“Trần Lạc Thần, anh giả vờ cái gì vậy?” Dương Ngọc khinh thường nói.
Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy thẻ vàng đen mà Trần Lạc Thần lấy ra, nhân viên hướng dẫn mua hàng Trương Như liền sững sờ.
Cái loại thẻ mua sắm cấp chí tôn thông dụng trên các cửa hàng đồ xa xỉ trên toàn cầu này chỉ có những đại gia tộc trên thế giới mới có thế sở hữu thôi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, người sở hữu chân chính chính là thổ hào chân chính!
Mà Vương Tiểu Phi ở bên cạnh đã lấy máy quẹt thẻ ra rồi.
Trần Lạc Thần đăng nhập mật mã sinh nhật của mình, quả nhiên, màn hình hiện thị quẹt thẻ thành công.
Giao dịch hoàn thành!
“Ầm!”
Toàn bộ người trong hiện trường đều chấn kinh.
“Đậu xanh, chiếc Hermes một tỷ 80 triệu a! Quá thổ hào rồi!”
“Người này không lẽ là phú nhị đại ẩn hình sao?”
Ánh mắt của đám nữ sinh nhìn Trần Lạc Thần ngay lập tức trở nên rực lửa.
Lục Phàm càng không thể tin được mà trừng to mắt.
Tên nghèo kiết xác này sao lại có tiền rồi? Hắn ta cảm thấy mặt của mình có chút đau rát.
Vừa nãy mình còn ở đây show tri thức của mình về các loại hàng xa xỉ.
Bây giờ xem ra giống như là một thằng hề vậy!
Vẻ mặt đặc sắc nhất không ai khác chính là Dương Ngọc vào lúc này rồi.
“Anh…anh… Lạc Thần, cái thẻ này anh lấy từ đâu ra vậy?”
Chiếc túi một tỷ 80 triệu a, nói mua là mua, hơn nữa Trần Lạc Thần còn sở hữu chiếc thẻ mua hàng xa xỉ cấp chí tôn toàn cầu nữa, chỉ riêng loại thẻ này thôi đã có giá trị không bình thường rồi!!!
Nếu như cái túi này là mua cho mình.
Thì bây giờ há không phải là đã tập trung ánh mắt sùng bái của tất cả mọi người rồi hay sao.
Trần Lạc Thần nhìn Dương Ngọc, anh cũng lười trả lời.
Những mà vẫn có chút xót tiền, trong lòng thầm nói: Chị quá đáng quá rồi, cho tấm thẻ mua hàng mà hạn ngạch lại tới 900 triệu!
“Thưa ngài tôn quý, để tôi gói lại cho ngài! Mong ngài đợi cho 30 phút!”
Đây là hàng xa xỉ, đóng gói đương nhiên phải vô cùng tinh xảo rồi.
Trần Lạc Thần nhìn thấy một đám học sinh nam nữ đều đang nhìn mình với vẻ chấn kinh, cảm thấy vô cùng ngại ngùng.
Nói một câu không cần nữa, rồi cầm lấy túi đi thẳng ra ngoài!
“Đợi đã! Đứng lại cho tao!”
Lục Phàm với sắc mặt khó coi đứng chặn ở trước mặt của Trần Lạc Thần.
“Có chuyện gì?” Trần Lạc Thần lạnh giọng nói.
Lục Phàm cười khẩy một tiếng, chỉ vào chiếc thẻ vàng đen trong tay của Trần Lạc Thần: “Tao nghi ngờ chiếc thẻ vàng đen này của mày là đồ trộm, bây giờ ăn cắp mật mã của người khác cũng không phải chuyện khó gì!”
Nói xong thì nhìn Trương Như ở một bên: “Chị Trương Như, tôi khuyên chị là nên liên hệ với bên lãnh đạo của các chị đi, chuyện này một khi bị lộ ra ngoài, thì sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn với danh tiếng của cửa hàng đó!”
Dương Ngọc cũng hồi thần lại: “Đúng đó chị Trương Như, cái tên nghèo kiết xác này làm sao có thể mua được một cái túi đắt như vậy chứ, còn có loại thẻ chí tôn này nữa!”
Dương Ngọc lúc này thật sự là không muốn chấp nhận cái sự thật này.
Trương Như nghe, hình như là có chút đạo lý.
Ngay lập tức cô ta nhìn qua Trần Lạc Thần nói: “Cậu đợi ở đây một chút, giám đốc của chúng tôi sẽ đến ngay!”
Nói xong còn chặn lại đường đi của Trần Lạc Thần giống như là chống trộm nữa!
Trần Lạc Thần không ngờ mình mua có một cái túi thôi mà cũng gây ra nhiều rắc rối như vậy.
Nhìn bộ dạng này, cho dù mình có muốn đi thì cũng không đi được rồi.
Chỉ đành yên lặng đợi giám đốc của bọn họ.
Rất nhanh có một người phụ nữ mặc đồng phục khoảng hơn 30 tuổi, dung mạo thanh lịch, khí chất cực đẹp đi tới.
Trương Như lập tức nói chuyện nghi ngờ Trần Lạc Thần là kẻ trộm thẻ cho giám đốc nghe.
Giám đốc đánh giá Trần Lạc Thần một cái, sau đó lộ ra một nụ cười chuyên nghiệp: “Thưa ngài, thật là ngại quá, chúng tôi có thể kiểm tra tấm thẻ này của ngài một chút được không?”
Cô ta cung cung kính kính, cho dù là thật hay giả, thì vị giám đốc này cũng sẽ không mang theo thành kiến mà nhìn người.
Trần Lạc Thần rất bất lực, chỉ đành giao thẻ vàng đen cho cô ta.
Sau đó thì thấy nữ giám đốc lấy ra một cái đầu đọc thẻ đặc biệt.
Sau đó thành thục mà bỏ tấm thẻ vào trong.
“Thưa ngài họ của ngài là gì? Có thể đưa giấy chứng minh nhân dân ra cho tôi một chút được không.”
Nữ giám đốc hỏi.
“Tôi tên Trần Lạc Thần, chị gái tôi tên Trần Bạch Lan!”
Tuy mật mã của mấy thẻ này đều là sinh nhật của mình, nhưng Trần Lạc Thần không chắc là có phải lấy danh nghĩa của chị gái để làm hay không, ngay sau đó thì lấy chứng minh nhân dân của mình cho cô ta.
“Hừ, tên nghèo hèn, xem hắn ta sẽ thảm thế nào!” Lục Phàm ở một bên cười lạnh, còn móc điện thoại ra để chuẩn bị báo cảnh sát bất kỳ lúc nào.
Nữ giám đốc cũng rất nhanh đã kiểm tra xong rồi.
Ngay lập tức trong mắt liền lóe qua một vẻ run sợ, bên trên hiển thị, Trần Lạc Thần đích thực là chủ sở hữu của tấm thẻ vàng đen.
Là hội viên cấp chí tôn toàn cầu. Mà xuất thân chắc chắn là từ đại gia tộc siêu cấp.
Nữ giám đốc toát cả mồ hôi lạnh, Trương Như chết tiệt, vậy mà lại hại mình đắc tội với một ông lớn như vậy!
Sau đó cô ta cầm lấy thẻ đi tới trước mặt của Trần Lạc Thần, trực tiếp khom người 90 độ.
“Thưa Trần Lạc Thần tiên sinh tôn kính, xin tha thứ cho sự mạo phạm của chúng tôi vừa nãy! Đây chính là tấm thẻ vàng đen thuộc về bản thân ngài!”
“Cái gì!!!”
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Trương Như còn bày ra bộ dạng đưa tay chặn không cho Trần Lạc Thần đi nữa chứ, bây giờ thì vô cùng lúng túng:
“Giám…giám đốc, không nhầm đó chứ? Người này…thật sự là chủ sở hữu của thẻ vàng đen sao?”
Nữ giám đốc đột nhiên ngẩng đầu lên rồi tiến lên trước cho Trương Như một cái bạt tay: “Còn không bỏ tay của cô xuống!”
Trương Như liền che mặt lùi sang một bên.
Lục Phàm và Dương Ngọc lúc này đều có chút ngây người.
Nữ giám đốc biết hai người bọn họ chắc hẳn là có quen biết với Trần Lạc Thần, hơn nữa còn mỉa mai Trần Lạc Thần khắp nơi nữa.
Trong lòng nghĩ chi bằng là cho ngài Trần một nhân tình, để giải trừ đi ấn tượng không tốt của anh ta đối với cửa hàng chi nhánh Hermes ngày hôm nay!
Cô ta đi tới trước mặt của Lục Phàm và Dương Ngọc: “Xin hỏi hai vị, hai vị vừa nãy đã dẫn dụ nhân viên hướng dẫn mua hàng của chúng tôi mạo phạm khách hàng tôn quý của chúng tôi, rốt cuộc là có ý gì?”
Lục Phàm trố mắt mà nói: “Tôi chỉ kêu các người xác định lại một chút, là lòng tốt thôi!”
“Được, lòng tốt của hai vị chúng tôi xin nhận, nhưng bây giờ nếu như hai vị không mua đồ, thì mời ra ngoài!!!”
Bốn chữ cuối mà nữ giám đốc nói, gần như là gằn giọng mà nói ra.
Trực tiếp hạ lệnh đuổi khách rồi!
Dương Ngọc đưa mắt thị ý Lục Phàm, hy vọng hắn ta có thể giữ lại chút mặt mũi.
Nhưng cả đầu Lục Phàm chảy đầy mồ hôi, cho dù bây giờ có mua một cái túi 30 triệu đi nữa thì ở trước mặt của Trần Lạc Thần, ngay cả cái rắm cũng không phải nữa!
Anh ta là khách hàng cấp chí tôn!
“Chúng ta đi!”
Mặt của Lục Phàm bây giờ đã bị đánh rất đau rồi, hắn ta nghiến nghiến răng, sau đó túm theo Dương Ngọc không cam tâm mà rời khỏi.
Trương Như lúc này cũng khẽ khom người xuống với Trần Lạc Thần: “Ngài Trần, xin lỗi!”
Cô ta hối hận lắm rồi, đây rõ ràng là khách hàng của cô ta a!
Trần Lạc Thần coi như không hề nghe thấy mà mỉm cười với Vương Tiểu Phi nói: “Chị gái nhỏ, hôm nay làm phiền chị rồi, nhưng mà không cần gói lại nữa đâu, tôi còn có việc, tạm biệt!”
Đối diện với những ánh mắt rực lửa của tất cả nữ sinh có mặt ở hiện trường, Trần Lạc Thần rất ngại ngùng mà đi xuống lầu.
Đây là lần đầu tiên mà anh dùng tiền để làm ra vẻ đó.
Thật ra không phù hợp với tính cách của anh lắm, tiêu xài xa xỉ, chỉ e cũng chỉ có chị gái mới làm ra được thôi.
Trần Lạc Thần anh chỉ hy vọng có thể làm một người bình thường không cần sầu não vì tiền mà thôi!
Ra khỏi cửa hàng, điện thoại của Trần Lạc Thần lại reo lên rồi, lần này là Mã Tiểu Vũ gọi đến.
Vừa nhấc máy thì liền truyền đến thanh âm sốt sắng của Mã Tiểu Vũ: “Trần Lạc Thần, mau đến đi, tôi nói cho cậu biết, tôi không quan tâm người khác nhìn cậu thế nào, tóm lại cậu là anh em tốt của tôi, sinh nhật của tôi cậu nhất định phải tới! Ký túc xá của cậu cũng đã đến rồi!”
Trần Lạc Thần mỉm cười gật gật đầu: “Tôi lập tức qua đó ngay!”
“Đúng rồi, mặc đẹp một chút, hôm nay tôi giới thiệu một chị gái nhỏ tiện thể cho cậu làm quen luôn!”
Mã Tiểu Vũ lại dặn dò Trần Lạc Thần thêm một câu.
Trần Lạc Thần bất lực mà đáp một tiếng được, túi xách cũng không thể xách như vậy được, Trần Lạc Thần dứt khoác đến siêu thị ở bên cạnh, mua một chiếc túi ni lông lớn màu đỏ trị giá sáu nghìn để đựng túi xách vào.
Sau đó vội vàng bắt xe đến nhà hàng Như Ý.
Lúc này, trong phòng bao của nhà hàng Như Ý.
Mã Tiểu Vũ cúp điện thoại, sau đó mỉm cười nói với một nữ sinh tóc dài tuyệt đối có thể xem như là nữ thần ở bên cạnh mình:
“Thư Kỳ, Trần Lạc Thần là bạn tốt của tớ, con người vô cùng tốt, học tập cũng chăm chỉ, lát nữa cậu ta đến, hai người làm quen đi!”
Triệu Thư Kỳ vẫn đang đeo tai nghe, bắp chân trắng nõn vung vẫy, lắc lư qua lại.
Rất đẹp và thanh thuần.
“Được thôi!”
Triệu Thư Kỳ và Mã Tiểu Vũ là bạn từ nhỏ, cũng cùng học ở một trường đại học, nhưng không cùng khoa.
Hôm nay là sinh nhật của Mã Tiểu Vũ, Mã Tiểu Vũ liền gọi bạn cùng phòng ký túc xá của Triệu Thư Kỳ, còn có bạn cùng phòng ký túc xá của Trần Lạc Thần đến đây hết.
Có chút ý tứ như muốn giao lưu kết bạn ký túc xá!
Đồng thời Mã Tiểu Vũ biết, gần đây, đại nữ thần Triệu Thư Kỳ đã độc thân từ cấp ba cho đến bây giờ của mình đã quyết định tìm một người bạn trai rồi.
Triệu Thư Kỳ ưu nhã uống nước trái cây, chính vào lúc này.
Cửa phòng bao mở ra rồi…