Trần Lạc Thần nghe thấy có một giọng nữ đang kêu gào gọi mình.
Anh bèn quay đầu nhìn lại, không phải là ai khác, mà là chủ tịch Giang Bích Ngọc.
Rõ ràng Giang Bích Ngọc đã nhìn thấy Trần Lạc Thần bước xuống chiếc xe Ferrari.
Vào lúc này, cô ta đang nhìn anh với vẻ mặt bất ngờ.
Ánh mắt đó, vô cùng kinh ngạc.
“Chuyện gì thế?”
Trần Lạc Thần không ngờ mình đã kêu Bạch Tiểu Phi dừng xe ở một nơi cách trường học rất xa, nhưng vẫn bị người quen bắt gặp.
Mặc dù biết Giang Bích Ngọc gọi mình lại là vì lý do gì, chắc chắn là muốn hỏi vì sao mình lại bước xuống từ chiếc Ferrari.
Nhưng Trần Lạc Thần vẫn giả vờ không biết gì.
Quả nhiên…
“Cậu cậu cậu…sao chiếc Ferrari ấy lại đưa cậu về đây?”
Giang Bích Ngọc hỏi thẳng thừng.
Mấy lần gặp Trần Lạc Thần, anh đều khiến cho Giang Bích Ngọc thay đổi suy nghĩ rất nhiều.
Đầu tiên là trong phòng bếp ở trong vườn, Trần Lạc Thần trúng vé số, tiêu tiền như nước.
Hơn nữa, tối qua Giang Bích Ngọc không hề rảnh rỗi, cô ta đi hỏi bạn cùng lớp của Trần Lạc Thần, rốt cuộc chuyện này là như thế nào.
Sau đó mới biết Trần Lạc Thần trúng vé số, trúng lớn sáu trăm triệu.
Nhưng mà, rất nhiều người đều đoán đến đoán lui, những tin liên quan đến Trần Lạc Thần như Trần Lạc Thần không chỉ trúng mỗi sáu trăm triệu thôi liên tục lan truyền.
Chuyện này khiến cho Giang Bích Ngọc không khỏi đau lòng.
Sao cái tên nghèo kiết như Trần Lạc Thần lại may mắn như vậy chứ? Ông trời mù mắt rồi sao?
Cảm xúc này hết sức bình thường.
Người mà bạn thường ức hiếp đột nhiên sống tốt hơn, ai mà không buồn chứ.
Giang Bích Ngọc vẫn luôn muốn hỏi Trần Lạc Thần cho ra lẽ.
Rốt cuộc anh đã trúng bao nhiêu.
Nhưng nào ngờ, hôm nay mình vừa ra khỏi trường đã đụng mặt anh, hơn nữa anh còn đang bước xuống từ chiếc Ferrary.
“Ồ, xe của bạn tôi, tiện đường nên đưa tôi về thôi.”
Trần Lạc Thần lạnh lùng nói.
“Ha ha, xe của bạn cậu à? Bạn của cậu là ai? Không ngờ Trần Lạc Thần cậu lại quen người giàu có như vậy? Có đánh chết tôi cũng không tin đâu!”
Giang Bích Ngọc tỏ vẻ không phục.
“Cậu không tin thì thôi, liên quan gì đến tôi! Hơn nữa, tôi có quen với bạn nhà giàu hay không, cũng không liên quan gì đến cậu hết.
Trần Lạc Thần cạn lời.
Cô gái này ngang ngạnh thật đấy.
Hơn nữa Trần Lạc Thần cũng nhận ra rằng, sau khi mình có tiền, tính cách của mình cũng thay đổi một cách vô tri vô giác.
Trước đây, Trần Lạc Thần làm gì có gan nói năng như vậy với Giang Bích Ngọc kia chứ.
Thái độ của Trần Lạc Thần làm Giang Bích Ngọc tức muốn điên.
“Cậu! Cậu! Trần Lạc Thần, cậu đúng là người không biết sống chết, tôi chỉ sợ cậu bị đa cấp lừa mà thôi, cậu biết đấy, lúc đa cấp muốn lừa gạt ai đó thì sẽ cho họ xem bánh vẽ trước, rồi dùng đủ trò để lấy lòng cậu, khiến cho cậu từ một người không ham hư vinh cũng trở nên ham hư vinh, cả đời này của cậu đều hỏng rồi!”
“Hơn nữa, thân là chủ tịch của ban chúng ta, lẽ nào tôi không có quyền lợi hỏi cậu hay sao? Lỡ mà cậu thật sự gia nhập vào công ty đa cấp , rồi bôi đen khoa của chúng ta thì làm sao, phải biết rằng, cậu phải biết rằng nhà cậu nghèo nên không có nhiều kinh nghiệm sống, cậu chẳng hiểu gì về thế giới bên ngoài cả!”
Nghe Giang Bích Ngọc giễu cợt một cách đường hoàng.
Trần Lạc Thần cười khổ lắc đầu: “Những gì có thể nói cho cậu biết thì tôi đã nói cho cậu rồi, người đó thật sự là bạn của tôi.”
“Được rồi! tạm thời không nhắc đến chuyện này nữa, tôi hỏi cậu, chuyện trúng vé số hồi tối qua là thế nào đấy? Tôi nghe người ta nói tối qua cậu xài đến tận 450 triệu? Không phải cậu trúng 600 triệu, một lần xài đến tận 450 triệu à?”
Giang Bích Ngọc hỏi.
“600 triệu?” Ai nói cho cậu biết rằng tôi trúng 600 triệu đấy, bọn họ tự suy đoán thôi, tôi chỉ lấy 600 triệu tiền mặt, đồng nghĩa với việc tôi chỉ trúng 600 triệu à?”
Trần Lạc Thần nói với vẻ tự tin ngời ngời.
Giang Bích Ngọc nhìn thấy điệu bộ đó của anh, trong lòng cảm thấy ngứa ngáy không thôi.
Quả nhiên, mình đã đoán đúng rồi, anh ta chi 450 triệu trong một lần, thì chắc chắn Trần Lạc Thần không thể nào trúng 600 triệu được.
“Vậy là bao nhiêu?”
“Tôi nói ra không tiện, nói chung là cũng không nhiều! Thật đấy! Không nhiều đâu! Được rồi chủ tịch Giang Bích Ngọc, nếu như không còn chuyện gì khác thì tôi về trước đây,
Trần Lạc Thần làm ra vẻ không có gì cả.
Khiến cho Giang Bích Ngọc sốt ruột muốn điên.
“Hứ, có gì đáng gờm đâu, số tiền trúng vé số của cậu, đều là do cậu may mắn thôi, cậu làm gì bì được với phú nhị đại thật sự như Vương Hào chứ!
Giang Bích Ngọc thấy cách cư xử của Trần Lạc Thần với mình trong ngày hôm nay, cô ta tức đến nỗi giậm chân.
Vương Hào cũng là phú nhị đại, không có tài năng gì cả, nhưng trong mắt Giang Bích Ngọc, phú nhị đại giỏi giang hơn trúng số nhiều.
“Tin tin…”
Vào lúc này, một chiếu Audi A6 đậu ngay trước mặt Giang Bích Ngọc.
Cửa xe hạ xuống, quả đầu chải chuốt bóng lưỡng của Vương Hào lộ ra.
“Bích Ngọc, sao sắc mặt cậu tệ thế, cậu không khỏe à? Hay là, cậu không muốn đi bảo dưỡng xe Audi với tôi?”
Vương Hào nói với vẻ khó chịu.
“Không phải thế đâu, chẳng qua là tớ gặp ít chuyện bực mình thôi, ôi chao, nói chung là bây giờ tâm trạng của tớ đang rối ren, thậm chí còn buồn bực một cách lạ lùng, tớ tớ tớ…sao tớ lại buồn bực kia chứ?”
Giang Bích Ngọc cũng không diễn tả nổi tâm trạng của mình lúc này.
Thấy Giang Bích Ngọc có vẻ hụt hẫng, Vương Hào biết cơ hội của mình đã đến rồi, anh ta vội vàng cất tiếng an ủi.
“Bích Ngọc, lên xe trước đã, nói với tớ đã xảy ra chuyện gì đi, biết đâu tớ có thể giúp cậu thì sao…”
Giang Bích Ngọc gật gật đầu.
Nhất là bây giờ càng lúc càng có nhiều người ra cổng trường chơi, nếu bước lên chiếc Audi trước mặt bọn họ, thì sẽ nở mày nở mặt đến mức nào kia chứ.
Sau khi cô ta leo lên Audi, chiếc xe dừng trước cổng trường, không hề có ý chạy đi.
Giang Bích Ngọc cũng kể cho anh ta nghe về chuyện của Trần Lạc Thần.
“Ồ!”
Vương Hào cười giễu: “Bích Ngọc, tớ còn tưởng là có chuyện gì đấy chứ, hóa ra cậu buồn bực vì chuyện này đó hả? Trúng số thì sao, tớ nhận được tin, bây giờ Trần Lạc Thần đã thành một thằng nghèo kiết xác rồi! H aha, vốn dĩ hôm nay tớ còn muốn nói với cậu chuyện này đấy!”
Tối qua bị Trần Lạc Thần vả mặt ở phòng riêng cao cấp khiến cho Vương Hào mất mặt, anh ta luôn canh cánh chuyện Trần Lạc Thần trúng vé số trong lòng.
Bởi vậy, đã nhờ người thám thính từ lâu rồi.
“Cái gì? Trần Lạc Thần nghèo kiết xác trở lại rồi à? Cậu nghe ai nói vậy, nghe cán bộ lớp cậu ta nói, Trần Lạc Thần không chỉ trúng 600 triệu thôi đâu, hôm qua cậu ta đã xài 450 triệu lận đấy!”
Giang Bích Ngọc ngạc nhiên hỏi.
“Ha ha, chỉ trúng 600 triệu thôi, còn việc xài đến tận 450 triệu đó à, bởi vì cậu ta muốn khoe mẽ của Lục Phàm, tình địch của mình, hai người họ AA, đọ coi ai có thể chi nhiều tiền hơn, kết quả là đồ ngốc ấy nướng hết 450 triệu, đương nhiên, tối qua Lục Phàm mất sạch mặt mũi! Hai bên đều thua thiệt!”
“Á! Hóa ra là như vậy à, tớ nói mà, chắc chắn mấy cái giải trúng mười mấy tỷ sẽ không rớt lên đầu Trần Lạc Thần đâu. Nhưng mà…” Giang Bích Ngọc lại nói: “Nhưng mà cậu biết không, khi nãy, Trần Lạc Thần bước xuống từ một chiếc Ferrary đấy! Chiếc Ferrary đó là bản giới hạn quốc tế, ít nhất cũng phải 15 hay 18 tỷ đấy! Tớ hỏi cậu ta, cậu ta nói tài xế là bạn của cậu ta!”
“Ồ? Có chuyện này nữa à? Cậu có nhìn rõ không, chiếc đó đúng là Ferrary giới hạn số lượng của quốc tế đúng không?”
“Tớ nhìn rõ ràng lắm rồi!”
“Mẹ ơi, không phải chứ, không ngờ Trần Lạc Thần lại quen với một người bạn lái Ferrary à?”
Vương Hào tự lẩm bẩm.
Hai người đều cảm thấy buồn bực.
Bởi vì trong mắt hai người họ, quan hệ của Lục Phàm, còn rộng rãi hơn cả hai người bọn họ nữa.
Sao có thể như vậy được kia chứ?
Không được, chắc chắn không được!