“Ôi mẹ ơi, Trần Lạc Thần, chúng ta thật sự có thể đi vào ư?”
Trần Lâm ngạc nhiên hỏi.
Cô cũng không phản kháng khi bị Trần Lạc Thần ôm eo.
Vì tình tiết đảo ngược này thật sự quá kích thích.
Giờ bọn họ đã tiến vào trong hội trường.
Lần này tiệc sinh nhật của Lâm Y Y được tổ chức rất long trọng, chủ yếu là vì ba Lâm muốn nhân cơ hội này, tổ chức một buổi tiệc lớn.
Đinh Hạo là người bên Núi Vân Mông, tất nhiên cũng có tư cách tới tham dự.
Giờ hội trường đã có hơn trăm người, không ít cậu chủ, cô chủ và mấy ông chủ đều đã có mặt.
Hội trường bố trí khá giống với lễ cưới, chính giữa có một lối đi dài, hai bên là tiệc rượu.
Sau khi Trần Lạc Thần dẫn Trần Lâm đi vào, thì tìm thẳng một chỗ rồi ngồi xuống.
Dù gì cũng có rất nhiều người, nên dễ dàng tìm được bạn để ngồi cùng.
Còn Đinh Hạo, sau khi tiến vào thì lườm Trần Lạc Thần và Trần Lâm, rồi đen mặt dẫn Lý Thi Hàm tới bàn khác ngồi.
“Trần Lạc Thần? Sao cậu lại tới đây?”
Đúng lúc này, một giọng nói đầy nghi hoặc bỗng vang lên bên tai Trần Lạc Thần.
Trần Lạc Thần quay đầu lại nhìn, rồi ngạc nhiên.
Là Khương Nhiên Nhiên, con gái chú Khương.
Bên cạnh cô ta còn có một nhóm nam nữ xinh đẹp, giờ Khương Nhiên Nhiên đang ngạc nhiên nhìn Trần Lạc Thần.
Sao Khương Nhiên Nhiên lại ở đây?
Nhưng ngẫm lại, Trần Lạc Thần cũng hơi hiểu rõ.
Đúng rồi, giờ chú Khương là lãnh đạo phòng thương mại, đang đầu tư vào huyện Bình An, nên chắc chắn sẽ giao thiệp với rất nhiều giám đốc.
Hơn nữa, ba Lâm Y Y cố ý tổ chức bữa tiệc lớn, ngay cả Đinh Hạo cũng được mời tới đây, tất nhiên Khương Nhiên Nhiên cũng sẽ nhận được một tấm thiệp.
Không ngờ lại trùng hợp đến thế, bọn họ thật sự chạm mặt nhau.
“Nhiên Nhiên, người này là bạn cậu à?”
Một thanh niên điển trai đứng cạnh Khương Nhiên Nhiên bỗng lên tiếng hỏi.
“Bọn em cũng không tính là bạn, mà chỉ là người cùng quê, ba em đã sớm cắt đứt quan hệ với ba anh ta rồi, nên giờ không còn qua lại với nhà anh ta nữa. Nhà anh ta nợ rất nhiều tiền, cả nhà anh ta đều ra nước ngoài làm lao động, nên em không ngờ, anh ta có thể tới những nơi thế này.”
Khương Nhiên Nhiên liếc nhìn Trần Lạc Thần nói.
Khương Nhiên Nhiên vẫn nhớ rất rõ, lần đó trong nhà hàng, Trần Lạc Thần đã làm cô mất mặt.
Lần này cô vốn không dễ gì mới xin ba một tấm vé tiến vào bữa tiệc lớn, hơn nữa ba cô còn dùng thân phận lãnh đạo để lấy được, nên cô cũng muốn ra ngoài mở mang kiến thức.
Lần này ra ngoài, cô đã quen được Trương Lang – một cậu chủ giàu có ở Kim Lăng.
Nhà Trương Lang từng điều hành một doanh nghiệp lớn, nghe nói giờ đã khai phá, ký hợp đồng với một đại lý nhà hàng lớn trong hạng mục Núi Vân Mông, nên sau này sẽ không thiếu tiền.
Anh đích thực là một câu chủ giàu có.
Nếu so sánh thì Lâm Đông cũng bị lu mờ trước cậu chủ này.
Thậm chí Khương Nhiên Nhiên còn cảm thấy nực cười, khi lúc trước cô còn canh cánh trong lòng vì Trần Lạc Thần mà tát Lâm Đông.
“Cậu Trương, đây chỉ là một thằng nghèo kiết xác, từng nổi tiếng trong trường cấp ba huyện Bình An.”
Tất nhiên Lâm Đông cũng tới buổi tiệc lần này, giờ đang bước ra khỏi đám người, cười nịnh nọt với Trương Lang.
“Ồ, ha ha, hóa ra là thế, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi xuống trước đi, rồi hẵng trò chuyện.”
Trương Lang nói với mấy nam nữ đứng phía sau.
“Anh Trương, anh mới tới à, em đã dành được một chỗ tốt cho anh rồi.”
Đúng lúc này, Đinh Hạo dẫn Lý Thi Hàm tới chào hỏi.
Dù gì Đinh Hạo cũng đang ngồi rất gần bàn mấy người Trần Lạc Thần.
“Cậu Đinh, cậu tới sớm thế! Em gái Nhiên Nhiên, đi thôi, anh dẫn em đi làm quen một lát, đây là cậu Đinh bạn anh.”
Trương Lang cười giới thiệu.
Giờ Đinh Hạo cũng rất ghê gớm, dù gì nhà anh ta cũng có một cửa hàng ở Núi Vân Mông.
Nên thân phận và địa vị cũng sẽ tăng lên theo.
Giờ xem như anh ta đã gia nhập vào giới cậu chủ nhà giàu.
Sau khi mọi người giới thiệu xong, tất nhiên Khương Nhiên Nhiên cũng làm quen hết.
Nói thật hôm nay Khương Nhiên Nhiên thu hoạch rất lớn, đây cũng là lần đầu tiên cô biết thế nào là sức hấp dẫn của giới thượng lưu.
Khương Nhiên Nhiên vốn tưởng rằng giới cậu chủ nhà giàu sẽ thảo luận mấy vấn đề về hàng xa xỉ siêu xe.
Nhưng người ta chưa từng thảo luận mấy thứ này.
Mà đa số đều nói tới những kiến thức trong cuộc sống, và mấy kỹ năng đầu tư quản lý tài sản được học từ bậc cha chú.
Điều này đã làm cho Khương Nhiên Nhiên như mở ra thế giới mới.
Nếu so sánh với người thích khoe khoang sự giàu có và quyền thế như Lâm Đông, thì anh ta chẳng khác nào một con vịt xấu xí.
Huống hồ là nhà giàu mới nổi như Trần Lạc Thần, khiến người khác nhìn thấy đã muốn nôn.
Chẳng có gì đặc biệt cả.
Sự ưu tú của Đinh Hạo làm Trần Lâm cảm thấy rất lúng túng.
Vì giờ thân phận cậu chủ nhà giàu của Trần Lạc Thần đã không thể diễn tiếp được nữa.
Dù gì ở đây cũng đều là cậu chủ nhà giàu.
Giờ bên chỗ Đinh Hạo đang cực kỳ vui vẻ, xem ra anh ta thật sự quen biết rất nhiều bạn.
Trần Lâm thầm nghĩ, hôm nay cô thật sự quá thất bại.
Cô hoàn toàn không ngẩng đầu lên nổi.
“Đúng rồi, khi nào nữ thần Lâm Y Y mới ra ngoài vậy?”
Có cậu chủ nhà giàu giống như Đinh Hạo, lần đầu tham dự bữa tiệc lớn thế này, cũng lần đâu được gặp nữ thần Lâm Y Y cực kỳ xinh đẹp như lời đồn đại, nên hơi sốt ruột hỏi.
Mà lúc này ở phía sau khách sạn.
“Quản lý Vương, ông có chắc mình không nhìn lầm không? Anh… anh ấy tới rồi? Chuyện này sao có thể?”
Lâm Y Y vừa trang điểm xong, sau khi nghe Vương Bưu – quản lý bữa tiệc báo cáo, thì nhất thời đẩy thợ trang điểm ra đứng dậy hỏi.
“Hả? Cô Lâm, cô không biết cậu Trần tới đây ư?”
Vương Bưu sửng sốt.
“Không, sao anh lại tới đây… có lẽ ông nhìn nhầm rồi, đúng rồi, bên cạnh anh ấy có cô gái nào không?”
Lâm Y Y hỏi.
Gần đây Lâm Y Y không chịu liên lạc với Trần Lạc Thần.
Là vì Lâm Y Y đau lòng khi Trần Lạc Thần quen Tô Lệ Hàm, cô biết anh không hề thích cô, mà ngược lại cô nhìn thấy anh sẽ thấy đau lòng.
Ban đầu Lâm Y Y định mời Trần Lạc Thần tới bữa tiệc sinh nhật này.
Nhưng ba cô nói.
“Gần đây cậu Trần đang bận rộn khai phá huyện Bình An, hơn nữa một bậc cha chú của cậu ấy phải nhập viện vì sức khỏe yếu.”
Nên ông cảnh cáo cô không được làm phiền anh.
“Hơn nữa ba nói thật, mấy lãnh đạo cấp cao trong tập đoàn sẽ không tới bữa tiệc lần này, con xem mấy người Bạch Tiểu Phi đều không tới đây.
Nên con mời cậu Trần tới đây làm gì?”
Lâm Y Y nghe vậy mới lạc lõng đồng ý.
Thật ra trong lòng cô luôn nhớ nhung Trần Lạc Thần.
Nên lúc nãy nghe Vương Bưu nói cậu Trần tới, cô liền kích động, nhưng cô thật sự không dám tin.
“Tôi nói thật đó, cô Lâm, sao tôi lại nhận nhầm cậu Trần chứ, vé vào cửa là do tôi đích thân đưa cho cậu Trần, à, hình như cậu Trần có dẫn theo một cô gái.”
Vương Bưu gượng cười nói.
“Tôi vẫn không dám tin anh ấy sẽ tới đây!” Nói xong cô liền quay đầu nhìn nhân vien công tác: “Cô đi chuẩn bị một lát đi, tôi sẽ ra ngoài ngay.”
Trong đại sảnh.
Giờ theo ánh đèn mờ ảo, Lâm Y Y mặc lễ phục màu trắng thắt eo, chậm rãi đi ra ngoài.
“Ôi mẹ ơi, người đẹp, chắc chắn là người đẹp!”
“Trời ơi, cô Y Y thật xinh đẹp!”
Trần Lạc Thần nghe tiếng kinh hô của mọi người, cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía sân khấu.