“Tôi…tôi không biết.”
Lâm Y Y vừa ngại ngùng vừa tức giận.
Giống như có hũ ngũ vị hương đổ trong lòng mình vậy.
Có thế nào cô cũng không ngờ rằng, người đàn ông bỉ ôi và đê tiện đế, lại là cậu Trần danh tiếng hiển hách.
Là phú nhị đại có tinh thần chính nghĩa thật sự!
“Cậu Trần, tôi xin lỗi vì con gái tôi đã xúc phạm đến cậu, hy vọng cậu có thể trách phạt con gái tôi!”
Lâm Bá Vân khom lưng, từ đầu đến cuối vẫn không đứng thẳng dậy.
Nói thật lòng, thấy Lâm Y Y và Lâm Bá Vân như thế, ngọn lửa giận trong lòng Trần Lạc Thần đã vơi mất một nửa.
Xét cho cùng, đúng là Trần Lạc Thần có dâm đãng một chút, ai bảo cô ấy lại xinh đẹp như cơ chứ.
Nhưng mẹ nó, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời anh bị một đám con gái vây đánh,
Với tính cách của Trần Lạc Thần, bây giờ hẳn là sẽ chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, chỉ có thể nuốt cục tức vào trong bụng.
Lý Chấn Quốc cũng nhìn thấu suy nghĩ của Trần Lạc Thần.
Ông ta đến trước thấp giọng nói: “Cậu Trần, bắt buộc phải trừng phạt bọn họ, bởi vì đây chính là truyền thống của nhà họ Trần, nếu đã bị một người động chạm, thì không thể không báo thù được, nếu như bây giờ cậu không báo thù, lỡ sau này chị của cậu hay tin thì đến lúc đó, đòn báo thù sẽ không đơn giản như trong tưởng tượng đâu.”
Anh nhìn Lâm Bá Vân vẫn luôn khom lưng.
Trần Lạc Thần đã hiểu rõ rồi, xem ra mình phải trừng phạt mấy người Lâm Y Y mới được.
Mấy ông tổng ở đây, đến giờ ai nấy vẫn còn cảm thấy rùng rợn.
Vậy thì được rồi, trừng phạt một chút vậy.
Trần Lạc Thần cười lạnh, nhìn Tô Y Y và mấy cô gái xinh đẹp ở đây: “Phiền anh Chấn Quốc tìm căn phòng nào lớn một chút, dẫn bọn họ sang bên đó hết!”
Lý Chấn Quốc lập tức đi làm ngay.
Lâm Y Y khẽ cắn răng.
Dường như cô ta đã biết vận mệnh của mình sẽ ra sao rồi vậy.
Nhục nhã và phẫn nộ vô cùng.
Thân là một người ba, nhóm người Lưu Vân nghe thấy vậy bèn thở phào một hơi.
Mọi người đều hiểu ý của Trần Lạc Thần.
Nhưng trừng phạt thế này? Có còn là trừng phạt không?
Giống như ban ân vậy.
Một khi con gái mình có thể nổi bật trong lúc phục vụ, được cậu Trần xem trọng, thế thì nhà họ Lâm bọn họ có thể đổi đời rồi.
Thậm chí có thể nhân cơ hội này để nâng địa vị của mình lên, thay thế Lý Chấn Quốc, nói không chừng còn giành được quản lý phố thương nghiệp Kim Lăng nữa kìa.
Rõ ràng rằng, ba của mấy cô gái ấy đều nghĩ như vậy.
Không ngừng nháy mắt ra hiệu cho con gái mình.
Vào lúc này, Lý Chấn Quốc đã chọn được một căn phòng riêng.
Trần Lạc Thần dẫn Lâm Y Y và năm cô gái khác vào trong ấy.
Đương nhiên nhóm người Lý Chấn Quốc sẽ đứng đợi bên ngoài.
“Cậu Trần…cậu…cậu muốn làm gì?”
Một người đẹp thẹn thùng nói.
“Ha ha, muốn thế nào à? Năm người các cô đánh tôi ra nông nỗi này, vậy mà còn hỏi tôi muốn thế nào?”
Nếu đã không thể không xả giận, thì cứ làm một lần cho xong.
“Năm người các cô nằm lên giường, nâng mông lên cho tôi!”
“Hả!”
Lâm Y Y siết hờ nắm đấm.
Cái cậu Trần này, đúng là đồ bỉ ổi đến tột cùng, nếu không phải lo lắng gia tộc sẽ sụp đổ vì mình.
Cho dù cậu Trần có thế nào, Lâm Y Y cũng sẽ muốn chết chung với anh.
Ha ha, đến nằm mơ Lâm Y Y cũng không ngờ, trước giờ mình luôn coi thường những chuyện bỉ ổi như vậy, mà bây giờ mình lại bị ép làm chuyện bỉ ổi với người khác!
Nhưng cô ta vẫn cắn răng, nghe theo lệnh của Trần Lạc Thần.
Đợi đến khi bọn họ đã vào tư thế.
Bốp!
Trần Lạc Thần vỗ lên mông của mấy cô gái nằm trên giường.
Rồi vỗ liên tục.
Bọn họ bị đánh đến mặt mũi đỏ bừng, nhưng vẫn ráng nhịn xuống.
Lâm Y Y bị Trần Lạc Thần đánh mông đến bật khóc.
“Cho các cô đánh tôi, tôi muốn xem xem các cô có còn đánh nữa không!”
Anh đánh liên tục xuống mông của bọn họ.
Xem như Trần Lạc Thần đã trút được cơn giận ra.
Nếu như thật sự muốn làm chuyện gì nhạy cảm, thì chắc chắn sẽ chọn Lâm Y Y rồi.
Nhưng Trần Lạc Thần không phải là loại người đó.
Nhưng lại không thể không phạt, bởi vậy Trần Lạc Thần mới muốn trừng phạt một cách thú vị như vậy, cho bọn họ nhớ lâu.
“Hu hu hu…”
Nửa tiếng sau, bọn con gái mới đi ra khỏi phòng.
Ai nấy đều bụm mông, trông có vẻ đau đớn khó nói thanh lời.
Đám cậu ấm đều sững sờ.
Ghê!
Cậu Trần trâu bò thật.
Trong vòng nửa tiếng mà có thể trừng phạt năm cô gái đẹp đến mức này à, đến bước đi còn không vững.
Thiếu niên áo trắng cũng thầm thán phục.
Nếu cậu Trần đã có ý với bọn con gái nhóm Lâm Y Y, đương nhiên anh ta cũng không dám dám mở tưởng gì nữa.
Bữa tiệc hôm ấy hết sức thú vị.
Lúc những gia đình quyền quý như Lâm Bá Vân biết rằng con gái không hề được thị tẩm, gương mặt ông ta vẫn toát lên vẻ thất vọng.
“Cậu Trần, để tôi gọi xe đưa cậu về nhà nhé?
Sau khi bữa tiệc tẩy trần kết thúc, đám người Lý Chấn Quốc đi theo sau lưng Trần Lạc Thần, ông ta vội vàng cất tiếng hỏi.
Trần Lạc Thần đang muốn gật đầu.
Vào lúc này, đột nhiên có một người đàn ông trung niên chen lên: “Cậu Trần, hay là để con trai tôi đưa cậu về nhà, đây là con trai tôi, tên là Bạch Tiểu Phi, học ở đại học Giang Nam, gần trường đại học Kim Lăng của cậu lắm, cũng thuận đường!”
Người đàn ông trung niên cũng không màng đến việc người có địa vị như cậu Trần, thì phải ngồi loại xe gì.
Trên thực tế người đàn ông trung niên ấy cũng nghĩ đến chuyện người có địa vị như cậu Trần đây, sao có thể ngồi xe của con trai ông ta được.
Mục đích làm vậy của ông ta, làm muốn để cái tên Bạch Tiểu Phi của con trai mình lọt vào tai cậu Trần, chỉ thế là đủ rồi!
Còn người tên Bạch Tiểu Phi, đương nhiên là thiếu niên mặc áo trắng ban nãy rồi.
Bây giờ, anh ta đứng trước mặt Trần Lạc Thần, trông có vẻ ngại ngùng, còn vặn xoắn hai tay vào nhau.
Dù gì, thế lực của nhà họ cậu Trần quá mạnh mẽ!
Sao không căng thẳng cho được.
Trần Lạc Thần không nói gì, chỉ gật đầu: “Được, vậy phải làm phiền người anh em rồi.”
“Không phiền! Không phiền một chút nào!”
Gương mặt ba của Bạch Tiểu Phi toát lên niềm vui.
Gương mặt của anh ta cũng có vẻ kích động.
Một chiếc xe trờ đến ngay lập tức.
Là một chiếc Ferrari, chắc chừng 15 tỷ.”
“Tôi nói này Bạch bàn tử, má, ông để cậu Trần ngồi trong cái loại xe như thế này đó hả?”
Những người khác vừa nhìn đã thấy không ổn: “Cậu Trần, tôi có Rolls-Royce, hay là cậu ngồi xe tôi đi!”
“Đúng vậy đó cậu Trần, loại xe này sao mà ngồi được!”
Mấy người khác đều bắt đầu cãi vã.
“Không cần đâu, chiếc này là được rồi, tôi về trường khác, chúng ta gặp sau vậy!”
Thực chất lúc Trần Lạc Thần nhìn thấy Ferrari, ánh mắt anh đã dán chặt lên nó,
Anh nằm mơ cũng muốn mua xe, nhưng còn Ferrari, đến nằm mơ cũng chẳng dám.
Chỉ có điều anh đã sưu tập nhiều poster của chiếc xe này, nhưng vẫn không có cơ hội ngồi thử.
Trần Lạc Thần vẫn không dời nổi tầm mắt.
Cho đến lúc leo lên xe, Bạch Tiểu Phi thét lớn, rồi lái xe đi.
Lâm Y Y nhìn theo bóng dáng của Trần Lạc Thần, cô ngượng ngùng đến đỏ cả mặt, gương mặt có vẻ phức tạp.
Còn những ông chủ trong cửa hàng khác, lại tỏ ra sùng bái: “Không ngờ cậu Trần lại khoan dung như vậy, tính tình còn khiêm tốn, chắc chắn sau này tương lai của cậu ấy sẽ rực rỡ lắm, rực rỡ lắm đấy.”
Mặc dù Bạch Tiểu Phi rất huênh hoang, nhưng lúc ở cạnh Trần Lạc Thần, anh ta lại tỏ ra vô cùng khiêm tốn.
Trần Lạc Thần không muốn anh ta lái xe vào trường, dù gì đi chăng nữa, nếu lái chiếc Ferrari cả mười lăm tỷ vào trường thì trông giống khoe khoang quá.
Không phù hợp với tính cách khiêm tốn của Trần Lạc Thần.
Anh bèn kêu anh ta thả mình ở cổng trường.
Đồng thời, chiếc xe này khiến cho Trần Lạc Thần thấy rất thoải mái, anh hâm mộ anh ta muốn chết.
Trong tháng này, vừa khéo chị đã chuyển cho mình 60 tỷ vào thẻ, còn dặn mình phải xài hết, bằng không thì lấy ra mua một chiếc xe vậy?
Trần Lạc Thần vừa nghĩ, vừa đi vào trong trường.
Nhưng rồi mới nhận ra, có một ánh mắt đang nhìn anh chăm chú.
“Trần Lạc Thần, cậu cậu cậu…đứng im đó cho tôi!!!”