừa mới bị Đinh Hạo và Lý Thi Hàm châm chọc xong.
Nếu bây giờ anh bỏ đi, một là không dễ ăn nói với Trần Lâm.
Hai là trong lòng anh cũng cảm thấy khó chịu.
Nghĩ thầm nếu trùng hợp gặp phải tiệc sinh nhật của Y Y, vậy anh cũng vào đó xem thử, tiện tay vả mặt Đinh Hạo, để anh ta đừng giả ngầu nữa!
Lập tức nói với giám đốc Vương: “Giám đốc Vương, vậy ông cho tôi hai tấm vé vào cửa đi, hôm nay tôi không mang theo!”
“Hả? Được thôi cậu Trần!”
Giám đốc Vương lập tức gật đầu.
Mà Trần Lâm lại nháy mắt ra hiệu với Trần Lạc Thần, nhắc nhở Trần Lạc Thần thấy ổn rồi thì nên kềm chế lại, đây là tiệc sinh nhật của cô cả nhà họ Lâm, diễn viên quần chúng mới mướn đến này làm sao có vé vào cửa được.
Nhưng khi nhìn thấy giám đốc Vương lấy ra, Trần Lâm lại hoảng sợ.
Đinh Hạo và Lý Thi Hàm cũng hoảng sợ.
Mà Trần Lạc Thần không quan tâm chuyện khác, ôm Trần Lâm vào ngực: “Đi thôi, hôm nay anh dẫn em vào ăn sinh nhật!”
Trần Lâm tạm thời bị Trần Lạc Thần ôm vào lòng, cũng có hơi mơ màng ôm lại eo của Trần Lạc Thần.
Bước vào cửa khách sạn lớn trong ánh mắt ghen ghét của Đinh Hạo.
“Mẹ nói, sao Trần Lạc Thần lại có mặt mũi đến thế?”
Đinh Hạo ghen ghét nói.
Nhưng vẫn vào cùng…