“Quản lý Vương, điện thoại tôi tắt nguồn rồi.”
Trần Lâm chạy tới chỗ Vương Tiểu Chương trước.
Vì giờ mấy người Đinh Hạo cũng đang đi phía sau.
Cô sợ chuyện thuê xe lại bị lộ tẩy lần nữa.
Nhưng cô càng sợ chuyện gì thì chuyện đó càng tới.
Lý Thi Hàm thật sự không tin chiếc Mercedes-Benz là của Trần Lâm, mọi người đều không biết, trước đây khi Trần Lâm khoe khoang sự giàu có, mỗi câu nói của cô ta như từng chiếc gai nhọn đâm mạnh vào tim cô.
Làm cô đau đến thấu xương.
Nên khi nhìn thấy người phụ nữ này lần nữa, cô không những muốn nghe rõ, mà còn muốn hỏi rõ.
Lần này cô sẽ không buông tha Trần Lâm, cô đi tới trước mặt Vương Tiểu Chương, lạnh lùng liếc nhìn Trần Lâm:
“Ồ, Trần Lâm, cô đang sợ chuyện gì thế?”
“Là quản lý Vương đúng không, xin hỏi chiếc xe này là Trần Lâm thuê đúng không?
“Không phải, không phải!”
Trần Lâm vội nói, còn nháy mắt ra hiệu với quản lý Vương.
Quản lý Vương cũng nhìn ra vấn đề, đang định che giấu.
Nhưng Lý Thi Hàm đã giật lấy bản hợp đồng, rồi mở ra xem.
Lý Thi Hàm bật cười ngay: “Ha ha ha, cô ta thuê thật này, trời ơi, Đinh Hạo, cô Khương, cậu Trương, mọi người mau tới đây đọc đi, để tôi kể cho mọi người nghe một câu chuyện thú vị, hôm nay, tôi và Đinh Hạo đang uống cafe, thì cô gái tên Trần Lâm này…”
Lý Thi Hàm vừa đưa hợp đồng thuê xe của Trần Lâm cho mọi người xem, vừa kể lại chuyện uống cafe hồi sáng.
Hừ!
Ai bảo lúc nãy Trần Lạc Thần lại vả vào mặt mọi người.
Hơn nữa còn khơi dậy lòng đố kỵ của Đinh Hạo.
Không cần nghĩ cũng biết, Đinh Hạo lại cảm thấy hối hận về Trần Lâm.
Mọi người đều nhìn thấy Lâm Y Y ôm Trần Lạc Thần, nhưng chẳng làm gì được.
Đành phải nhúng tay từ chuyện thuê xe.
Dù gì Trần Lạc Thần cũng là tên sai vặt của cậu Hoàng cậu Bạch, nên cũng có thể quen biết Lâm Y Y.
Còn chuyện thuê xe, để xem Trần Lâm giải thích thế nào.
Hơn nữa, Trần Lâm không mua chiếc xe này, nên trong lòng Lý Thi Hàm thật sự vừa vui mừng vừa nhẹ nhõm, như thể ngọn núi đang đè trong lòng cô bỗng chốc tan biến.
“Trần Lâm, hóa ra chiếc Mercedes-BenzG-Class này thật sự là do cô thuê? Không ngờ cô lại là người tâm cơ như thế?”
Đinh Hạo chán ghét nhìn Trần Lâm.
Trần Lâm cúi thấp đầu, nức nở nói: “Xin lỗi, Đinh Hạo, xin lỗi, em không cố ý lừa anh!”
“Ha ha, người thuê xe Trần Lâm, số chứng minh viết rõ ràng thế này, để tôi xem thử chủ xe là ai… hả? Trần Lạc Thần?”
Lý Thi Hàm lật sang trang hợp đồng tiếp theo, vừa đọc đến tên chủ xe thì nhất thời sửng sốt.
“Có có có… phải bọn họ viết sai rồi không?” Lý Thi Hàm trợn tròn mắt.
Trần lâm cũng ngẩng đầu lên nhìn.
“Anh Trần, hóa ra anh cũng ở đây! Thật ngại quá, lúc nãy tôi chỉ lo nói chuyện với cô Trần Lâm, nên không để ý đến anh.”
Đúng lúc này, Vương Tiểu Chương lại nhìn thấy Trần Lạc Thần đang đứng bên cạnh.
Nên vui mừng đi tới chỗ anh.
“Không có gì đâu quản lý Vương, đúng rồi, có phải tôi ký tên rồi thì có thể lái xe đi đúng không?”
Trần Lạc Thần cười nói.
“Tất nhiên rồi anh Trần, nhưng anh có muốn kiểm tra lại không?”
“Không cần đâu, tôi đã ngồi chiếc xe này cả ngày, nên không có vấn đề gì.”
Trần Lạc Thần nói.
Rồi anh đi tới trước mặt Lý Thi Hàm đang ngẩn người.
Anh cầm lấy bản hợp đồng trong tay cô ta, rồi ký tên mình vào đấy.
“Anh anh… đây thật sự là xe của anh?”
Lý Thi Hàm nhìn Trần Lạc Thần hỏi.
Giờ cô mới đứng gần Trần Lạc Thần, từ khi tốt nghiệp cấp ba đến giờ, cô thật sự chưa từng đứng gần anh thế này.
Giờ trong lòng Lý Thi Hàm đủ mọi cảm xúc, làm cô khó chịu.
“Cô tưởng cô là ai? Tôi đã nói rồi, đây là xe của tôi, nhưng mấy người lại không tin.”
Trần Lạc Thần lạnh lùng liếc nhìn Lý Thi Hàm.
Rồi vỗ vai Trần Lâm đang thất thần: “Đi thôi, tôi đưa cô về trước.”
“À, Trần Lạc Thần, anh đưa tôi tới thẳng nhà ga đi, tôi đã đặt vé tàu tối nay phải về huyện Bình An rồi.”
Trần Lâm thật sự bất ngờ.
Đồng thời, hành động khoe khoang này của Trần Lạc Thần thật sự quá thoải mái.
Nhưng không biết tại sao, trong lòng Trần Lâm lại không tức giận về thái độ của Đinh Hạo, mà lại kích động vui vẻ từ tận đáy lòng.
“Cậu Trần, chiếc xe này khoảng sáu tỷ đúng không? Đẹp quá đi mất!”
Trương Lang đang đứng xem náo nhiệt ở bên cạnh bỗng đi tới, cười với Trần Lạc Thần.
Anh thầm nghĩ, mặc kệ người khác mỉa mai Trần Lạc Thần thế nào.
Nhưng Trần Lạc Thần quen Lâm Y Y, còn lái xe sang trọng thế này, rất có thể đã nói rõ vấn đề.
Biến kẻ địch thành bạn, suy cho cùng cũng không phải chuyện xấu.
“Hơn 6,6 tỷ!”
Trần Lạc Thần nhìn anh ta khẽ cười.
Hai người còn bắt tay với nhau.
Đúng lúc này, điện thoại Trương Lang bỗng đổ chuông.
“Con nghe ba? Vâng, con biết rồi, giờ con về ngay!”
Trương Lang cúp máy nói: “Thế này cậu Trần, giờ tôi có chút chuyện, nên xin phép không tiếp anh được, Lâm Đông, Nhiên Nhiên thật ngại quá, tôi không thể đưa hai người ra nhà ga được, ba tôi bảo tôi phải về gấp.”
Nói xong anh ta chào Trần Lạc Thần lần nữa, rồi lái xe rời đi.
“Hả?”
Khương Nhiên Nhiên sửng sốt.
Vậy cô phải làm sao đây?
Ban đầu trong bữa tiệc đã nói rõ rằng, Trương Lang sẽ lái BMW 7 Series đưa họ đi.
Vì lúc tới, Lâm Đông xấu hổ khi không lái xe anh ta tới, nên hai người đi taxi tới.
Giờ Trần Lạc Thần đã khởi động xe, tất nhiên Trần Lâm đang ngồi ghế bên cạnh rồi.
Lâm Đông mặt mày xám xịt nói: “Nhiên Nhiên, hay là chúng ta gọi taxi đi?”
“Gọi taxi? Anh chỉ biết gọi taxi thôi, anh nhìn anh kia, mua xe mà chẳng dám lái ra ngoài, giờ người ta có xe riêng tới đón, còn tôi phải đi gọi taxi.”
Khương Nhiên Nhiên đỏ mắt vừa tức giận lại vừa xấu hổ.
Hôm nay cô thật sự hiểu được bất lợi khi không có tiền.
“Cô lên xe đi, tôi đưa hai người tới nhà ga!”
Trần Lạc Thần đeo kính râm lên, cười nói.
Không phải anh muốn giúp Khương Nhiên Nhiên, mà giờ đang là thời khắc mấu chốt, nên anh không thể bỏ mặc cô ta mà đi được.
Khương Nhiên Nhiên ngẩng mặt lên nhìn Trần Lạc Thần, rồi cắn môi ngồi lên xe.
Đồng thời cô còn liếc nhìn Trần Lâm đang ngồi ghế trước, không hiểu sao cô lại thấy ghen tỵ.
Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chẳng phải mình mới là người ngồi lên vị trí đó à?
“Mẹ kiếp, ngồi thì ngồi, sau này tôi sẽ tính sổ với cậu!”
Lâm Đông thầm mắng.
“Này này này! Cậu làm gì thế?”
Trần Lạc Thần nhìn Lâm Đông.
“Mẹ kiếp, tôi lên xe chớ làm gì nữa?”
“Tôi nói hai người là cô ta và cô ấy, chứ không phải cậu, hơn nữa cậu Lâm, cậu còn nợ tiền tôi đấy, đừng quên trả cho tôi, sắp tới hạn rồi, chỗ tôi vẫn còn giấy nợ của cậu đấy.”
Trần Lạc Thần khóa cửa xe lại ngay.
Khốn khiếp, lần trước mình chủ động giúp anh ta, thế mà hôm nay anh ta lại chế giễu mình, còn muốn ngồi xe mình?
Anh ta tưởng mình bị thiểu năng à?
Trần Lạc Thần thầm nghĩ.
Rồi anh chẳng hề đoái hoài đến mọi người, lái xe rời khỏi đây ngay.
Lý Thi Hàm nhìn theo chiếc xe rời đi.
Trong lòng vô cùng phức tạp.
Hồi học cấp ba, chẳng phải Trần Lạc Thần quan tâm cô nhất ư? Lúc cô muốn ôn tập không ăn cơm, dù là trời đang mưa to, anh cũng chạy đi mua cho cô.
Hơn nữa lần nào Trần Lạc Thần cũng nhìn cô bằng ánh mắt quan tâm.
Dù ba năm không gặp, như khoảng thời gian trước, cô đối xử với Trần Lạc Thần như thế, nhưng anh vẫn nhìn cô bằng ánh mắt quan tâm đó.
Nhưng lần này… ánh mắt lạnh lùng và hành động phớt lờ của Trần Lạc Thần đã làm Lý Thi Hàm không quen cho lắm.
Bởi vì từ lúc lấy lại hợp đồng, đến khi lái xe rời đi, hình như Trần Lạc Thần chẳng hề liếc nhìn mình.
Sau khi Trần Lạc Thần lái xe chưa họ tới nhà ga, vì chuyện của Tần Nhã nên anh không quay về, mà thuê một khách sạn để ở lại.
Tối hôm đó, Trần Lạc Thần nhận được một cuộc gọi video, được kết nối thông qua nhóm bí mật của gia tộc, chỉ có thành viên cốt lõi trong gia tộc họ Trần mới có.
Nhìn thấy tên người gọi video, Trần Lạc Thần nhanh chóng bật dậy khỏi giường, vội nghe máy…