“Lý Tiếu, thế nào? Anh em nhà tao thích cửa tiệm của mày, hơn nữa, lần này nói thế nào đi nữa cũng là mày chọc đến em họ của anh em tao trước, cho nên, để nếm ít khổ hơn một chút, chỉ bằng ký tên đi?”
Lý Tiểu Cương và Dương Quốc Quyền đi vào.
Võ vỗ vào mặt Lý Tiếu nói.
“Hừ, cút mẹ mày đi, có giỏi thì thả tao ta, hai chúng ta solo!”
Lý Tiếu đỏ mắt mà nói.
Chát!
Lý Tiểu Cương ngẩng đầu lên liền tát cho Lý Tiếu một bạt tay.
Rồi gọi đàn em đến đánh hội đồng Lý Tiếu.
Người đàn bàn dữ dẫn đó thì lạnh lùng đi về phía Trần Lạc Thần, bà ta muốn đánh Trần Lạc Thần.
Nhưng chính vào lúc này.
“Anh Cương, anh Quốc Quyền, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Một tên đàn em xông lên trước, vì hoảng loạn mà đi chưa được hai bước đã ngã rồi “Chuyện gì?”
Lý Tiểu Cương quát.
“Bên ngoài…bên ngoài có rất nhiều cảnh sát vũ trang, còn có rất nhiều xe sang, đã bao vây cả toà nhà bỏ hoang rồi!”
Đàn em nói.
Lần này lớn chuyện rồi, Lý Tiểu Cương đóng giả cảnh sát đưa Lý Tiếu và Trần Lạc Thần đi, vốn tưởng rằng Lý Tiếu và Trần Lạc Thần không có bối cảnh gì.
Đánh cho bầm dập một trận, đánh tan đi hoả khí của Lý Tiếu, rồi ép Lý Tiếu ra khỏi thị trường xe second hang, chỉ đơn giản vậy thôi.
Nhưng không ngờ, đã đụng phải thần thánh phương nào rồi.
Một lượng lớn cảnh sát vũ trang đều tới.
Trước đây Lý Tiểu Cương bị bắt vì chuyện này qua rồi, nhưng lần này, rõ ràng là còn nghiêm trọng hơn nhiều so với lần trước.
“Mày nhìn rõ chưa đó? Sao lại như vậy được?”
Lý Tiểu Cương cũng không ngờ.
Sau đó vội vàng chạy đến cửa sổ nhìn một cái, quả nhiên, bên dưới đen kịt một mảnh, toàn là người.
Ánh đèn xe bên ngoài chiếu rọi, đêm đen biến thành ban ngày.
“Mẹ tôi ơi, toà nhà bỏ hoang này rất ít người biết đến, bọn họ sao mà tra được tới đây chứ?”
Khuôn mặt của Dương Quốc Quyền cũng lập tức trắng bệch.
“Toang rồi toang rồi, lần này xong rồi, nhảy xuống sông hoàng Hà cũng rửa không sạch nữa!”
Hai mẹ con kia đó cũng sợ hãi.
Lúc này nuốt ngụm nước bọt nói: “Anh Cương, anh Quốc Quyền, bây giờ làm sao đây?”
“Tôi làm sao biết làm thế nào chứi”
Trong lòng Lý Tiểu Cương chấn kinh.
Mà cũng vào lúc này.
Bên ngoài vang lên một tiếng phá cửa.
“Không được nhúc nhích, toàn bộ không được nhúc nhích!”
Một đội cảnh sát vũ trang xông vào.
Mà Dương Quốc Quyền và Lý Tiểu Cương ở bên cửa sổ càng đồng thời bị ánh đèn sáng làm chói mắt.
Đợi đến khi đám người Trần Lạc Thần được giải cứu, bọn người Lý Tiểu Cương bị áp giải đi.
Người bên ngoài, đều đang đợi rồi.
“Cậu Trần! Để cậu bị hoảng sợ rồi, bên bọn tôi cũng là mới tra ra được!”
Triệu Tử Hưng và Lý Chấn Quốc còn có một số khách quý lớn đều tiến tới.
“Tôi không sao!”
Trần Lạc Thần nói một câu.
Chỉ là không ngờ, tên Lý Tiểu Cương này lại to gan như vậy, gây ra một phen hú vía.
Lý Tiểu Cương và Dương Quốc Quyền bị trấn áp ở một bên nhìn thấy cảnh tượng này đều đớ người.
Mấy người trước mắt này, đều là đại nhận vật mà chỉ trên TV mới nhìn thấy mà, bọn họ kêu tên này là cậu Trần?
Cậu ta là cậu Trân Kim Lăng sao?
Hai người toát mồ hôi lạnh.
Lần này thật sự là làm quá rồi, tìm chết rồi!
Cặp mẹ con kia cũng chấn kinh vô cùng.
“Trần Lạc Thần, đây… đây rốt cuộc là tình huống gì vậy chứ?”
Lý Tiếu nhìn đám đại nhân vật hỏi thăm ân cần đến Trần Lạc Thần như vậy, cũng trở nên nghỉ hoặc.
“Đợi chúng ta về rồi, tôi sẽ nói rõ ràng với cậu!”
Trong lòng Trần Lạc Thần nghĩ, nếu đã như vậy rồi thì chỉ bằng nói thẳng với Lý Tiếu đi, anh em chúng †a có phúc cùng hưởng có nạn cùng chia, cũng không cần phải tiếp tục che giấu thân phận với Lý Tiếu nữa.
Đây cũng là vì chuyện này, mà buổi tiệc tối nay rõ ràng không thể tham gia nữa.
Trần Lạc Thần và Lý Tiếu đi lấy khẩu cung.
Nhưng nghe ý của Huyện trưởng Lý, chuyện này chỉ e phải điều tra một chút nữa, Dương Quốc Quyền còn có Lý Tiểu Cương, lần này cho dù không chết thì cũng phải bị tù 10-20 năm.
“Chuyện này đối với huyện Bình An chúng ta tạo thành ảnh hưởng quá xấu, thậm chí ảnh hưởng đến cả hướng đi tương lai của huyện Bình An, một tên làm phá dỡ, thật là ăn gan hùm mật gấu rồi! Đáng phải trừng phạt nghiêm, nhất định phải trừng phạt nghiêm khắc!”
Trong văn phòng, Huyện trưởng Lý nổi trận lôi đình.
Trực tiếp ném cả đống văn kiện xuống dưới đất.
Khiến cho toàn bộ cấp dưới đều sững sờ.
“Huyện trưởng Lý, tên Lý Tiểu Cương này chính là một tên liều mạng, chuyện như vậy, trước đây hắn cũng đã làm qua, còn ngồi tù qua nữa, thật sự là không biết hối cải, nhưng lần này, đủ để định tội hắn bắt cóc rồi!”
“Ừm, vậy có ai làm chỗ dựa cho hắn không?
Hoặc là nói có ai đặc biệt thân cận với hắn không?”
Huyện trưởng Lý hỏi.
“Cái này thật sự là không có, nhưng nếu nói thân cận thì hình như chính là trưởng phòng Khương của ban chiêu thương, ăn cơm mấy lần với hắn ta rồi!”
“Khương Vệ Đông?”
Huyện trưởng Lý nhíu mày.
“Phải, nhưng Khương Vệ Đông rất sạch sẽ, thanh bạch liêm khiết không có vấn đề gì, có thể là vì công việc, khó tránh có qua lại với mấy người này!”
€ó cấp dưới nói.
“Hừ, vậy cũng không được, bất luận nói thế nào đi nữa, thì người này có quen với Khương Vệ Đông, cũng là hợp tác với bên chiêu thương bọn họ, bây giờ Lý Tiểu Cương gây ra hoạ lớn như vậy, Khương Vệ Đông cũng có trách nhiệm không thể chối bỏ, làm như vậy đi, điều Khương Vệ Đông ra khỏi bộ phận này! Còn chỗ nào còn chỗ trống không?”
Huyện trưởng Lý tức giận nói.
“Chỉ còn thiếu một phó khoa viết tài liệu cho bên tuyên truyền thôi, nhưng Khương Vệ Đông…”
“Hừ, vậy cho hẳn làm nhân viên văn thư đi, không phải nói Khương Vệ Đông viết văn
Chương rất tốt sao, như vậy cũng đúng lúc phát huy sở trường cho hắn!”
Nói xong, Huyện trưởng Lý chắp tay sau lưng rời khỏi!
Bên Trần Lạc Thần.
Chuyện này xử lý cả 1 đêm.
Đợi đến sáng ngày hôm sau ra ngoài, Trần Lạc Thần dứt khoác cùng Lý Tiếu đến hãng xe secondhand của anh ta.
Lý Tiếu và Tô Đình đều thắc mắc về thân phận hiện tại của Trần Lạc Thần.
Sau khi hỏi ra, Trần Lạc Thần đã nói.
“Trần Lạc Thần, thật hay giả vậy? Cậu là cậu Trần của Kim Lăng?”
Vẻ mặt Lý Tiếu kinh hỉ mà nói.
Tô Đình cũng giật bắn mình.
“Ừm ừm, phải!”
“Vậy tập đoàn Ngôi Nhà Mơ Ước cũng là của cậu?”
Lý Tiếu vừa kinh vừa hỉ.
“Đúng!”
Trần Lạc Thần mỉm cười nói: “Cho nên, điều tôi nói là khiến cậu làm buôn bán hãng xe quy mô lớn không phải chỉ là nói suông mà thôi, đợi lát nữa, sẽ có người tới giúp cậu làm thủ tục bàn giao!”
“Thật sao?” Tô Đình trừng to đôi mắt.
“Đương nhiên là thật rồi!”
Tối hôm qua, Trần Lạc Thần đã nói chuyện này với Lý Chấn Quốc rồi, làm đương nhiên là không khó.
Đây cũng là vì sao Trần Lạc Thần muốn cùng Lý Tiếu tới đây.
Hai anh em lại trò chuyện một hồi, lúc này Trần Lạc Thần mới đứng dậy về khách sạn.
Bây giờ Trần Lạc Thần cũng không có xe nữa, huyện Bình An bắt xe cũng không dễ.
Thế là Trần Lạc Thần liền tìm một chiếc xe đạp.
lái về.
Lý Tiếu đứng ở cửa nhìn Trần Lạc Thần đi, chậc.
chậc ca thán: “Người anh em của tôi, cũng quá là giản dị rồi, nếu như anh có nhiều tiền như cậu ta, thì ra đường kiểu gì cũng phải có đội xe Maybach mở đường, đi tới đâu cũng phải có mấy chục em gái và vệ sĩ đi theo! Mẹ nó, chuyện Dương Quốc Quyền hôm qua, nếu tôi mà không cho cả nhà hắn hối hận vì sống trên đời thì tôi không tên Lý Tiếu nữa!”
Lý Tiếu hậm hực nói.
“Hừ, anh mới nói gì đó?” Tô Đình trừng mắt một cái.
“Anh nói khiến cho cả nhà Dương Quốc Quyền hối hận vì tới thế giới này!”
“Ý em là câu trước đó!”
“Có mấy chục em gái đi theo…á!”
Chưa nói xong, thì Tô Đình đã hung hăng nhéo.
một cái vào mạn sườn của Lý Tiếu!
Trần Lạc Thần lái xe đã về đến cửa khách sạn.
Chỉ có điều khi vừa bỏ xe xuống thì đột nhiên nhìn thấy một cô gái cà nhắc như đang tìm xe taxi Mà nhìn thấy cô gái này.
Trần Lạc Thần lập tức quay mặt đi, định vào khách sạn.
“Trần Lạc Thần?”
Cô gái đột nhiên mở miệng gọi, rõ ràng, cô ta đã nhìn thấy anh rồi….