Lại nói tới Trần Lạc Thần, diễn kịch với Tần Nhã cũng diễn hòm hòm rồi.
Còn Tần Nhã, chắc là lừa được ba mẹ của cô ta rồi.
Cho nên lúc này, Trần Lạc Thần tiếp tục diễn nữa cũng khá ngại ngùng, cho nên tìm một cái cớ muốn chuồn.
“Ba mẹ, con đi tiễn anh ấy, ba mẹ cứ ngồi!”
Tần Nhã thân mật khoác tay của Trần Lạc Thần, hai người cùng đi ra ngoài.
Khi đi tới cửa khách sạn.
Trần Lạc Thần nói: “Trả điện thoại cho tôi!”
Vừa rồi, Trần Lạc Thần nói chuyện mà cứ nhìn điện thoại, để thể hiện sự thân mật của hai người, cho nên Tần Nhã cầm điện thoại của Trần Lạc Thần.
Khiến anh không nghịch điện thoại nữa, cùng nói chuyện tử tế với người nhà.
Trần Lạc Thần cũng không nói gì.
Sau đó nữa chính là nói ăn cơm nói chuyện.
Hòm hòm chỉ có chút chuyện này.
“Anh có giọng điệu gì đấy!”
Tần Nhã khoác tay của Trần Lạc Thần nói, đem điện thoại giao tới tay của Trần Lạc Thần.
“Sao lại khóa máy của tôi rồi?”
Trần Lạc Thần nghẹn lời nói, muốn rút tay ra.
Nhưng Tần Nhã, vẫn sống chết kéo không chịu buông, trên gương mặt là vẻ bướng bỉnh và không nỡ.
Tuy nói sau này không có quan hệ với Trần Lạc Thần, sau này chỉ là làm bạn bè bình thường, nhưng Tần Nhã sao lại cam tâm chứ!
Mà Trần Lạc Thần, cũng không muốn cứ tiếp tục không rõ ràng như vậy!
Cho nên, biểu hiện lúc này cũng khá quyết tuyệt.
“Tôi không buông!”
Tần Nhã nói.
“Trần Lạc Thần!”
Mà lúc này, bên người bỗng vang lên một giọng nói, Trần Lạc Thần ngẩng đầu nhìn, cả người bỗng đờ ra.
“Lệ Hàm? Em... em quay về từ khi nào?’
Trái tim của Trần Lạc Thần lọt vào trong hầm băng.
Nhìn thấy Tô Lệ Hàm, anh đương nhiên vừa kinh ngạc vừa vui mừng rồi, chỉ là một màn hiện nay, khiến Trần Lạc Thần vô cùng ngượng ngập.
“Anh đang làm cái gì?”
Tô Lệ Hàm dùng sức siết chặt lòng bàn tay của mình, chỉ hy vọng cảm giác đau đớn này có thể khiến nước mắt đừng rơi xuống vào lúc này.
Mà Tô Mông Mông bọn họ thì sao, giận dữ nhìn Trần Lạc Thần.
Trên đường bọn họ còn khuyên Tô Lệ Hàm, Trần Lạc Thần sẽ không phải người như thế.
Bảo Tô Lệ Hàm cũng nên có lòng tin với Trần Lạc Thần.
Dù sao bình thường khi Trần Lạc Thần với Tô Lệ Hàm gọi điện, các chị em cũng không ít lần nghe trộm, nghe Trần Lạc Thần nói khá là bộc trực.
Căn bản không phải là loại đào hoa lăng nhăng đó.
Nhưng bây giờ thấy rồi, thật sự, ngay cả Tô Mông Mông bọn họ cũng kinh ngạc.
Trần Lạc Thần, vậy mà đểu cáng như này!
“Lệ Hàm, em đừng hiểu lầm!”
Trần Lạc Thần vội thu tay lại.
“Em nghe người khác nói, hôm nay anh sẽ đính hôn với người khác? Có phải là thật không?”
Tô Lệ Hàm hỏi.
“Không phải, em nghe anh giải thích!”
Trần Lạc Thần cũng khẩn trương rồi, nếu bởi vì chuyện nhỏ như này phá hỏng tình cảm giữa anh và Lệ Hàm, vậy Trần Lạc Thần sẽ hối hận đến chết.
“Cô ấy chính là Tô Lệ Hàm sao?”
Mà Tần Nhã thì sao, cũng không biết nói gì.
Phải, Tô Lệ Hàm đến cũng quá đột ngột rồi.
Hơn nữa, Tần Nhã lúc này từ từ đánh giá trên dưới Tô Lệ Hàm.
Thật sự rất xinh đẹp, hơn nữa khí chất cũng thật tuyệt.
Chẳng trách Trần Lạc Thần sẽ nhớ mãi không quên cô.
Thậm chí trong ánh mắt, nhìn Tô Lệ Hàm có vẻ đố kỵ.
Mà cảm xúc của bên phía Tô Lệ Hàm đã lên rồi.
“Trần Lạc Thần, anh quá khiến em thất vọng rồi, quá khiến em thất vọng rồi! Em không muốn nhìn thấy anh nữa!”
Nói xong, Tô Lệ Hàm đẩy mạnh Trần Lạc Thần ra.
Sau đó xoay người bịt miệng chạy đi.
“Đồ đểu, thật sự buồn nôn, có tiền thì hay lắm sao!”
Ngay cả Ngô Văn Văn cũng không nhịn được mà mắng giúp Tô Lệ Hàm một câu.
Dù sao đều là nữ sinh, đều có lòng thù địch với trai đểu.
Trần Lạc Thần lo lắng đến tái mặt rồi.
Thậm chí đều không kịp suy nghĩ tại sao Tô Lệ Hàm sẽ đột nhiên xuất hiện ở đây.
Trực tiếp đuổi theo.
Tâm trạng của Tần Nhã rất phức tạp, tức giận không cam tâm mà trực tiếp xoay người đi.
Trần Lạc Thần bắt một chiếc taxi, đi theo tới bên ngoài cửa nhà của Tô Lệ Hàm rồi đứng đó.
Mà bạn bè của Tô Lệ Hàm rõ ràng đều có mặt, lúc này ở trong phòng của Tô Lệ Hàm trên tầng hai.
Tô Mông Mông kéo chút rèm cửa sổ ra, nhìn thấy Trần Lạc Thần đứng ở bên dưới.
“Lệ Hàm, đừng khóc nữa, người này coi như có lương tâm, anh ta đuổi theo tới rồi, bây giờ đang đứng ở dưới nhà cậu!”
Tô Lệ Hàm ở trên giường ôm đầu gối của mình khóc nức nở: “Bảo anh ấy đi đi, tớ không muốn nhìn thấy anh ấy nữa!”
Mấy người chị em nhìn nhau.
Đồng thời tức giận, cũng cảm thấy Tô Lệ Hàm rất đáng thương.
Phải, trong đầu đều nghĩ tới Trần Lạc Thần, trở về lập tức muốn gặp Trần Lạc Thần ngay, kết quả thì sao, lại gặp phải một chuyện như này.
“Hừ, tớ đi xuống tìm anh ta, bảo anh ta nói rõ ràng!”
Tô Mông Mông vội nói, sau đó đi xuống tầng.
“Anh chính là tên đểu cáng Trần Lạc Thần?”
Tô Mông Mông chống eo lạnh lùng nói.
“Là tôi, Lệ Hàm không sao chứ? Chuyện vừa rồi là hiểu lầm!”
Trần Lạc Thần vội nói.
“Hiểu lầm sao? Chúng tôi đều nhìn rõ ràng, cô gái đó khoác tay của anh đi ra, anh còn nói đây là hiểu lầm? Lẽ nào anh đính hôn với người ta là giả?”
Tô Mông Mông nói.
“Cô là đồng nghiệp của Lệ Hàm ở Cảng Đông nhỉ? Chuyện này thật sự là giả, cô có thể giúp tôi khuyên Lệ Hàm, nói với cô ấy được không?
“Tôi mới không thèm khuyên giúp anh, ai biết những gì anh nói là thật hay giả, thủ đoạn của trai đểu như anh, tôi thấy thật sự quá nhiều rồi, ăn trong bát, còn nhòm trong nồi!”
“Tôi mặc kệ anh thật hay giả, anh biết không Trần Lạc Thần, Lệ Hàm đối với anh như nào? Lệ Hàm xinh đẹp như vậy, ở trong đài truyền hình của chúng tôi cũng không phải là không có ai theo đuổi, hơn nữa người theo đuổi cậu ấy có rất nhiều, anh biết Lệ Hàm đối với như nào không?”
“Cậu ấy bởi vì có anh, vô cùng biết đủ, cho nên với những nam sinh đó vô cùng chú ý, hơn nữa đối diện với sự theo đuổi của bọn họ, trực tiếp không khách sáo mà từ chối!”
“Anh cũng biết, hai người ở hai nơi, nếu Lệ Hàm giấu anh ám muội với nam sinh khác, anh cũng không biết, nhưng Lệ Hàm thì sao, căn bản không thèm, đối với những nam sinh đó vô cùng lạnh lùng, bây giờ Lệ Hàm ở đài truyền hình của chúng tôi, một người bạn là nam cũng không có! Anh biết không!”
Tô Mông Mông tức giận nói.
Phải, những lời này cô ta vốn dĩ có thể không nói, nhưng tại sao không nói chứ.
Cô ta thật sự thấy không đáng thay cho Tô Lệ Hàm.
“Tôi biết tôi biết!”
Trần Lạc Thần gật đầu.
Trần Lạc Thần đương nhiên rõ tình cảm của Tô Lệ Hàm đối với anh rồi, nhưng lần này nghe rồi, cùng sự cảm động chính là sự tự trách sâu sắc.
Phải, Lệ Hàm đối với anh mãi như một.
Nhưng anh thì sao, vì giúp bạn bè, có vài chuyện quả thật làm có hơi quá rồi.
Hơn nữa lần sau còn quá đáng hơn lần trước.
Thử hỏi, Tô Lệ Hàm có thể vì anh, một người bạn là nam cũng không có, anh sao không thể vì cô giảm bớt qua lại với một vài nữ sinh chứ.
Nói ngàn vạn lần, sự hổ thẹn trong lòng Trần Lạc Thần là khó tránh, bây giờ chỉ có thể giải thích rõ với Tô Lệ Hàm, để cô tha thứ cho anh.
"Nhưng tôi thật sự là đính hôn giả, nữ sinh đó, là một người bạn của tôi...”
Sau đó, Trần Lạc Thần đem đầu đuôi sự việc nói ra hết.
Tô Mông Mông luôn nhìn chằm chằm vào mắt Trần Lạc Thần, phát hiện anh cũng không có nói dối, lẽ nào những gì anh nói là thật?
“Có điều, còn có một chuyện, tôi xem anh giải thích như nào?”