"Trần Lạc Thần, xin lỗi..."
Lý Thi Hàm với Giang Tuyết Tinh đồng thanh lên tiếng.
Khuôn mặt đầy xấu hổ.
“Không sao đâu!” Trần Lạc Thần chỉ cười nhạt một tiếng.
Mặc dù bây giờ thái độ của Trần Lạc Thần đối với họ vẫn tốt như cũ, nhưng thành thật mà nói thì đã không còn cảm tình như trong quá khứ nữa.
Trần Lạc Thần chỉ coi họ như người quen mà đối đãi, không có gì khác.
Mà Lý Thi Hàm và Giang Tuyết Tinh cũng nhận ra được sự lạnh nhạt trong lời nói của Trần Lạc Thần, đúng vậy, bọn họ không bao giờ có thể quay lại được như trước kia nữa! Lồng ngực hai người ẩn nhẫn đau.
Nếu mình vẫn duy trì mối quan hệ tốt đẹp với Trần Lạc Thần thì không biết tình hình hiện nay sẽ tốt hơn trong tưởng tượng bao nhiêu!
Sau đó, Trần Lạc Thần cũng không nói gì nhiều với bọn họ.
Thấy thời gian đã xế chiều rồi, anh cũng nên trở về chuẩn bị thôi.
Lần này về nhà, không biết cô gái Ngô Thiến đó đã chạy đi đâu rồi, chắc là đã đi từ lâu rồi.
Trần Lạc Thần không thể nào đi bộ về nhà.
Vì vậy anh lái chiếc Audi A6 của công ty trở về.
Vừa đến cửa.
Trần Lạc Thần gặp một người quen.
Đang cầm túi, như thể đang đợi taxi.
Đó là một cô gái.
Mà cô gái này không ai khác chính là Vương Mẫn.
Bởi vì Trần Lạc Thần hạ cửa sổ xe hơi, cho nên khi Trần Lạc Thần muốn nâng cửa sổ lên lái đi thì Vương Mẫn đã nhìn thấy Trần Lạc Thần.
"Trần Lạc Thần?"
Hơn nữa, Vương Mẫn còn gọi tên Trần Lạc Thần.
Vì vậy, Trần Lạc Thần muốn đi cũng không thể.
Đối với cô gái này, nói thật là Trần Lạc Thần có ấn tượng không tốt lắm.
Mình đi xem mắt, bởi vì chê mình nên để chị gái cô ta đi thay.
Đây có thể nói là sự sỉ nhục rất lớn đối với anh.
Cho nên từ đầu đến cuối, Trần Lạc Thần không chủ động nói với cô ta một câu nào.
"Có chuyện gì không?"
Thấy Vương Mẫn đang đi về phía xe của mình, Trần Lạc Thần lạnh lùng hỏi.
"Hôm nay cảm ơn anh, nếu không có anh thì chúng tôi đã không thể vào chơi rồi. Những người đó đều là đồng nghiệp của tôi, một số người đã đi về rồi!"
Lúc này có một cô gái đang đứng bên cạnh Vương Mẫn.
"Haha, không liên quan, không cần cảm ơn, theo ý của tôi thì tôi sẽ không cho các người vào đâu, chính là do Vu Cường cho các người vào đó!"
Haha.
Trần Lạc Thần không cần phải cho cô gái này mặt mũi, vì vậy nói chuyện cũng không chút khách khí.
Vẻ mặt của Vương Mẫn lộ rõ vẻ xấu hổ.
Cô ta tất nhiên biết bởi vì chuyện xem mắt kia đã tạo ra sự xa cách với Trần Lạc Thần.
Mà mình thật ra có chút quá đáng.
Cảm thấy đuối lý.
Vốn dĩ, mình không cần phải chào hỏi Trần Lạc Thần để rước lấy nhục nhã.
Không phải làm người lạ không nói chuyện với nhau thì tốt hơn sao? Không phải đó cũng chính là điều mình muốn sao?
Nhưng sau sự việc vừa rồi, mọi chuyện đã khác.
Vương Mẫn không cam lòng chỉ như vậy.
Tâm lý của hầu hết các cô gái đều giống nhau.
Bạn! Chỉ là người đàn ông bị tôi khinh thường, nếu như cả đời tầm thường không có chí tiến thủ, vậy cũng không sao, trong lòng tôi vẫn rất vui vẻ.
Nhưng mà, ngàn vạn lần không ngờ tới, một người đàn ông bị đào thải lại có bản lĩnh lớn như vậy.
Điều này khiến cô ta rất khó chịu.
Vì vậy, khi thấy Trần Lạc Thần lái chiếc Audi đi ra, dáng vẻ không muốn chào hỏi mình, Vương Mẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Chuyện hôm đó, tôi thật sư xin lỗi, là do tôi không đúng!"
Vương Mẫn cắn môi nói.
"Không cần phải xin lỗi, nói thật ra thì chúng ta cũng không có quan hệ gì, nếu cô đã không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước!”
Trần Lạc Thần lạnh nhạt nói.
Đạp chân ga, Trần Lạc Thần lái xe rời đi.
Khiến Vương Mẫn cảm thấy vừa xấu hổ vừa tức giận, đây thật sự là lần đầu tiên trong đời bị loại đàn ông này coi thường.
Hốc mắt cô ta đỏ hoe.
Đặc biệt là, anh trở nên có bản lĩnh rồi, rất có bản lĩnh, nhưng cuối cùng lại làm lơ mình...
Khi đi ngang qua Tiểu Tuyền trấn đến Tiểu Cô trấn nơi mình sống.
Trần Lạc Thần phát hiện ra một điều kỳ lạ, đó là có rất nhiều xe hơi sang trọng trong thị trấn.
Đặc biệt là ở phía trước khách sạn đỗ không ít xe.
Trần Lạc Thần cũng không nghĩ nhiều.
Đúng lúc này.
Điện thoại anh đổ chuông, là bà Ngô gọi đến.
“Bà Ngô, có chuyện gì vậy?” Trần Lạc Thần cười hỏi.
"Lạc Thần, cháu đang ở đâu đó? Vừa rồi bà thấy Ngô Thiến tự lái xe về nhà, có vẻ không vui lắm, hai đứa cãi nhau sao? Có phải nó bỏ cháu lại một mình không!"
Bà Ngô quan tâm hỏi.
“Không có, cháu lái xe của một người bạn trở về, cháu đang ở trên đường!” Để không làm bà Ngô suy nghĩ nhiều, Trần Lạc Thần không còn cách nào khác đành phải nói vậy.
"Vậy thì tốt, đúng rồi Lạc Thần, trên đường trở về tiện đường mua bao gạo nhé, để ông cháu đỡ phải đi lần nữa!"
Bà Ngô nói.
"Không thành vấn đề!"
Trần Lạc Thần tìm một siêu thị nhỏ ở gần đó, đi vào mua hai bao gạo, dầu đậu phộng,…
Nhắc mới nhớ, sau khi mình về có đưa tiền cho ông Ngô nhưng họ không lấy, vậy thì mình mua mấy thứ cần thiết cho nhà ông Ngô vậy.
Thế là anh chạy đi chạy lại mấy lần mua vài thùng sữa bò, rượu ngon, cháo bát bảo,…
Mở cốp xe sau ra chất đầy vào trong.
"Trần Lạc Thần?"
Chuyến cuối cùng, khi Trần Lạc Thần ôm một cái nồi áp suất đi ra thì đột nhiên ở lối vào khách sạn bên cạnh có một cô gái kêu lên.
Trần Lạc Thần quay đầu lại nhìn.
"Ôi trời, Khương Nhiên Nhiên, sao cô lại đến thị trấn chúng tôi?"
Cô gái trước mặt anh chính là Khương Nhiên Nhiên.
Trần Lạc Thần thực sự rất ngạc nhiên, vì chuyện của nhà họ Khương lần trước đã trôi qua rồi.
Trần Lạc Thần cảm thấy sau này cũng sẽ không gặp lại nhau nữa!
Suy cho cùng, trái tim Trần Lạc Thần đã hoàn toàn nguội lạnh, thậm chí khi Khương Vệ Đông xảy ra chuyện, rõ ràng ba anh đã nhắc nhở đi giúp đỡ, nhưng anh cũng không quan tâm.
Khương Nhiên Nhiên gọi cho mình, nhưng anh cũng không trả lời.
Vì vậy lần gặp mặt này khá ngại ngùng.
"Ừm, chúng tôi cũng mới tới, tôi định ra ngoài mua chút đồ, không ngờ lại gặp được anh ở đây!"
Khương Nhiên Nhiên vẫn rất nhiệt tình với Trần Lạc Thần, cô ta đi tới, rõ ràng là muốn nói chuyện với Trần Lạc Thần.
"Chúng tôi? Còn ai nữa?"
Trần Lạc Thần hỏi.
"Ba mẹ tôi, đồng nghiệp của ba tôi cũng tới đây chơi!"
Khương Nhiên Nhiên khẽ nói.
"Ồ!”
Trần Lạc Thần gật đầu.
Tiểu Cô trấn chỗ mình có gì thú vị đâu nhỉ? Tại sao lại có nhiều người đến đây chơi vậy chứ?
Nhưng Trần Lạc Thần không muốn nói chuyện với Khương Nhiên Nhiên nữa nên cũng không hỏi.
"Đúng rồi, Trần Lạc Thần, anh vẫn sống ở nhà anh chứ?"
Khương Nhiên Nhiên lại nói tiếp.
"Ừm, nếu không thì tôi sống ở đâu?"
"Ồ, nói mới nhớ, tôi còn chưa tới nhà anh chơi, lúc nhỏ anh thường tới nhà chúng tôi!"
Khương Nhiên Nhiên mỉm cười.
"Được rồi, không có việc gì nữa thì tôi về trước, còn phải nhanh về nhà nấu cơm nữa!"
Trần Lạc Thần dời chủ đề của Khương Nhiên Nhiên.
Khương Nhiên Nhiên biết Trần Lạc Thần không muốn nói chuyện với mình.
Nhưng mà, Trần Lạc Thần càng lơ mình thì mình càng muốn nói chuyện với anh!
Chẳng lẽ Khương Nhiên Nhiên tôi không thể nào lọt vào mắt anh?
"Đúng rồi Trần Lạc Thần, anh chỉ có một dây cáp nồi áp suất điện tử, không định mua một cái khác để dự phòng sao? Điện áp trong thôn rất không ổn định, thường rất dễ bị cháy!"
Khương Nhiên Nhiên nói.
“Về điểm này thì tôi thực sự sơ suất! Cảm ơn cô!" Trần Lạc Thần khẽ cười, ôi, nếu Khương Nhiên Nhiên của lúc trước có thể như vậy thì tốt rồi.
Anh lập tức xoay người đi vào siêu thị mua một cái.
"Này, anh bỏ nồi vào trong xe đi, tôi mua giùm anh!"
Khương Nhiên Nhiên nói xong thì đi vào siêu thị, không lâu sau cầm ra một sợi dây đưa cho Trần Lạc Thần.
"Nhiên Nhiên, con làm gì vậy?"
Đột nhiên, có một giọng nói trung niên vang lên ở lối vào khách sạn.