Phương Di đi ra ngoài.
Nhưng rất nhanh đã quay trở lại.
“Kiển Niếp, mười hai thầy không có ở đây, hơn nữa, một vài trưởng bối cũng không thấy, hình như đi đến phòng hội nghị để họp rồi, chị quên rồi sao, mỗi năm gia tộc chúng ta đến ngày này đều phải mở một cuộc họp gia tộc rất lớn!”
Phương Di nói.
Phương Kiển Niếp ngồi trên giường gật đầu: “Chị cũng mới nhớ ra, được rồi, vậy ngày mai rồi nói!”
Nói xong, lại nhìn dáng vẻ có lời nhưng không dám nói của Phương Di.
Phương Kiển Niếp hỏi: “Sao vậy?”
Phương Di rất thần bí chạy đến bên cạnh Phương Kiển Niếp, khẽ cắn môi nói: “Kiển Niếp, chị nói xem, mỗi năm gia tộc đều mở một hội nghị gia tộc vô cùng thần bí, hơn nữa chỉ có đàn ông được đi, rốt cuộc là nói cái gì?”
Phương Kiển Niếp sao có thể biết được nói cái gì.
Lập tức lắc đầu nói: “Sao chị biết được.” Nhìn Phương Di: “Em lại muốn làm gì?”
“Khụ khụ, chị biết em muốn làm gì mà, haizz, mỗi năm đều bắt chúng ta lánh đi, khiến chúng ta không biết nguyên nhân là gì, trong gia tộc có chuyện lớn gì chúng ta cũng không biết, còn có, Kiển Niếp, nhiều năm như vậy, chị cố gắng như vậy, chịu khó như vậy, đã có thể mạnh như những người đàn ông kia, nhưng, chị vẫn không biết gì cả!”
Phương Di than thở nói.
Sắc mặt Phương Kiển Niếp trở nên ảm đạm, những lời này, đúng lúc chạm đến tâm sự của Phương Kiển Niếp.
Đúng vậy, bản thân cố gắng như vậy là vì muốn chứng minh mình còn mạnh hơn những người đàn ông kia, có thể gánh vác được nhiệm vụ của gia tộc.
Nhưng, nhiều năm như vậy, ông nội lại coi như không nhìn thấy.
“Hay là, chúng ta đi nghe trộm đi, dù sao chị cũng muốn biết một vài chuyện của gia tộc!”
Phương Di khẽ nói.
Nếu như là trước đây, Phương Kiển Niếp chắc chắn sẽ từ chối, bởi vì cô ta không muốn khiến ông nội tức giận.
Nhưng những câu nói lúc nãy của Phương Di khiến Phương Kiển Niếp không nói được gì.
Nếu như cứ như vậy, mình và Phương Di sẽ bị giấu cả đời?
Bản thân cũng phải sống như vậy cả đời?
Phương Kiển Niếp lắc đầu.
Không! Tuyệt đối không thể! Bản thân mình không thể sống cả đời như vậy được.
Chính giọng nói này khơi dậy trái tim nổi loạn đã bị chôn vùi nhiều năm của Phương Kiển Niếp.
Lập tức nhìn Phương Di, hai người cùng gật đầu.
Đợi đến lúc đến bên ngoài phòng họp, cuộc họp bên trong đã bắt đầu.
“Thằng hai, thằng ba, công việc của hai con chuẩn bị đến đâu rồi? Có thể đối phó với đồ vật khổng lồ này, vũ khí hai con chuẩn bị vô cùng quan trọng!”
Ở ghế thứ nhất, một ông lão chống gậy, nhìn hai người trung niên hỏi.
“Ba, hai đứa chúng con đã chuẩn bị hòm hòm rồi, chỉ tiếc là nhiệm vụ khó nhất kia, hai chúng con liên thủ cũng không hoàn thành được, nếu như anh cả còn sống, có lẽ….”
Một người đàn ông trung niên trong số đó nói đến đây lại không nói tiếp nữa.
Phương Kiển Niếp ở bên ngoài nghe đến đây, đột nhiên ngẩng đầu lên, càng chuyên chú lắng nghe.
Là ông lão nghe thấy những lời này, đôi mắt càng thêm mông lung: “Đúng vậy, nếu như anh cả của bọn con còn sống, gia tộc chúng ta cũng không bị động như thế này, nhưng, nó bị người ta hại chết, ông trời ghen tỵ với thiên tài!”
Hai dòng nước mắt đục ngầu của ông lão chảy xuống.
“Đúng vậy, sau khi cậu cả chết, anh cả ngài tuổi lại cao, nhà họ Phương không có ai có thể chính diện chặt đầu cổ tay với gia tộc kia, đúng là đáng tiếc, nhưng vẫn còn may, cháu gái Kiển Niếp tất cả các phương diện đều rất ưu tú, so với cậu cả không có gì thua kém, nếu như có thể bồi dưỡng Kiển Niếp thành người có thể chống trọi được việc lớn, thì là một hành động thông minh!”
Một ông lão trong gia tộc nói.
“Haizz, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện để Kiển Niếp tham gia vào, nhưng, dù sao con bé cũng là đứa con gái duy nhất của Chính Hoa, cũng là đứa con duy nhất có huyết mạch của Chính Hoa, từ nhỏ đã không có ba mẹ yêu thương, đối với Kiển Niếp ta thực sự ngậm trong miệng sợ tan, sao có thể nhẫn tâm để con bé đứng ra chứ!”
Tộc trưởng nhà họ Phương lắc đầu thở dài nói.
“Một cô gái, sớm muộn cũng phải gả đi, có thể làm được gì chứ, hơn nữa, cho dù cậu cả Phương Chính Hoa cũng không phải là đối thủ của gia tộc kia, ba mẹ vì chuyện này mà bị hại, chứ đừng nói đến là một cô gái!”
Ở bên cạnh, một người đàn ông trung niên ăn đến mức mặt đầy dầu mỡ nói.
“Ầm!”
Ông hai Phương Chính Nghiệp đập bàn, tức giận nói: “Tư Đồ Hoành, câu này của ông là có ý gì, chẳng lẽ mấy năm nay nhà Tư Đồ nhà ông đã cứng cánh rồi, không đặt nhà họ Phương vào mắt nữa?”
“Sao có thể chứ? Từ khi tôi sinh ra, ông già đáng chết kia đã nói với tôi, nhà họ Tư Đồ vĩnh viễn là thuộc hạ của nhà họ Phương, nhất định phải nghe theo nhà họ Phương, mấy năm nay tôi rất nghe lời, giúp nhà họ Phương ổn định thế lực ở Tây Nam, tôi không có công lao cũng có khổ lao mà?”
Người đàn ông trung niên béo Tư Đồ Hoành nhìn chằm chằm vào Phương Chính Nghiệp nói.
Hội nghị hôm nay, ngoài nhà họ Phương còn có mấy gia tộc phụ thuộc giống như nhà họ Tư Đồ.
Nhưng phàm là đại gia tộc, bên dưới nhất định có rất nhiều gia tộc phụ trợ.
Cho dù tập đoàn mà Trần Lạc Thần tạo lập, cũng có không ít công ty con của Trần thị, đạo lý cũng giống như vậy.
“Đúng vậy, hai năm nay Hoành quả thật đã bỏ rất nhiều công sức vì nhà họ Phương, ngay cả mấy gia tộc phụ trợ khác như chúng tôi cũng có được không ít hào quang!”
Không ít người bắt đầu thì thầm.
Mà lúc này ông cụ nhà họ Phương hung hăng gõ gậy ba toong xuống đất, hiện trường mới yên tĩnh trở lại.
“Hoành, thấy cậu có lời muốn nói, có lời gì, muốn nói thì cứ nói đi….”
Ông cụ Phương hít một hơi.
Tư Đồ Hoành khẽ cười: “Ông cụ, cũng không có gì, không phải là cậu cả đã xảy ra chuyện rất nhiều năm, lúc trước, chúng ra đã nhắc đến chuyện một số sản nghiệp của cậu ấy, có phải nên phân cho chúng tôi một ít, để chúng tôi kinh doanh, nhưng ngài nói đợi đến khi Phương Kiển Niếp trưởng thành, bây giờ Phương Kiển Niếp đã trưởng thành rồi, haha, có phải ngài nên thực hiện lời hứa năm đó, dù sao Phương Chính Hoa cũng không có người thừa kế!”
“Hừ, sớm biết Tư Đồ Hoành ông có ý đồ gì, mặc dù anh cả xảy ra chuyện đã rất nhiều năm, nhưng đến bây giờ thù của cậu ấy còn chưa báo, ông đã muốn sản nghiệp?”
Phương Chính Nghiệp tức giận nói.
“Haha, còn chưa báo? Tôi thấy là không dám báo thù thì có? Hơn nữa, sản nghiệp của cậu ta giao cho hai anh em các người, cũng không thấy hai anh em các người làm được gì, ngược lại còn khiến nhà họ Phương ngày càng nghèo! Còn không bằng chia cho chúng ta mới có cơ hội!”
“Hoành nói đúng!”
Không ít người nói.
Mà đúng vào lúc hai anh em Phương Chính Nghiệp không biết phải làm gì mới tốt.
Ầm một tiếng.
Cửa phòng họp mở ra.
Phương Kiển Niếp đỏ mắt đi vào, lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt của mọi người, cuối cùng dừng lại trên người Tư Đồ Hoành: “Chú Tư Đồ, chú có thể nói cho cháu biết hung thủ hại ba cháu là ai, người hại nhà họ Phương rốt cuộc là ai, mối thù này cháu sẽ báo!”
Mà Ông cụ Phương nhìn thấy Phương Kiển Niếp đi vào, cũng đoán ra được có thể Phương Kiển Niếp đã nghe thấy rồi.
Lập tức thở dài.
Tất cả mọi người đều không dám nói tiếp, ngay cả Tư Đồ Hoành cũng quay đầu qua chỗ khác, cố gắng làm như không nghe thấy.
Mà Ông cụ Phương, sau khi hít một hơi, nhìn chằm chằm vào Phương Kiển Niếp: “Tạm thời hoãn cuộc họp, Kiển Niếp, cháu đi theo ông!”
- ------------------